Hứa Vi Vi hẹn tôi đi ăn tối, đến lúc tan làm, tôi xin nghỉ đi trước, lúc đến nhà hàng mới phát hiện ngoài hai người họ ra, Thẩm Đình cũng ở đó.
Anh và bạn trai của Hứa Vi Vi nâng chén rượu, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Giang Dục cắt đầu cua, mày kiếm mắt sáng, gương mặt vô cùng đẹp trai, Hứa Vi Vi kéo tay anh ta, cười vô cùng ngọt ngào.
"Hân Hân, mau tới đây, đây là bạn trai của tớ, Giang Dục."
Tôi ngồi xuống cạnh Thẩm Đình, giật mình nhìn chai rượu vang chỉ còn gần một nửa bên cạnh: "Sao hai người uống nhiều thế?"
Thẩm Đình nhếch môi, nắm lấy tay tôi dưới bàn: "Hiếm khi mới gặp được người nói chuyện hợp như Giang Dục, không uống quá nhiều đâu, em yên tâm."
Thân thể tôi cứng đờ, vô thức muốn giãy ra, vậy mà điện thoại lại vang lên tiếng báo tin nhắn quen thuộc.
Nắm tay thôi cũng có mười vạn? Trước đây tôi phí bao tâm tư để làm gì chứ?
Tôi bình tĩnh lại, để mặc cho Thẩm Đình cầm, một lát sau thì gãi gãi lòng bàn tay anh.
"Tinh..." Lại mười vạn nữa, chuyện này khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Giang Dục lại rót đầy ly rượu cho Thẩm Đình, Hứa Vi Vi giơ tay cản anh ta lại: "Tửu lượng của giáo sư Thẩm không tốt, anh đừng rót nhiều vậy."
Tôi vội kéo Hứa Vi Vi: "Không sao đâu không sao đâu, cứ để anh ấy uống đi."
Anh uống rượu vào, tôi mới dễ kiếm tiền.
Hứa Vi Vi là một người nói nhiều, thao thao bất tuyệt, trên bàn ăn không lúc nào im lặng, thấy Thẩm Đình uống vui vẻ, Hứa Vi Vi nháy mắt với tôi.
"Giáo sư Thẩm, còn anh, nghe nói lúc học đại học anh có bạn gái hả?"
Thẩm Đình rất tự nhiên lắc đầu: "Không có, Lâm Hân là mối tình đầu của tôi."
Ha ha, còn biết lừa người khác nữa, xem ra vẫn chưa uống đủ nhiều rồi.
Tôi đặt chân lên trên mu bàn chân của Thẩm Đình, đạp mạnh một cái.
"Tinh, hệ thống khen thưởng mười vạn."
Tôi trợn mắt.
Vậy cũng được hả?
19
Hứa Vi Vi cũng uống chút rượu, nói đến chuyện của cô ấy và Giang Dục, lập tức cảm thán nắm tay tôi.
"Yêu đương với người nước ngoài thật sự khó lắm, chỉ một hiểu lầm nhỏ thôi, đi qua mấy nghìn km đã biến thành một vấn đề rất lớn không thể giải quyết được rồi. Vậy nên yêu nhau thì phải nói cho nhau hiểu, không thể câm như hến bắt người ta đoán ý được."
"Hân Hân, cậu chính là kiểu người có đánh chết cũng không thả cái rắm nào, cậu và giáo sư Thẩm nhà cậu phải nói chuyện với nhau nhiều vào, nếu trong lòng khó chịu chuyện gì thì cứ hỏi anh ấy."
Hứa Vi Vi nói chuyện dần dần quá lời, Giang Dục ngăn cô ấy lại rất đúng lúc.
Kết thúc bữa ăn, tôi lái xe đưa Thẩm Đình về nhà. Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, cau mày dựa vào ghế.
Tôi cảm thấy anh ấy đã say khướt rồi, về đến nhà, Thẩm Đình bắt đầu chơi xấu, nắm tay tôi không chịu buông.
Tôi dùng sức giật tay ra.
"Anh buông ra."
Thẩm Đình liếc tôi một cái.
"Tinh, hệ thống khen thưởng mười vạn."
Hả?
Tôi ngồi xuống cạnh Thẩm Đình.
Mấy ngày hôm trước chiến tranh lạnh với Thẩm Đình, có được hệ thống thần bí mà chẳng tìm được cơ hội nào, bây giờ nhất định phải nắm chặt, kiếm thêm ít tiền mới được.
Cái công ty đểu này, tôi thật sự không tiếp tục được nữa rồi.
"Lâm Hân." Thẩm Đình đưa tay ôm lấy tôi, đặt cằm lên vai tôi.
"Anh xin lỗi, danh sách trao đổi đã được gửi đi rồi, chủ nhiệm khoa anh không cho anh xin nghỉ."
"Ừm, không sao đâu."
Tôi vỗ lưng Thẩm Đình, lấy hết dũng khí mở miệng: "Quan hệ của anh và Triệu Y Nhiên là thế nào, sao muộn vậy mà vẫn đến giúp cô ta?"
Hứa Vi Vi nói đúng, sự bực bội trong lòng chỉ càng ngăn cách quan hệ của tôi và Thẩm Đình, không cần biết kết quả thế nào, tôi đều phải nói rõ ràng với anh.