Tất cả mọi người vô thức nhìn về phía hai cô nhânviên bán hàng kia, còn hai cô này đã sợ đến mức lòngdạ hoảng hốt, hai chân nhũn ra.Đừng tưởng rằng trông họ thiếu hứng thú khi làmviệc, nếu bị lãnh đạo cấp cao của công ty trách mắng,họ cũng biết sợ đấy.Dù sao thì quyền lực của Tôn Chí Tân đủ để đuổiviệc họ, mà ảnh hưởng của công ty cũng có thể khiếnhọ đói rã họng ở thành phố này.Quan trọng nhất là, người khiến Tôn Chí Tân phảitốn sức lấy lòng như vậy, có lai lịch như thế nào?Chí ít, cũng phải có địa vị cao hơn phó tổng giámđốc Tôn này.Thế là, bản thân họ đã đắc tội với một người cònđỉnh hơn Tôn Chí Tân?Nghĩ đến thế thôi, hai cô nhân viên này đã thấymắt mũi tối sầm, đầu óc choáng váng.Những người khác cũng nhìn về phía hai cô gáinày với ánh mắt thương hại, họ biết hai người này toirồi.Tôn Chí Tân cũng là người thông minh, nhìn ánhmắt của đám đông tập trung về đâu là tìm được ngaythủ phạm. Ánh mắt của anh ta lạnh đi, chỉ vào hai nhân viênnữ: “Hai cô, qua đây cho tôi!”Giọng nói của anh ta rất nghiêm nghị, hai cô nhânviên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng khôngdám phản kháng, chỉ có thể sóng vai nhau bước tớivới nỗi sợ hãi ngập tràn trong lòng.Khi bước lên phía trước, hai người họ đã khôngcòn vẻ huênh hoang lúc trước, thậm chí không đủdũng cảm nhìn Phương Xương Thịnh.Tôn Chí Tân sầm mặt nhìn hai người này rồi hỏi:“Hai cô làm sao mà đắc tội với cả chủ tịch Phương thếhả?”Hai cô nhân viên đâu dám nói, quá trình lúc trước,chỉ cần nghĩ thôi họ cũng đã run như cầy sấy rồi.Không biết lúc đó bản thân mình ăn phải gan hùm haymật gấu mà dám làm việc quá đáng như thế.Tuy rằng khi ấy họ không biết người đàn ông béoục jch này có lai lịch rất đáng gờm, nhưng cho dù đốiđãi với khách bình thường cũng không nên làm vậy.Hai người họ vô cùng hối hận, nhưng không dámnói gì.Tôn Chí Tân cũng không định tiếp tục hỏi chuyệnhọ, chỉ nói: “Không cần biết các cô đã làm gì, bây giờxin lỗi chủ tịch Phương ngay lập tức!”Hai cô nhân viên không dám phản kháng, run rẩynói với Phương Xương Thịnh: “Chủ, chủ tịch Phương,TổI.„Z“Họ đâu chỉ đắc tội với một mình tôi, mà còn cậuem và em dâu tôi nữa!” Phương Xương Thịnh rất bấtmãn.“Đường Đường cũng không vui đâu!”, cô nhóc giơtay lên.“Phải rồi, còn cả cháu gái của tôi nữa” PhươngXương Thịnh nói.“Hai cô nghe thấy gì chưa, lập tức xin lỗi ngườiđàn ông này, cô gái này và cả cô bé này nữa!”, Tôn ChíTân lập tức nói.Bây giờ không phải lúc hỏi gia đình này có lai lịchthế này, sau này có nhiều cơ hội. Điều quan trọngnhất bây giờ là phải giúp Phương Xương Thịnh hạ hỏatrước kia Lã Đông Hiền đến.Nếu không Lã Đông Hiền đến rồi mà thấy PhươngXương Thịnh vẫn đang phừng phừng lửa giận, chỉ eđến cả anh ta cũng không có kết quả tốt.Điều này khiến Tôn Chí Tân căm hận hai cô nhânviên bán hàng này đến cực độ. Đắc tội ai không đắctội, cứ phải đắc tội ngay Phương Xương Thịnh.Nhân vật như thế là người mà các cô đắc tội đượcà?Hai cô nhân viên bán hàng kia cúi đầu, mặt mũitrắng nhách như tờ giấy: “Xin, xin lỗi, thực sự khôngbiết các vị…”“Được rồi, cũng không cần làm khó họ, xin lỗi nhưthế này chẳng có ngHĩa lý gì. Nhưng trước đó họ yêucầu tôi quẹt thẻ trả tiền toàn bộ căn nhà trước mới cóthể ký hợp đồng, đi ngược lại quy tắc của ngànhnghề. Hành vi như thế này, tôi cho rằng họ nên đượcxử lý nghiêm, nếu không lỡ như để người ta nắm daođằng chuôi, sẽ xảy ra chuyện đấy” Hoắc Khải nói.Câu nói này của anh – gọi là đề nghị cũng đượcmà gọi là báo thù cũng được, tóm lại, hai nhân viênbán hàng nghe xong sắp nằm vật ra đất luôn.Thế nào gọi là xử lý nghiêm?Nhẹ nhất chắc cũng bị đuổi việc…Tôn Chí Tân nghe xong mà nghiến răng nghiến lợi,bắt người ta quẹt thẻ trả tiền toàn bộ căn nhà trướcrồi mới ký hợp đồng? Tiên sư cha nó, ai dạy các côthế?Ngay trước mặt Phương Xương Thịnh nên anh tacũng không nói nhiều, chỉ trợn trừng mắt nhìn hai cônhân viên: “Các cô đúng là làm công ty nở mày nởmặt thật đấy! Xem sau này tôi xử lý các cô thế nào!”Hai nhân viên bán hàng sợ đến bay màu, dù cáccô rất muốn giải thích, nhưng Tôn Chí Tân đã khôngmuốn cho các cô cơ hội.Cùng lúc đó, Lã Đông Hiền và thư ký cũng vộivàng từ ngoài bước vào.Ông chủ với khối tài sản cũng tiền tỷ này rảo bướctới chỗ Phương Xương Thịnh, cười tươi roi rói: “Chủtịch Phương, xin lỗi vì không đón tiếp từ xa, thật làngại quá!”Lã Đông Hiền chạy tới làm cả khu bán hàng càngthêm im ắng, ngoài gia đình Hoắc Khải ra, ai nấy vôthức nín thở.Không phải họ chưa từng gặp được Lã Đông Hiềnnổi tiếng – người nắm quyền thực sự của công ty bấtđộng sản này.Trước đó khi Tôn Chí Tân tới và cung kính vớiPhương Xương Thịnh một hồi đã làm người ta kinhngạc lắm rồi, bây giờ đến cả Lã Đông Hiền cũng đíchthân tới, còn tỏ ra khách sáo như vậy, họ bỗng chốchiểu ra, người đàn ông mập mạp mặc quần đùi áo balỗ này chắc chắn ở cùng đẳng cấp với Lã Đông Hiền,thậm chí có khả năng địa vị còn cao hơn.Hai cô gái bán hàng cực kỳ tuyệt vọng. Địa vị củaPhương Xương Thịnh càng cao thì đến cả suy nghĩcầu xin tha thứ của họ cũng không còn nữa.Đầu óc thoáng chốc trống rỗng, nếu còn lại chútsuy nghĩ gì, vậy thì chắc là muốn cắt lưỡi mình luôn.Bình thường lúc bán nhà cũng chẳng buồn nóichuyện, sao hôm nay lại lắm lời thế chứ!Với kinh nghiệm của Lã Đông Hiền, đương nhiêncũng nhìn ra được hai nhân viên với gương mặt táimét kia chắc hẳn là người đắc tội Phương XươngThịnh rồi.Nhưng ông ấy cũng không có hứng thú trò chuyệncùng hai người này, chỉ nói với Phương Xương Thịnh:“Chỗ này cũng không tiện trò chuyện, hay là tớiphòng đón tiếp khách quý đi. Vừa đúng lúc tôi muađược cân lá trà ngon, mời ông nếm thử. À phải rồi, haivị này là?”“Uống trà thì thôi khỏi, thời gian quý giá, cũngkhông muốn lỡ dở thời giờ”, Phương Xương Thịnhkhoát tay, đôi bên đầu là tỷ phú cả, không cần quákhách sáo: “Còn về vị này, chính là anh chàng giỏigiang mà tôi nói với ông, chú em Lý Phong. Đây là vợcủa cậu ấy, à, cả con gái nữa. Lần này chú em tới vì nểmặt ông, thế mà còn bị chọc giận một phen. Ông tựxem thế nào đi!”Lã Đông Hiền liếc mắt nhìn hai cô nhân viên bánhàng đã sợ đến mức lung lay như sắp ngất kia rồi mỉmcười nói với Hoắc Khải: “Hóa ra là cậu Lý, hân hạnhhân hạnh. Cậu Lý nể mặt tôi mà tới đây mua nhà, tôicũng thấy hân hạnh lắm, không biết đã ưng ý vớinhững căn nào rồi?”Hoắc Khải bắt tay với người đàn ông có tác phongrất lão luyện này: “Không có “những” đâu, trước mắtmới chỉ hỏi tới tầng hai mươi hai của tòa nhà số mườibảy ở phía Đông”.Lã Đông Hiền cũng không nhìn xem căn nhà màanh nói là chỗ nào trên sa bàn hay căn hộ có phải loạitốt nhất hay không đã nói thẳng luôn: “Được, nếu cậuvới chủ tịch Phương là chỗ thân quen, chắc hẳn cũnghiểu được tình hình trong ngành. Tôi sẽ không bốcphét nữa, cũng không cần biết là cậu hời hay tôi hời,tóm lại, giảm cho cậu 40%. Nếu tôi hời, coi như cậugiữ thể diện cho tôi, sau này tôi làm chủ tọa, mời cậuvà em dâu ăn cơm. Nếu cậu hời, coi như tôi tặng quàxin lỗi thay cho đám nhân viên làm việc không đến nơiđến chốn”.40%ITất cả nhân viên nghe xong mà phải hít vào thậtsâu, bình thường mua nhà trả hết toàn bộ trong mộtlần rồi được giảm 10% đến 20% là bình thường. Aimua theo nhóm hoặc có người quen chắc chỉ đượcgiảm 5%.Nghe có vẻ không nhiều, nhưng trên thực tế, vớicăn nhà chưa gì đã bắt đầu bằng tiền triệu, cho dù chỉđược giảm 5%, cũng tiết kiệm được mấy chục ngàn tệrồi.Mà giảm 10% là mức chiết khấu cao nhất mà họtừng nghe nói, về cơ bản phải được nhân vật cỡ nhưTôn Chí Tân giới thiệu tới.Giảm 40% như bây giờ, thậm chí chưa từng nghenói.Giá thành của bất động sản không cao cũngkhông thấp, khi cộng hết một đống chỉ phí linh tỉnhvào với nhau thì về cơ bản cũng chiếm tới 60% giá cảtrên hồ sơ.Cho nên mức chiết khấu mà Lã Đông Hiền đưa rađã cao đến khiếp sợ rồi.Căn hộ đáng giá một triệu tệ, vừa mở miệng ra đãgiảm giúp anh bốn trăm ngàn tệ, khá là vô lý.Nhưng ai bảo người ta là chủ tịch công ty, đừngbảo là giảm đi bốn trăm ngàn tệ, cho dù tặng khôngcũng chẳng ai dám nói gì.Thế nhưng, Phương Xương Thịnh còn bĩu môi:“Cái ông già này, đã tặng người ta một cái ân tình cònkhông tặng cho trót. Thế này đi, cậu giảm cho chú emLý 40%. Tôi mở miệng đòi thể diện cho cậu ấy, giảmthêm 10% đi, tiện thể tặng cậu ấy hai chỗ đỗ xe”.Lã Đông Hiền chỉ vào gã ta mà cười ha hả: “Ôngbiết mượn hoa kính Phật thật đấy. Được thôi, chủ tịchPhương đã lên tiếng rồi, làm sao tôi có thể nói khôngđược? Vậy thì giảm 50%, tặng hai chỗ đỗ xe dưới tầnghầm”.Chỗ đỗ xe dưới lòng đất của khu nhà Phong Hoacó hai cái, một cái là công trình phòng thủ, khôngđược phép mua bán. Nhưng có một cái là bãi đỗ xechính thức được họ xin phép đặc biệt, được phêchuẩn để tự do buôn bán.Loại vị trí đỗ xe này giống như nhà ở vậy, có quyềnsử dụng trong bảy mươi năm. Đừng thấy nó chỉ cómột dúm như thế, cũng được rao bán với giá hai trămngàn tệ một chỗ đấy.Phương Xương Thịnh vừa mở miệng đã đòi thêmcho Hoắc Khải tiện ích đáng giá ít nhất năm trăm ngàntệ. Nghe qua thì rất nhiều, nhưng thực ra đối vớinhững tỷ phú này, cũng không đáng kể gì lắm.Có lẽ cái gì họ cũng thiếu, chỉ không thiếu mỗi tiềnvà nhà thôi.Ninh Thần ở bên cạnh chỉ nghe thôi đã thấy hôhấp dồn dập. Điều kiện gia đình cô không phải giàu cógì lắm, Ninh Quốc Tường và Đặng Tuấn Mai bán hoaquả mấy chục năm cũng không tiết kiệm được baonhiêu tiền.Mà bây giờ, mua một căn nhà vừa được giảm 50%vừa được tặng vị trí đỗ xe, tính toán ra cũng tiết kiệmđược hàng triệu tệ rồi.Bất kỳ ai lớn lên trong một gia đình làm công ănlương mà gặp được chuyện tốt như thế này cũngkhông nén được vẻ kích động.