Hoắc Khải đứng dậy đóng cửa lại, bước tới và nói:“Thực ra tôi cảm thấy như thế này cũng rất ổn đấy.Cơ Hương Ngưng nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Sao lại rấtổn?”“Nếu phó giám đốc Cơ muốn giải thích rõ ràng vớicông ty thương mại Đông Lai, chỉ bằng cô dùng danhnghĩa của công ty đăng tải một thông báo bác bỏ tin đồn,giúp người ta một phen”. Hoắc Khải nói.Cơ Hương Ngưng sững người, sau đó nghiến răngnghiến lợi nhìn chằm chằm Hoắc Khải: “Bây giờ tôi đangrất nghi ngờ có phải người ta mua chuộc anh tới đây đểnắn gáy tôi không!”Cũng không thể trách Cơ Hương Ngưng nổi nóng vớianh. Vốn dĩ cô đã phát tán thông tin theo đề nghị củaHoắc Khải, có khả năng thành công. Bây giờ, Cơ XươngMinh chủ động muốn giải thích rõ ràng với công ty thươngmại Đông Lai, đồng nghĩa với việc bao nhiêu tâm huyếtcủa cô đổ sông đổ bể rồi.Bây giờ Hoắc Khải còn bảo cô chủ động bác bỏ tinđồn, chẳng phải chết nhanh hơn à?Hoắc Khải cười cười, anh hỏi: “Đấu đá trong nội bộnhà họ Cơ là chuyện bí mật với người ngoài à?”“Đương nhiên không phải thế!” Cơ Hương Ngưng vôthức lắc đầu, gia tộc lớn nào mà chẳng có tranh đấu bêntrong, muốn giấu cũng không giấu nổi.“Vậy chẳng phải đúng ý rồi sao!“ Hoắc Khải nói tiếp:“Tất cả mọi người đều biết, người ở dòng chính nhà họ Cơthích chèn ép nhánh phụ. Vậy thì trong mắt mọi người, tintức trước đó chính là sự thật. Cơ Xương Minh muốn giảithích với công ty thương mại Đông Lai, thực chất khôngđủ sức thuyết phục. Trên thương trường, chuyện gian dốilừa lọc lẫn nhau, vừa giải thích vừa làm vài sự việc bí mậtlà quá bình thường. Đây là điểm thông minh của họ,nhưng khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại. Cànggiải thích nhiều, họ sẽ càng nghỉ ngờ. Cho nên việc bâygiờ cô phải làm là nhân lúc lửa giận của Cơ Xương Minhchưa kịp tắt thì rèn sắt ngay khi còn nóng, phải bác bỏ tinđồn thêm lần nữa. Nhưng nhớ là trong thông báo phải chúý chọn lọc từ ngữ, tốt nhất là khiến người ta đọc xongnghĩ rằng cô bị ép uổng mới đăng thông báo ấy”.“Ý của anh là tôi nên tương kế tựu kế, để công tythương mại Đông Lai tưởng rằng nhà họ Cơ thực sự muốntìm nguồn cung ứng khác, tôi cũng bị người ta giànhcông? Nhưng vì muốn bảo vệ danh dự của gia tộc nên bấtđắc dĩ phải đứng ra bác bỏ?” Cơ Hương Ngưng sững sờnhìn Hoắc Khải, như nhìn một tên quái vật. Thực ra cô chưa từng làm những việc như thế này, đãchịu tủi nhục còn đứng ra bảo vệ danh dự cho gia tộc.Mỗi lần gặp được đãi ngộ thiếu công bằng, cô chỉ nghĩrằng đám người dòng chính thật đê hèn.Hôm nay, Hoắc Khải dạy cho cô một bài học rất hayđể cô biết được rằng, khi chịu ấm ức, ngoài việc bất đắcdĩ chấp nhận, còn có thể mượn gió bẻ măng!Nếu một thương nhân lọc lõi từng chinh chiến lâu nămtrên thương trường đưa ra đề nghị như thế này, Cơ HươngNgưng sẽ không thấy chấn động. Bởi vì họ sống đến độthành tinh rồi, kinh nghiệm của cô vẫn còn non trẻ, khôngnghĩ sâu xa đến vậy được.Thế nhưng, hôm nay người đưa ra đề nghị cho côkhông phải một ông cụ hiểu nhiều biết rộng, mà là mộtcon mọt sách ngang tầm tuổi cô, trước kia còn bị tất cảmọi người coi thường.“Có phải anh nhớ được điều gì rồi không?” Cơ HươngNgưng không kiểm lòng được nên hỏi.Vấn đề này nghe có vẻ kỳ lạ, khiến Hoắc Khải phảisững người: “Cái gì mà nhớ được cái gì cơ?”Cơ Hương Ngưng chăm chú quan sát biểu cảm củaanh, sau cùng lắc đầu: “Không có gì đâu, đề nghị của anhrất hay, tôi sẽ thực hiện ngay”.Nói rồi, cô cầm điện thoại nội bộ trên bàn lên: “Trưởngphòng Mã, tới phòng làm việc của tôi một chuyến!”Sau khi ngắt điện thoại, Cơ Hương Ngưng ngẩng đầunhìn Hoắc Khải: “Nếu lần này thành công, anh muốn phầnthưởng gì?”Hoắc Khải ngẫm ngợi rồi nghiêm túc trả lời cô: “Tôimuốn làm tổng giám đốc!”Cơ Hương Ngưng sững sờ trong giây lát rồi trừng mắtquát anh: “Nằm mơ giữa ban ngày!”Hoắc Khải cười ha ha, không cho là vậy. Đây chỉ là mộtcông ty con dưới trướng nhà họ Cơ, dù cho anh làm tổnggiám đốc thật, anh còn chê nó nhỏ nữa kìa.“Rảnh quá không có việc gì làm thì đi pha hai cốc càphê đi”, Cơ Hương Ngưng nói, ngồi xuống, mở máy tínhra, bắt đầu cành cạch gõ thông báo bác bỏ tin đồn.Hoắc Khải “ờm” một tiếng rồi ngoan ngoãn quay ngườiđi ra.Chuyện pha cà phê vốn nên để thư ký làm, nhưng CơHương Ngưng lại không có thư ký.Cũng không phải vì người của dòng chính chèn ép tớiđộ không tuyển dụng nổi, mà vì trước kia cô từng tuyểnđược vài người, sau cùng họ quay sang đầu quân cho bêndòng chính, đồng thời bán đứng cô không ít lần.Sau này Cơ Hương Ngưng chán quá chẳng buồn tìmthư ký nữa, có chuyện gì tự mình làm cho xong.Vất vả thì vất vả thật, nhưng không còn bị người ta đốixử hai mặt nữa.Rời khỏi phòng làm việc, Hoắc Khải đi về phía pantryvăn phòng.Tuy chỉ là một công ty con, nhưng quy mô của pantryvẫn thể hiện được mức độ huy hoàng của nhà họ Cơ.Căn phòng rộng hơn bảy mươi mét vuông, máy pha càphê, lò nướng, quầy bar, khay trà, cần gì cũng có.Trên mấy chiếc giá là đủ loại nguyên liệu.Nếu muốn uống cà phê thì có các thương hiệu cà phêhòa tan nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng có hạt cà phêtừ trung bình đến cao cấp có thể xay ngay tại chỗ.So với cà phê hòa tan thì Hoắc Khải thích cà phê rangxay hơn, mùi hương thơm hơn, tự nhiên hơn, mùi vị hoàntoàn khác hẳn. Đương nhiên, việc này cũng tiêu tốn nhiềuthời gian hơn.Có lẽ vì thời giờ vẫn còn sớm nên đa số mọi người vừaăn sáng xong vẫn chưa kịp tiêu hóa. Giữa phòng pantryrộng lớn, chỉ có một người đàn ông trung niên đang xaycà phê.Hoắc Khải bước tới, mở nắp vài lọ đựng cà phê ra ngửithử, sau cùng chọn Blue Mountain khá phổ thông.Vừa lấy hạt cà phê ra đã nghe thấy giọng nói vang lêntừ bên cạnh: “Đắng thế, sao khó uống vậy nhỉ…“Quay đầu nhìn sang mới thấy người đàn ông trungniên này đổ thẳng cà phê trong cốc vào bồn nước rồi vơlấy một nắm cà phê hạt định xay thêm, đồng thời khôngngừng lầm bầm: “Tôi không tin không xay được hương vịnhư người ta làm!”Hoắc Khải bật cười, nhắc nhở ông ấy: “Nếu ông khôngthích uống cà phê đắng quá thì nên chọn hạt cà phê củaBlue Mountain hoặc Colombia, chứ không nên lấy pastcorp của Uganda”.Người đàn ông kia nghe anh nói vậy mới quay đầu ra:“Cậu hiểu về cà phê rang xay à?”“Hiểu một chút xíu, ông có cần giúp gì không?”, HoắcKhải hỏi.Người đàn ông trung niên không nói gì, chưa bỏ nắmcà phê trong tay xuống, đồng thời chừa chỗ cho anh.Hoắc Khải bước tới, bỏ hết dụng cụ như lưỡi dao vàcốc lọc vào bồn nước, rửa qua một lần: “Trong hạt cà phêcó chứa dầu, vì thế sau khi xay xong nhất định phải rửasạch dụng cụ, nếu không lượng dầu này dồn đọng lại, lâudần sẽ sinh ra mùi ẩm mốc, dù hạt cà phê cao cấp đếnđâu cũng vẫn tạo ra chất bột kỳ lạ. Nhất là khi nhiềungười thích bỏ thêm hương liệu khi xay, mùi vừa nồng vừanặng. Đã vậy chúng thường lưu lại rất lâu, cho nên tốtnhất là bỏ hai thìa đường vào xay kỹ trước khi rửa để loạibỏ mùi”.Sau khi rửa qua máy xay một lượt, Hoắc Khải bốc mộtít hạt cà phê Colombia, quay đầu hỏi người đàn ông kia:“Americano có được không?“Được!”, người đàn ông trung niên gật đầu.Hoắc Khải bỏ hạt cà phê vào máy xay. Động tác củaanh vừa nhanh nhẹn vừa thành thạo, vừa xay vừa nói:“Hạt cà phê không nên xay quá nhiều trong một lần, nếukhông thời gian xay cà phê dài, nhiệt độ trong máy tăngcao sẽ khiến mùi hương phát tán bớt trước khi pha. Màxay cà phê để pha Americano cần phải xay thô một chút,ban nãy ông xay kỹ và mịn quá, lại còn chọn past corpcủa Uganda, tự dưng vị đắng sẽ rất nồng. Thông thường,thời gian đun…”Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lắng nghenhư một học sinh, thỉnh thoảng gặp phải điều gì khônghiểu hoặc chưa nhớ kỹ sẽ hỏi lại ngay.Hoắc Khải không hề tỏ ra sốt ruột hay bực mình, anhgiảng giải cho ông ấy rất tận tâm.Sau cùng, cà phê Americano màu nâu đậm thơm ngàongạt được pha xong, Hoắc Khải đưa cho đối phương, mỉmcười: “Nếm thử xem, nếu cảm thấy chưa đủ ngọt, có thểcho thêm hương liệu hoặc đường sữa”.Người đàn ông trung niên nhận lấy, nhấp thử mộtngụm, sau đó hai mắt sáng ngời: “Ngon! Thơm lắm, đúnglà hương vị mà tôi muốn đây rồi! Cậu giỏi thật đấy, cậu làbarista của công ty này à?”Hoắc Khải lắc đầu, vừa rửa máy xay cà phê vừa trả lời:“Tôi là tài xế!““Tài xế?”. người đàn ông trung niên sững sờ: “Lái xecủa nhà họ Cơ biết pha cà phê ngon vậy ư?”“Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên từng học qua”Hoắc Khải cười cười, hỏi: “Nghe qua thì hình như ôngkhông phải người của công ty này?”“Ừm, tôi có hợp tác với công ty của cậu, cố tình chạytới đây chiêm ngưỡng phong thái của nhà họ Cơ. Xem raquả nhiên không tầm thường” Người đàn ông trung niêncười khà khà.Hoắc Khải cười cười, lắp đặt dụng cụ thêm lần nữa,tiếp tục xay cà phê.Vừa xay, anh và người đàn ông trung niên kia vừa nóichuyện vài câu.Kiến thức của đối phương cũng không tầm thường, haingười nói chuyện rất tâm đầu ý hợp về nhiều phươngdiện. Đợi khi cà phê đã xong, Hoắc Khải mỉm cười: “Bênkia vẫn còn người đợi uống cà phê, tôi xin phép qua đótrước. Nếu ông có cần giúp đỡ gì, tôi có thể tiện đườnggọi người tới giúp ông!”