Chế Tạo Hào Môn

Chương 151: Giậu đổ bìm leo



Ngày hôm sau, từ năm rưỡi sáng, Cơ Trấn Hùng đã

liên tục nhận được điện thoại.

Ông chủ của các công ty khác liên tục gọi tới, hỏi

thăm về sự việc video và bản ghi âm.

Cơ Trấn Hùng cúp điện thoại rồi lập tức gọi cho Cơ

Bộc Tồn, vừa mở miệng là đã mắng té tát: “Không phải tôi

đã bảo cậu với phòng quan hệ công chúng xóa đoạn ghi

âm đi hả, tại sao vẫn còn bao nhiêu người gọi điện thoại

tới hỏi thế này!”

Cơ Bộc Tần cũng oan ức lắm chứ! Nếu đoạn ghi âm

kia được đăng tải trên mạng địa phương trong thành phố

này, không cần biết là trang web nào ở bản địa, lão cũng

có thể xử lý nó một cách dễ dàng.

Dù sao nhà họ Cơ cũng là gia tộc lâu đời tồn tại hàng

trăm năm, ít nhiều gì người khác cũng phải nể mặt.

Nhưng đoạn ghi âm này được đăng tải trên trang web

nước ngoài, đã vậy còn là đơn vị truyền thông mới thành

lập.

Phải biết rằng, các đơn vị truyền thông mới thành lập

luôn miệng nói là “dám nói dám viết”. Không cần biết nhà

họ Cơ có chạm được tới họ hay không, cho dù đụng tới

được, họ tuyệt đối không chịu xóa đoạn ghi âm gây tranh

cãi này đâu.

Nhà họ Cơ chỉ có thể khởi tố đối phương lên cơ quan

chính phủ có liên quan, lời hồi đáp mà họ nhận được là sẽ

xử lý trong vòng ba ngày làm việc.

Thế nhưng, đừng nói tới ba ngày, cho dù là một ngày

thôi, nhà họ Cơ cũng không đợi nổi nữa.

Từ năm rưỡi sáng tới tám rưỡi sáng, Cơ Trấn Hùng

phải nghe không biết bao nhiêu cuộc gọi, sau cùng là vì

quá nhiều lời khách sáo, ông ta quăng điện thoại cho thư ký, mặc kệ mọi thứ.

Thế nhưng điện thoại đã đặt được xuống thì giám đốc,

trưởng phòng từ các phòng ban cùng các thành viên hội

đồng quản trị lũ lượt kéo tới.

Họ cũng gặp phải tình cảnh tương tự, điện thoại bị rất

nhiều người gọi điện tới hỏi thăm tình hình. Những người

này nghe đoạn ghi âm xong cũng tức hộc máu, lục tục

chạy tới cáo trạng.

Tới rồi mới biết, Cơ Trấn Hùng đã biết chuyện từ tối

hôm qua, đồng thời hủy luôn tư cách thăng cấp của Cơ

Ôn Thư.

Nhưng hình phạt này chưa đủ để xoa dịu cơn giận của

đám đông, họ ép Cơ Bộc Tồn phải đích thân hứa hẹn.

Ngoài ra, họ nhất định phải điều tra cẩn thận xem ai

đã lén ghi âm, tìm được người đó thì bắt hắn trả một cái

giá thảm khốc nhất.

Người mà họ nghi ngờ nhất đương nhiên là Cơ Hương

Ngưng và Hoắc Khải rồi.

Trong phòng riêng có tổng cộng bốn người, ngoài họ

ra, còn ai lén ghi âm nữa.

Ý định của Cơ Trấn Hùng là hi vọng đám đông có thể

dồn sự chú ý vào việc giải quyết nguy cơ chứ không phải

truy cứu xem trách nhiệm thuộc về ai, muốn tính sổ thì

sau này có thừa thời gian.

Nhưng nhìn mấy người kia giận dữ đến đỏ mặt tía tai,

ông ta cũng không tiện ngăn cản, chỉ nhìn về phía thư ký

của mình rồi nói: “Điều tra xem Cơ Hương Ngưng đang ở

đâu, bảo cô ta dẫn theo trợ lý tới gặp tôi!”

Thư ký vừa nhận xong cuộc gọi từ một ông chủ công

ty, vội vàng gật đầu đáp lời.

Thế nhưng gọi xong một cuộc điện thoại, hỏi được vài

câu, người này cũng rất bất đắc dĩ nói: “Cô ấy đã đi tìm

Lưu Quân Bồi từ tám giờ sáng, bây giờ đang uống trà và

nói chuyện cùng cậu chủ Lưu, nói rằng không thể quay về

trong một chốc một lát được. Hay là tôi phái người đi tìm

cô ấy nhé!”

Cơ Trấn Hùng nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi phất

tay: “Thôi vậy, cứ để cô ta ở bên cạnh Lưu Quân Bồi đã.

Người của phòng quan hệ công chúng nhất định phải xóa

bằng được đoạn ghi âm trước trưa này, sau đó lập tức

đăng thông báo bác bỏ tin đồn này!”

Cơ Trí Minh – trưởng phòng quan hệ công chúng có

sắc mặt rất khó coi: “E rằng không làm được đâu. Chúng

ta không liên hệ được với trang web kia, dù gửi công hàm

của luật sư sang đó, có lẽ cũng vô dụng thôi. Cho nên

hoặc là đợi lời hồi đáp của bên cơ quan chính phủ trong

ba ngày làm việc, không thì tìm tới kẻ cầm đầu thực sự để

gây sức ép”.

“Tôi không cần biết làm cách nào, cũng không cần

biết khó khăn đến đâu, phải làm ngay lập tức!“, Cơ Trấn

Hùng trầm giọng đáp.

Cơ Trí Minh không nói nhiều, quay người đi ra ngoài.

Ngày hôm ấy, người nhà họ Cơ trải qua một cách mệt

mỏi. Chỉ cần là người có một chút xíu địa vị thôi cũng phải

nhận đủ dạng cuộc gọi.

Sự hoài nghi của người gọi điện thoại đối với nhà họ

Cơ, khiến người nghe điện thoại cũng khó chịu nhưng họ

chỉ có thể cố gắng dùng giọng điệu hòa nhã để nói với đối

phương rằng mấy thứ kia chỉ là tin đồn, nhà họ Cơ vẫn

yên ổn.

Thế nhưng, miệng thế gian như sóng biển, khi phạm vi

lan truyền của tin đồn đủ rộng, chẳng ai tin đây chỉ là lời

đồn nữa.

Bây giờ nhà họ Cơ đang rơi vào tình cảnh này. Đến

sáu giờ tối, Cơ Bộc Tồn nhận được điện thoại từ cấp dưới.

Một đối tác nhỏ mới đặt hàng gần đây đã trả hàng với

lý do gì mà do hàng hóa không dễ bán, tồn kho nhiều, hi

vọng có thể trả hàng và đổi lại tiền.

Bên đối tác này có nguồn vốn khá eo hẹp, lượng hàng

đã đặt cũng không nhiều, Cơ Bộc Tồn bận bù đầu bù cổ,

đâu còn thời gian mà lắm lời với người ta, chỉ dặn dò

thuộc hạ đồng ý nhận hàng bị hoàn trả rồi đuổi người đi.

Thế nhưng, vừa đuổi được một đối tác nhỏ thì cấp

dưới lại báo cáo là có thêm hai bên nữa tới để trả hàng.

Cơ Bộc Tồn nổi cơn lôi đình, cố tình làm khó người ta

phải không, đúng vào lúc quan trọng thì chạy tới đòi trả

hàng.

Lão cũng chẳng còn hơi sức để giải thích với đám

người này, ai đòi trả hàng, lão đồng ý hết, để cái đám

không biết phân biệt tốt xấu này cút đi, cút đâu được thì

cút nhanh.

Khi Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải quay lại, đúng lúc

có hai đối tác lấy được tiền mặt rảo bước rời đi, mà người

của bên kinh doanh thì cực kỳ khó ở.

Tỉ lệ trả lại hàng ảnh hưởng trực tiếp tới đánh giá

thành tích hàng tháng của họ, tỉ lệ trả hàng càng cao thì

tiền thưởng càng ít, nên đương nhiên họ sẽ không vui.

Đúng lúc trưởng phòng quan hệ công chúng Cơ Trí

Minh quay về từ bên ngoài, nhìn thấy hai người này, vị

quản lý cấp cao có quan hệ khá tốt với cả người ngoài lẫn

người nhà này lập tức bước tới chào hỏi Cơ Hương

Ngưng.

Bởi vì Cơ Trí Minh rất ít khi tham gia vào đấu đá giữa

dòng chính và nhánh phụ nên ấn tượng của Cơ Hương

Ngưng đối với người này rất tốt.

Cơ Trí Minh liếc nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Cậu là Lý Phong

phải không?”

“Đúng vậy!”

“Đoạn ghi âm kia do cậu ghi âm à?”, Cơ Trí Minh hỏi

rất thẳng thắn.

“Ghi âm gì cơ?”, Hoắc Khải tỏ vẻ không hiểu gì.

Cơ Trí Minh nhìn anh rất lâu nhưng không truy hỏi

thêm. Ông ta làm trưởng phòng quan hệ công chúng lâu

rồi nên cũng hiểu, không thể nào đánh thức được một

người đang giả vờ ngủ.

Không cần biết có phải chàng thanh niên này đã lén

ghi âm hay không, chỉ cần anh không chính miệng thừa

nhận, không ai làm gì được anh.

“Chú năm, tự dưng chú hỏi ghi âm làm gì? Xảy ra

chuyện gì rồi à?”, Cơ Hương Ngưng cũng hết sức mờ mịt.

Cơ Trí Minh nhìn hai người này, qua một lúc mới nói:

“Công ty quả thật đang gặp phải vài rắc rối, nhưng không

cần biết thế nào, hai người đều là người nhà họ Cơ. Tôi hi

vọng hai người có thể cống hiến cho gia tộc, đừng bỏ đá

xuống giếng vào lúc quan trọng!”

Câu này có thể coi như lời cảnh cáo, cũng có thể coi

như đang nhắc nhở, thế nhưng Cơ Hương Ngưng và Hoắc

Khải đều tỏ ra khó hiểu khiến Cơ Trí Minh không thể nói

thêm được điều gì.

Đợi khi vị trưởng phòng quan hệ công chúng này bỏ đi

rồi, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải mới đưa mắt nhìn

nhau rồi mỉm cười.

Nhất là Cơ Hương Ngưng, cảm giác mình điều khiển

toàn bộ cục diện này thực sự quá sung sướng, nó khiến

cô gần như sắp đắm chìm trong niềm vui này.

Cơ Trí Minh đi gặp Cơ Trấn Hùng, thông báo cho ông

ta biết hiệu quả quan hệ công chúng không lớn, đồng thời

nói rằng mình đã gặp được Cơ Hương Ngưng và Hoắc

Khải, nhưng hai người không thừa nhận việc ghi âm có

liên quan tới mình.

Cơ Trấn Hùng nghe điện thoại suốt cả ngày nên bây

giờ trông có vẻ tiều tụy, ông ta xua tay và nói: “Bây giờ

không phải lúc truy cứu, cậu tranh thủ nghĩ cách đè

chuyện này xuống, tuyệt đối không được để nó lan rộng

thêm”.

“Tôi sẽ cố gắng!“, Cơ Trí Minh đáp.

“Không phải cố gắng, mà là nhất định!”, Cơ Trấn Hùng

ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ông, tơ máu hiện rõ trong

mắt đối phương khiến Cơ Trí Minh không thể nói được

câu từ chối.

Nếu nói đến áp lực tâm lý, có lẽ Cơ Trấn Hùng là

người chịu áp lực lớn nhất trong nhà họ Cơ.

Quyền lực lớn thì áp lực cũng sẽ lớn.

Có vài việc, không phải cứ nổi nóng hay trợn mắt là có

thể giải quyết được.

Ngày hôm sau, Cơ Trấn Hùng vừa tới công ty là đã

thấy một đống người chen chúc trước cửa.

Ông ta giơ tay nhìn đồng hồ, chưa tới sáu giờ sáng,

bao nhiêu người đến đây làm gì?

Đúng lúc này, cuộc gọi từ Cơ Bộc Tồn nhào tới: “Chủ

tịch, không ổn rồi! Bên phòng kinh doanh báo cáo lại, từ

sáng sớm đã có rất nhiều đối tác tới đây yêu cầu trả hàng

và đòi lại tiền, trong đó chỉ tính riêng đối tác cỡ vừa trở

lên đã có năm, sáu bên!”

Cơ Trấn Hùng nghe xong mà hai mắt trợn ngược. Nhà

họ Cơ dựa theo doanh số bán hàng mỗi năm mà chia các

đối tác thành bốn cấp, nhỏ, vừa, lớn, đặc biệt.

Đối tác cỡ nhỏ đương nhiên là nhiều nhất, có tới hàng

trăm, thậm chí hàng nghìn, phân bố khắp các tỉnh thành trên cả nước.

Nhưng đối tác cỡ vừa thì ít hơn rất nhiều, đại khái có

khoảng mấy chục bên.

Cỡ lớn chỉ có bảy bên.

Còn mức độ cao nhất là đối tác đặc biệt thì chỉ có một

khách hàng thân thiết đã hợp tác được hai mươi năm.

Cho nên, dù chỉ có năm sáu đối tác cỡ vừa cũng đã là

phiền phức không hề nhỏ đối với nhà họ Cơ.

Huống hồ bây giờ mới sáu giờ sáng mà đã có đông

người tập trung thế này, đợi tới giờ làm việc chẳng phải

sẽ đông hơn sao?

Cơ Trấn Hùng không dám nấn ná ở cửa chính, bảo lái

xe chạy thẳng vào tầng hầm để xe, sau đó đi thẳng tới

phòng làm việc của mình.

Vừa vào phòng làm việc, chưa kịp ngồi ấm chỗ, điện

thoại của ông ta đã đổ chuông. Khi Cơ Trấn Hùng bắt

máy, một giọng nói quen thuộc từ bên trong vọng ra:

“Chủ tịch Cơ, đợt này thế nào rồi? Khà khà, cũng không

có chuyện gì quá đặc biệt, là thế này nhé. Công ty chúng

tôi ấy mà, ông cũng biết đấy, yêu cầu về nguồn vốn cực

kỳ cao. Thời gian trước chẳng phải mới đầu tư một dự án

lớn đó sao, bây giờ chúng tôi đang cực kỳ cần tiền. Bên

phía hội đồng quản trị báo với tôi, bảo tôi tìm ông xem

thử, có thể kết toán được khoản dư nợ của năm trước hay

không. Ông đừng nghĩ ngợi nhiều nhé, đây là chuyện của

công ty, tôi cũng không thể quyết định được”.