Ngày hôm sau, từ năm rưỡi sáng, Cơ Trấn Hùng đãliên tục nhận được điện thoại.Ông chủ của các công ty khác liên tục gọi tới, hỏithăm về sự việc video và bản ghi âm.Cơ Trấn Hùng cúp điện thoại rồi lập tức gọi cho CơBộc Tồn, vừa mở miệng là đã mắng té tát: “Không phải tôiđã bảo cậu với phòng quan hệ công chúng xóa đoạn ghiâm đi hả, tại sao vẫn còn bao nhiêu người gọi điện thoạitới hỏi thế này!”Cơ Bộc Tần cũng oan ức lắm chứ! Nếu đoạn ghi âmkia được đăng tải trên mạng địa phương trong thành phốnày, không cần biết là trang web nào ở bản địa, lão cũngcó thể xử lý nó một cách dễ dàng.Dù sao nhà họ Cơ cũng là gia tộc lâu đời tồn tại hàngtrăm năm, ít nhiều gì người khác cũng phải nể mặt.Nhưng đoạn ghi âm này được đăng tải trên trang webnước ngoài, đã vậy còn là đơn vị truyền thông mới thànhlập.Phải biết rằng, các đơn vị truyền thông mới thành lậpluôn miệng nói là “dám nói dám viết”. Không cần biết nhàhọ Cơ có chạm được tới họ hay không, cho dù đụng tớiđược, họ tuyệt đối không chịu xóa đoạn ghi âm gây tranhcãi này đâu.Nhà họ Cơ chỉ có thể khởi tố đối phương lên cơ quanchính phủ có liên quan, lời hồi đáp mà họ nhận được là sẽxử lý trong vòng ba ngày làm việc.Thế nhưng, đừng nói tới ba ngày, cho dù là một ngàythôi, nhà họ Cơ cũng không đợi nổi nữa.Từ năm rưỡi sáng tới tám rưỡi sáng, Cơ Trấn Hùngphải nghe không biết bao nhiêu cuộc gọi, sau cùng là vìquá nhiều lời khách sáo, ông ta quăng điện thoại cho thư ký, mặc kệ mọi thứ. Thế nhưng điện thoại đã đặt được xuống thì giám đốc,trưởng phòng từ các phòng ban cùng các thành viên hộiđồng quản trị lũ lượt kéo tới.Họ cũng gặp phải tình cảnh tương tự, điện thoại bị rấtnhiều người gọi điện tới hỏi thăm tình hình. Những ngườinày nghe đoạn ghi âm xong cũng tức hộc máu, lục tụcchạy tới cáo trạng.Tới rồi mới biết, Cơ Trấn Hùng đã biết chuyện từ tốihôm qua, đồng thời hủy luôn tư cách thăng cấp của CơÔn Thư.Nhưng hình phạt này chưa đủ để xoa dịu cơn giận củađám đông, họ ép Cơ Bộc Tồn phải đích thân hứa hẹn.Ngoài ra, họ nhất định phải điều tra cẩn thận xem aiđã lén ghi âm, tìm được người đó thì bắt hắn trả một cáigiá thảm khốc nhất.Người mà họ nghi ngờ nhất đương nhiên là Cơ HươngNgưng và Hoắc Khải rồi.Trong phòng riêng có tổng cộng bốn người, ngoài họra, còn ai lén ghi âm nữa.Ý định của Cơ Trấn Hùng là hi vọng đám đông có thểdồn sự chú ý vào việc giải quyết nguy cơ chứ không phảitruy cứu xem trách nhiệm thuộc về ai, muốn tính sổ thìsau này có thừa thời gian.Nhưng nhìn mấy người kia giận dữ đến đỏ mặt tía tai,ông ta cũng không tiện ngăn cản, chỉ nhìn về phía thư kýcủa mình rồi nói: “Điều tra xem Cơ Hương Ngưng đang ởđâu, bảo cô ta dẫn theo trợ lý tới gặp tôi!”Thư ký vừa nhận xong cuộc gọi từ một ông chủ côngty, vội vàng gật đầu đáp lời.Thế nhưng gọi xong một cuộc điện thoại, hỏi được vàicâu, người này cũng rất bất đắc dĩ nói: “Cô ấy đã đi tìmLưu Quân Bồi từ tám giờ sáng, bây giờ đang uống trà vànói chuyện cùng cậu chủ Lưu, nói rằng không thể quay vềtrong một chốc một lát được. Hay là tôi phái người đi tìmcô ấy nhé!”Cơ Trấn Hùng nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi phấttay: “Thôi vậy, cứ để cô ta ở bên cạnh Lưu Quân Bồi đã.Người của phòng quan hệ công chúng nhất định phải xóabằng được đoạn ghi âm trước trưa này, sau đó lập tứcđăng thông báo bác bỏ tin đồn này!”Cơ Trí Minh – trưởng phòng quan hệ công chúng cósắc mặt rất khó coi: “E rằng không làm được đâu. Chúngta không liên hệ được với trang web kia, dù gửi công hàmcủa luật sư sang đó, có lẽ cũng vô dụng thôi. Cho nênhoặc là đợi lời hồi đáp của bên cơ quan chính phủ trongba ngày làm việc, không thì tìm tới kẻ cầm đầu thực sự đểgây sức ép”.“Tôi không cần biết làm cách nào, cũng không cầnbiết khó khăn đến đâu, phải làm ngay lập tức!“, Cơ TrấnHùng trầm giọng đáp.Cơ Trí Minh không nói nhiều, quay người đi ra ngoài.Ngày hôm ấy, người nhà họ Cơ trải qua một cách mệtmỏi. Chỉ cần là người có một chút xíu địa vị thôi cũng phảinhận đủ dạng cuộc gọi.Sự hoài nghi của người gọi điện thoại đối với nhà họCơ, khiến người nghe điện thoại cũng khó chịu nhưng họchỉ có thể cố gắng dùng giọng điệu hòa nhã để nói với đốiphương rằng mấy thứ kia chỉ là tin đồn, nhà họ Cơ vẫnyên ổn.Thế nhưng, miệng thế gian như sóng biển, khi phạm vilan truyền của tin đồn đủ rộng, chẳng ai tin đây chỉ là lờiđồn nữa.Bây giờ nhà họ Cơ đang rơi vào tình cảnh này. Đếnsáu giờ tối, Cơ Bộc Tồn nhận được điện thoại từ cấp dưới.Một đối tác nhỏ mới đặt hàng gần đây đã trả hàng vớilý do gì mà do hàng hóa không dễ bán, tồn kho nhiều, hivọng có thể trả hàng và đổi lại tiền.Bên đối tác này có nguồn vốn khá eo hẹp, lượng hàngđã đặt cũng không nhiều, Cơ Bộc Tồn bận bù đầu bù cổ,đâu còn thời gian mà lắm lời với người ta, chỉ dặn dòthuộc hạ đồng ý nhận hàng bị hoàn trả rồi đuổi người đi.Thế nhưng, vừa đuổi được một đối tác nhỏ thì cấpdưới lại báo cáo là có thêm hai bên nữa tới để trả hàng.Cơ Bộc Tồn nổi cơn lôi đình, cố tình làm khó người taphải không, đúng vào lúc quan trọng thì chạy tới đòi trảhàng.Lão cũng chẳng còn hơi sức để giải thích với đámngười này, ai đòi trả hàng, lão đồng ý hết, để cái đámkhông biết phân biệt tốt xấu này cút đi, cút đâu được thìcút nhanh.Khi Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải quay lại, đúng lúccó hai đối tác lấy được tiền mặt rảo bước rời đi, mà ngườicủa bên kinh doanh thì cực kỳ khó ở.Tỉ lệ trả lại hàng ảnh hưởng trực tiếp tới đánh giáthành tích hàng tháng của họ, tỉ lệ trả hàng càng cao thìtiền thưởng càng ít, nên đương nhiên họ sẽ không vui.Đúng lúc trưởng phòng quan hệ công chúng Cơ TríMinh quay về từ bên ngoài, nhìn thấy hai người này, vịquản lý cấp cao có quan hệ khá tốt với cả người ngoài lẫnngười nhà này lập tức bước tới chào hỏi Cơ HươngNgưng.Bởi vì Cơ Trí Minh rất ít khi tham gia vào đấu đá giữadòng chính và nhánh phụ nên ấn tượng của Cơ HươngNgưng đối với người này rất tốt.Cơ Trí Minh liếc nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Cậu là Lý Phongphải không?”“Đúng vậy!”“Đoạn ghi âm kia do cậu ghi âm à?”, Cơ Trí Minh hỏirất thẳng thắn.“Ghi âm gì cơ?”, Hoắc Khải tỏ vẻ không hiểu gì.Cơ Trí Minh nhìn anh rất lâu nhưng không truy hỏithêm. Ông ta làm trưởng phòng quan hệ công chúng lâurồi nên cũng hiểu, không thể nào đánh thức được mộtngười đang giả vờ ngủ.Không cần biết có phải chàng thanh niên này đã lénghi âm hay không, chỉ cần anh không chính miệng thừanhận, không ai làm gì được anh.“Chú năm, tự dưng chú hỏi ghi âm làm gì? Xảy rachuyện gì rồi à?”, Cơ Hương Ngưng cũng hết sức mờ mịt.Cơ Trí Minh nhìn hai người này, qua một lúc mới nói:“Công ty quả thật đang gặp phải vài rắc rối, nhưng khôngcần biết thế nào, hai người đều là người nhà họ Cơ. Tôi hivọng hai người có thể cống hiến cho gia tộc, đừng bỏ đáxuống giếng vào lúc quan trọng!”Câu này có thể coi như lời cảnh cáo, cũng có thể coinhư đang nhắc nhở, thế nhưng Cơ Hương Ngưng và HoắcKhải đều tỏ ra khó hiểu khiến Cơ Trí Minh không thể nóithêm được điều gì. Đợi khi vị trưởng phòng quan hệ công chúng này bỏ đirồi, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải mới đưa mắt nhìnnhau rồi mỉm cười.Nhất là Cơ Hương Ngưng, cảm giác mình điều khiểntoàn bộ cục diện này thực sự quá sung sướng, nó khiếncô gần như sắp đắm chìm trong niềm vui này.Cơ Trí Minh đi gặp Cơ Trấn Hùng, thông báo cho ôngta biết hiệu quả quan hệ công chúng không lớn, đồng thờinói rằng mình đã gặp được Cơ Hương Ngưng và HoắcKhải, nhưng hai người không thừa nhận việc ghi âm cóliên quan tới mình.Cơ Trấn Hùng nghe điện thoại suốt cả ngày nên bâygiờ trông có vẻ tiều tụy, ông ta xua tay và nói: “Bây giờkhông phải lúc truy cứu, cậu tranh thủ nghĩ cách đèchuyện này xuống, tuyệt đối không được để nó lan rộngthêm”.“Tôi sẽ cố gắng!“, Cơ Trí Minh đáp.“Không phải cố gắng, mà là nhất định!”, Cơ Trấn Hùngngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ông, tơ máu hiện rõ trongmắt đối phương khiến Cơ Trí Minh không thể nói đượccâu từ chối.Nếu nói đến áp lực tâm lý, có lẽ Cơ Trấn Hùng làngười chịu áp lực lớn nhất trong nhà họ Cơ.Quyền lực lớn thì áp lực cũng sẽ lớn.Có vài việc, không phải cứ nổi nóng hay trợn mắt là cóthể giải quyết được.Ngày hôm sau, Cơ Trấn Hùng vừa tới công ty là đãthấy một đống người chen chúc trước cửa.Ông ta giơ tay nhìn đồng hồ, chưa tới sáu giờ sáng,bao nhiêu người đến đây làm gì?Đúng lúc này, cuộc gọi từ Cơ Bộc Tồn nhào tới: “Chủtịch, không ổn rồi! Bên phòng kinh doanh báo cáo lại, từsáng sớm đã có rất nhiều đối tác tới đây yêu cầu trả hàngvà đòi lại tiền, trong đó chỉ tính riêng đối tác cỡ vừa trởlên đã có năm, sáu bên!”Cơ Trấn Hùng nghe xong mà hai mắt trợn ngược. Nhàhọ Cơ dựa theo doanh số bán hàng mỗi năm mà chia cácđối tác thành bốn cấp, nhỏ, vừa, lớn, đặc biệt.Đối tác cỡ nhỏ đương nhiên là nhiều nhất, có tới hàngtrăm, thậm chí hàng nghìn, phân bố khắp các tỉnh thành trên cả nước. Nhưng đối tác cỡ vừa thì ít hơn rất nhiều, đại khái cókhoảng mấy chục bên.Cỡ lớn chỉ có bảy bên.Còn mức độ cao nhất là đối tác đặc biệt thì chỉ có mộtkhách hàng thân thiết đã hợp tác được hai mươi năm.Cho nên, dù chỉ có năm sáu đối tác cỡ vừa cũng đã làphiền phức không hề nhỏ đối với nhà họ Cơ.Huống hồ bây giờ mới sáu giờ sáng mà đã có đôngngười tập trung thế này, đợi tới giờ làm việc chẳng phảisẽ đông hơn sao?Cơ Trấn Hùng không dám nấn ná ở cửa chính, bảo láixe chạy thẳng vào tầng hầm để xe, sau đó đi thẳng tớiphòng làm việc của mình.Vừa vào phòng làm việc, chưa kịp ngồi ấm chỗ, điệnthoại của ông ta đã đổ chuông. Khi Cơ Trấn Hùng bắtmáy, một giọng nói quen thuộc từ bên trong vọng ra:“Chủ tịch Cơ, đợt này thế nào rồi? Khà khà, cũng khôngcó chuyện gì quá đặc biệt, là thế này nhé. Công ty chúngtôi ấy mà, ông cũng biết đấy, yêu cầu về nguồn vốn cựckỳ cao. Thời gian trước chẳng phải mới đầu tư một dự ánlớn đó sao, bây giờ chúng tôi đang cực kỳ cần tiền. Bênphía hội đồng quản trị báo với tôi, bảo tôi tìm ông xemthử, có thể kết toán được khoản dư nợ của năm trước haykhông. Ông đừng nghĩ ngợi nhiều nhé, đây là chuyện củacông ty, tôi cũng không thể quyết định được”.