Hoắc Khải thì lại bình tĩnh nhìn Mã Thiên Phi, nói: “Cóđạo đức hay không thì cũng khó nói, trái lại, tôi rất muốn biết, anh định giải quyết chuyện này thế nào”.Vốn dĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ, theo ý của Mã ThiênPhi, chỉ cần bảo hai người Liêu Gia Tường tuỳ tiện xử lýmột chút là xong. Ai ngờ lại gặp phải một kẻ liều nh, hạianh ta phải đích thân chạy đến đây một chuyến.Hơn nữa, dáng vẻ không coi anh ta ra gì của HoắcKhải càng khiến trong lòng Mã Thiên Phi không vui.“Xử lý thế nào còn cần phải nói với anh sao? Trướctiên, để xe sang một bên đi!”, Mã Thiên Phi nghiêm mặtnói.“Thời gian của tôi rất quý báu. Tôi không muốn tốnthời gian với chuyện này, cho nên vẫn cần anh nhanhchóng đưa ra một cách xử lý công bằng, chính trực”Hoắc Khải nói.Lão già ăn vạ họ Chương ở bên cạnh được Mã ThiênPhi giúp đỡ nên càng lớn lối, nói: “Cậu thấy chưa, hunghăng càn quấy như thế cơ mà, còn không nể mặt cậu,phải trị đến nơi đến chốn, đúng không?”Nghe lão ta xúi giục, cộng thêm việc muốn lấy lòngngười bên cạnh Triệu Vĩnh An, Mã Thiên Phi ngay lập tứcnói với Liêu Gia Tường: “Kiểm tra xem xe của anh ta cóhợp chuẩn không, nếu không thì giữ xe trước! Còn haingười, theo tôi về đồn làm việc”.“Đây chính là sự công bằng, chính trực của anh?”,Hoắc Khải lạnh lùng nhìn Mã Thiên Phi, nói: “Ông ta viphạm luật giao thông. Anh không nghe không hỏi mà cứthế kiểm tra xe của vợ tôi có hợp chuẩn hay không. Anhthấy làm như vậy có đủ thuyết phục không?”“Phục hay không phục, không phải anh nói là được.Bây giờ, mời anh hợp tác giải quyết!“ Mã Thiên Phi trầmgiọng nói.“Nếu không hợp tác thì sao?““Nhìn đi, cái điệu bộ hung hăng càn quấy của tênnhóc này, thật sự cho rằng dưới trời đất này không có aitrị được cậu sao? Cậu dám không hợp tác thử xem nào!”lão già họ Chương lớn tiếng kêu gào.Đúng lúc đó, ông gác cổng được Đường Thế Minh đưatới hiện trường.Sau khi đến thì la lên trước: “Gia Cường, không saochứ? Có bị thương không?”Chương Gia Cường quay đầu nhìn thấy ông ta đến thìcàng mừng rỡ, đắc ý hừ với Hoắc Khải một tiếng rồi nói:“Nhìn thấy chưa, chú hai của tôi đến rồi, cậu nhìn cho kỹvào!”Mã Thiên Phi cũng vội vàng đi đến trước mặt ông gáccổng chào hỏi: “Chú Chương, sao chú phải đích thân đếnđây rồi, chút chuyện nhỏ này…”Ông gác cổng phớt lờ lời chào hỏi của Mã Thiên Phi,ông ta chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoắc Khải, không ngờlại có thể gặp anh ở đây.Lại nhìn thấy cháu trai của ông ta ngồi dưới đất, đanggiữ bánh xe của cô gái. Mà Hoắc Khải lại đứng bên cạnhcô gái, ông gác cổng như chợt hiểu ra mọi chuyện.Người hung hăng, ngang ngược trong miệng cháu traicủa ông ta chính là Lý Phong?Lần đầu Hoắc Khải đi vào nhà họ Triệu đã tạo được ấntượng rất tốt với ông lão gác cổng, vì người trẻ tuổi này,sau khi đến thì việc làm đầu tiên là hỏi thăm một ngườikhông đáng để ý như ông ta.Làm người gác cổng cho Triệu Vĩnh An nhiều năm nhưvậy, các nhân vật lớn nhỏ trong thành phố này ít nhiềuđều phải nể mặt ông ta.Nhưng ông gác cổng hiểu rất rõ, những người nàykhông phải nể mặt ông, mà là nể mặt Triệu Vĩnh An.Nếu giáo sư không còn nữa, hoặc rời khỏi thành phốnày không quay lại, thì còn có người đến nịnh bợ một ônggià bình thường như ông ta sao?Bây giờ, Triệu Vĩnh An vẫn còn sống, cũng không cómấy người khách đến nhà tỏ ra tôn trọng ông ta.Ai cũng biết, xuất thân của ông ta rất bình thường. Chỉlà một công nhân nghỉ hưu, tình cờ được làm gác cổng ởtrường đại học. Tuy rằng ông ta không phải là người học nhiều, nhưngở cùng Triệu Vĩnh An nhiều năm cũng học được một chútkinh nghiệm nhìn người.Sự tôn trọng của Hoắc Khải là thật lòng chứ khôngphải là giả tạo. Sự lễ độ và đúng mực của cậu ấy như đãđược khắc sâu vào tận xương tủy.Cho nên, cả Triệu Vĩnh An và ông ta đều có ấn tượngrất tốt đối với Hoắc Khải.Vốn dĩ, nghe thấy cháu trai nói bị người ta bắt nạt, ônggác cổng đã rất tức giận.Ban ngày ban mặt lại có người dám ngang nhiên bắtnạt người khác. Thật quá đáng!Kết quả, đến đây nhìn thấy Hoắc Khải, ông gác cổngsao còn không hiểu, ông đã bị thằng cháu mình lừa rồi.Ông ta hiểu tính cách của cháu trai mình, lòng dạ đãhẹp hòi thì thôi đi, lại còn thường xuyên nói dối. Chuyệncháu trai của ông ta gây rắc rối cho người khác khôngxong liền chạy đến ăn vạ cũng không phải mới xảy ra mộthai lần.Nếu là người khác, khóc lóc om sòm giở trò thì cũngthôi đi. Nhưng mà người này lại là Hoắc Khải, người trẻtuổi mà gần đây Triệu Vĩnh An xem trọng nhất.Tuy ông gác cổng lớn tuổi rồi nhưng trong lòng vẫnsáng như gương.Ống ta có được địa vị ngày hôm nay đều dựa vào TriệuVĩnh An. Không phải nói quan hệ cá nhân tốt thì có thểtuỳ tiện coi thường người được giáo sư xem trọng.Nghĩ đến trước đây, Triệu Vĩnh An còn đặc biệt khenngợi Hoắc Khải vài câu. Ông gác cổng không khỏi hừ mộttiếng rồi đi về phía bên kia.Mã Thiên Phi còn cho rằng ông gác cổng tức giận anhta làm việc không tốt, vội vàng vừa đi theo bên cạnh vừahét lớn với hai người Liêu Gia Tường: “Hai người các anhcòn không nhanh chóng đỡ ông Chương lên. Còn haingười kia, còn không mau xin lỗi ông Chương đi!”Ninh Thần có chút căng thẳng. Cô không biết ông gáccổng là ai, nhưng từ biểu hiện của những người này cóthể nhìn ra, có lẽ đây là một người có địa vị.Hơn nữa, người này còn đến đây để giúp đỡ kẻ vô lạiđang ngồi trên đất kia.Lão già đang nằm ăn vạ tỏ vẻ đắc ý, nhìn Hoắc Khải vàNinh Thần, trên mặt hiện lên mấy chữ: Hai đứa bây chếtchắc rồi. Lúc này, ông gác cổng đã đến bên cạnh lão ta, lão giàăn vạ liền quay đầu nói: “Chú hai, hai đứa nhóc này thậtkhông phải là người, hại cháu ngã như vậy còn…”Còn chưa nói xong thì ông gác cổng đã đạp cho lão tamột cước.Lão ta bất ngờ không kịp để phòng, bị đạp nhoàingười ngã trên đất khiến cho hai người Liêu Gia Tườngđang muốn đến đỡ lão ta đều sững người lại.Chuyện này là thế nào?Đừng nói hai người họ, cả Mã Thiên Phi cũng sững cảngười, nhưng anh ta phản ứng cũng xem như khá nhanh,vội vàng nói với ông gác cổng: “Chú Chương, thật rachuyện này…”“Cậu không cần nói nữa. Chuyện này như thế nào,trong lòng tôi đã rõ. Nói thẳng ra là do tên nhóc này gâychuyện trước!” ông gác cổng nói.Mã Thiên Phi bị nghẹn họng không nói nên lời, tronglòng lại rất tức giận.Chính là tôi giúp cháu ông xử lý, tại sao ông lại giúp đỡngười ngoài chứ?Lão già trên mặt đất bò dậy, tỏ vẻ ấm ức, nói: “Chúhai, chú đá cháu làm gì. Chuyện này thật sự không phảicháu…”Ông gác cổng cũng không muốn nói nhảm với lão ta,lại đạp cho một phát nữa. Sau đó mắng luôn: “Chính cháusuốt ngày bát nháo, làm những chuyện đáng xấu hổ! Nếukhông phải thấy bố cháu chết sớm, thì hôm nay chú đãđạp chết cháu rồi!”Sau khi ông ta đạp đến cước thứ ba thì Hoắc Khải mởmiệng nói: “Ông à, coi như bỏ qua đi, dù sao cũng là họhàng thân thiết của ông”.Thật sự thì ông gác cổng cũng không muốn đánh chếtcháu trai ruột của mình trên đường, nên nếu Hoắc Khải đãcho ông ta đường lui thì ông ta cũng nên thuận tiện màbước xuống.Ông gác cổng nở nụ cười đầy hiền hậu quay sang nói:“Lý Phong à, cậu xem chuyện ồn ào thế này, tên hỗn xượcnày không làm cậu bị thương chứ?”“Không phải tôi mà là vợ tôi. Chân cô ấy bị lão ta làmtrầy một mảng da”, Hoắc Khải nói.“Hả?”. ông gác cổng lại sa sầm mặt, quay lại đạp mộtcước lên lão già ăn vạ đang lơ mơ không hiểu gì: “Tại saocháu lại làm người khác bị thương? Hôm nay, chú phảiđánh chết cháu!”Ăn hai phát đạp liên tiếp, bị đau chỉ là thứ yếu, quantrong là lão già ăn vạ kia không hiểu nổi, rốt cuộc là đãxảy ra chuyện gì.Chú hai không phải đến giúp lão ta sao? Tại sao lạiđến đập lão ta một trận thế?Ninh Thần lúc đầu rất lo lắng, nhưng bây giờ thật sựcảm thấy kinh ngạc. Cô nhìn ông gác cổng, lại nhìn sangHoắc Khải, hỏi: “Lý Phong, anh quen ông lão này sao?”“Không phải đã nói với em rồi sao, hôm nay phải đếnnhà một ông lão uống trà. Ông lão đó chính là giáo sưTriệu Vĩnh An”, Hoắc Khải trả lời.Ninh Thần vô cùng kinh ngạc. Trước đây, Hoắc Khảichỉ nói là nhận lời mời uống trà của một ông lão, còn muacho ông ta một quyển sách dạy nấu ăn, nhưng không nóirõ thân phận của ông ấy.Bây giờ cô mới biết đó chính là giáo sư Triệu Vĩnh Annổi tiếng, trong lòng Ninh Thần cảm thấy vô cùng chấnđộng.Triệu Vĩnh An là người thế nào chứ?Nếu ở thời cổ đại chính là nhân vật đại học sĩ bậcnhất, toàn bộ văn võ trong triều gặp mặt đều phải tỏ rakhách sáo.Chồng cô quen biết người của cửa hàng trái cây HồngViễn thì cũng thôi đi, thế mà cả nhân vật lớn như TriệuVĩnh An cũng mời anh đến uống trà?Bây giờ, Ninh Thần rất muốn biết, rốt cuộc cô có hiểuchồng mình hay không? Tại sao những biểu hiện bây giờcủa anh đều khó tin đến vậy?