Câu nói “Mùa hè nóng nực, chú ý giữ ấm” này là do anh cố ý nói vậy. Chính vì biết Đường Trọng Vi kỹ tính, lại hay nghĩ nhiều. Anh cố tình nói như vậy sẽ khiến cô ấy liên tưởng đễn những tật xấu nhỏ của bản thân.
Mục đích của Hoắc Khải chính là trồng một hạt giống nghi ngờ và tò mò trong tâm trí của cô ấy.
Chỉ có như vậy thì sau này, khi không ngừng tiếp xúc, thì mới có thể dần dần kéo cô ấy về phía mình.
Nếu không, với tình cảm của Đường Trọng Vi giành cho “anh” thì nhỡ sau này anh dùng thân xác của Lý Phong làm chuyện gì đó với nhà họ Hoắc, có lẽ người đầu tiên đứng ra liều mạng với anh sẽ là cô gái ngốc nghếch này mất.
Nhưng điều càng khiến Hoắc Khải chú ý vẫn là những gì mà Hoắc Giai Minh đã nói về đủ loại hành động mà cái tên giả mạo đó làm với gia tộc.
Tên giả mạo đó đã bắt đầu động đến người trong ban chủ tịch, có lẽ là muốn xóa sổ từng người thân thiết với “mình” nhất, từ trong ra ngoài. Đến khi đã đuổi sạch những người quen thuộc đi thì các vị trí đó sẽ thay thế toàn bộ bằng những kẻ đã được hắn ta gài vào từ trước. Khi ấy, nhà họ Hoắc sẽ thật sự rơi vào trong tay đám người đó.
Dĩ nhiên, dễ dàng động vào ban chủ tịch chỉ vì nó thuộc về việc cá nhân của Hoắc Khải. Chỉ cần anh muốn, mỗi ngày anh thay một lượt người thì cũng chẳng ai dám nói gì.
Nhưng đây cũng là một dấu hiệu chứng tỏ đối phương đã bắt đầu có những hành động thực chất. Thời gian còn lại cho anh không còn nhiều nữa.
Hoắc Khải trong lòng vô cùng sốt ruột, nên không ở lại lâu. Anh vươn tay bắt một chiếc taxi rồi lên phòng làm việc của công ty.
Anh có quá nhiều chuyện phải làm, hận không thể phân thân ra làm hai.
Ninh Thần vô cùng vui mừng khi Hoắc Khải xuất hiện. Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, cô lại hỏi nhỏ: “Hôm nay anh nói chuyện với Tư Mễ sao rồi?”
Hoắc Khải biết cô định hỏi gì, bèn gật đầu: “Cũng được”.
“Thật sao?”, sắc mặt Ninh Thần trông hết sức vui vẻ. Cũng chẳng biết cô nghĩ đến cái gì mà mặt lại đỏ hết lên, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Mà Hoắc Khải thì lại đau đầu không thôi. Người phụ nữ này có ham muốn mạnh mẽ đến thế sao?
“Chào tổng giám đốc Lý ạ”, Giản Tư Tư bước đến chào hỏi với Hoắc Khải, sau đó lại đưa tài liệu cho Ninh Thần, nói: “Đây là bản kế hoạch khung quản lý mà chị yêu cầu ạ”.
Ninh Thần nhận lấy, rồi đưa một bản y hệt ở trên bàn cho Hoắc Khải, nói: “Anh đến đúng lúc lắm. Em bảo Tư Tư và Hạo Bân mỗi người viết một bản kế hoạch khung quản lý của công ty chi nhánh Giáp Tý. Anh giúp em xem xem họ viết thế nào đi. Số lượng khách hàng hỏi thăm cũng rất nhiều, nhân viên chăm sóc khách hàng đang bận kinh khủng. Em phải đi gọi điện cho công ty chăm sóc khách hàng để bàn về chuyện tăng thêm nhân viên”.
“Được, em làm đi, để anh xem”, Hoắc Khải gật đầu đồng ý rồi lật hai bản kế hoạch trong tay ra xem.
Giản Tư Tư đứng ở đó, nhìn Hoắc Khải với vẻ mặt mong chờ. Thấy anh gật đầu, cô ấy không kìm được mà nở nụ cười. Thấy anh chau mày, trái tim cô ấy cũng thấp thỏm không yên.
Mấy ngày này cô ấy vừa bận rộn lại vừa lo lắng không yên.
Mà Ninh Hạo Bân đang ngồi trên bàn làm việc sắp xếp báo cáo, mặc dù không tỏ vẻ nhấp nhổm như Giản Tư Tư, nhưng thỉnh thoảng vẫn bất giác ngẩng đầu lên nhìn.
Anh ta cứ luôn miệng nói khinh thường người quê mùa như Hoắc Khải và Ninh Thần, cảm thấy hai bọn họ chỉ đơn giản là số đỏ nên gặp vận. Nhưng hôm nay, khi cả hai người cùng nộp bản kế hoạch, dù là với tư cách là một người đàn ông hay vì có tính cách kiêu ngạo thì Ninh Hạo Bân đều mong kế hoạch của bản thân sẽ được yêu thích hơn.
Như vậy, anh ta mới có thể chứng minh được rằng ánh mắt của mình tốt hơn của Giản Tư Tư!
Tốc độ đọc của Hoắc Khải rất nhanh. Với đẳng cấp như anh, đọc bản kế hoạch của hai người cũng chỉ đơn giản như sinh viên đại học sửa lỗi đề bài trong bài kiểm tra bậc tiểu học vậy.
Chỉ nhìn một cái là có thể hiểu được nội dung cơ bản.
Sau khi lật vài trang của mỗi bản, Hoắc Khải nói với Giản Tư Tư: “Trong tư duy của cô có mấy lỗi sai khá là cơ bản mà theo tôi thì chúng không đáng để phạm phải. Tôi mong rằng cô sẽ đem nó về mà xem lại một lần, chỉnh sửa rồi sau đó đưa cho tôi xem. Nếu có thể sửa được số lỗi sai đó thì coi như cô đạt tiêu chuẩn. Nếu như vẫn còn thì sẽ trừ năm trăm tệ một lỗi”.
Nếu là người khác, khi bản kế hoạch mà bản thân vất vả viết ra không được khen câu nào mà còn dọa trừ năm trăm tệ một lỗi thì có lẽ là đã chửi thầm trong lòng từ lâu rồi.
Nhưng Giản Tư Tư thì không. Cô ấy vội vàng nhận lấy bản kế hoạch của mình rồi đáp: “Tôi biết rồi ạ. Tôi sẽ kiểm tra lại ngay. Lần sau nộp lại bản kế hoạch, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu ạ!”
Nói rồi, cô ấy lập tức đi về phía chỗ ngồi của mình.
Hoắc Khải không chỉ ra chỗ sai của cô ấy, vì anh cho rằng chỉ khi bản thân tự tìm được thì mới càng hiểu rõ được vì sao loại sai lầm đó xuất hiện, và lần sau sẽ không phạm phải nữa.
Nếu như lần nào người ta cũng nói thẳng đáp án cho anh thì đến lần sau, khi gặp phải câu hỏi tương tự thì anh vẫn sẽ chẳng biết làm.
Đây được gọi là “cho con cá không bằng cho cần câu cá”.
Sau khi đánh giá xong Giản Tư Tư, Hoắc Khải mới bước đến chỗ Ninh Hạo Bân.
Đi đến trước bàn làm việc của anh ta, Hoắc Khải đặt bản kế hoạch bên cạnh tay của anh ta và nói: “Tổng thể tư duy của cậu khá tốt. Có thể thấy cơ sở lý luận của cậu rất vững chắc. Các trang số liệu quốc tế, biểu đồ so sánh cũng làm rất tốt, có thể coi như là khuôn mẫu cho một bản kế hoạch”.
Nghe được lời đánh giá của Hoắc Khải, Giản Tư Tư hơi nản lòng mà cúi đầu xuống, còn Ninh Hạo Bân thì khẽ nhếch miệng, trong lòng vô cùng đắc ý.
Anh ta khẽ liếc sang bạn gái mình, thật sự muốn hỏi cô ấy xem có biết thế nào gọi là tài giỏi thật sự không.
Nhưng một giây sau, Hoắc Khải lại hỏi: “Nhưng thứ chúng tôi cần không phải một bản mẫu. Nếu muốn thì trên mạng cũng tràn lan hết rồi. Tình hình của mỗi công ty một khác, phải xuất phát từ thực tế rồi căn cứ vào tình trạng kết cấu nhân viên, bao gồm các vấn đề như phân tích tâm lý nhân viên, thành phần xã hội, tình trạng gia đình và sự cống hiến cho công ty để từ đó làm một bài đánh giá tổng hợp. Sau đó, từ bài đánh giá này rồi tiến hành sửa lại khung kết cấu. Nếu không, thứ ta có được sẽ không phải thay đổi mà là bạo loạn. Cậu viết lại cho tôi, đừng đem mấy cái kiến thức trong sách vở kết hợp với số liệu phổ biến tra được trên mạng để kiểm nghiệm một hiện thực có nhiều biến đổi làm gì. Cậu hiểu chưa!”
Ninh Hạo Bân cứng đờ, không nói được một câu nào.
Anh ta cho rằng Hoắc Khải đang khen mình, ai ngờ khen một tràng dài rồi mới sỉ vả anh ta không ngóc đầu lên được.
Nói đơn giản là bảo bản kế hoạch của anh ta nhìn thì đẹp đẽ nhưng nội dung lại vô dụng.
Nói thật, Hoắc Khải vẫn đánh giá rất cao Ninh Hạo Bân.
Nền tảng lý luận của người này rất chắc chắn, cũng rất thông minh, nhưng anh ta lại quá ỷ lại vào những kiến thức đã học, không quen với việc thay đổi và thích ứng với tình hình thực tế.
Nhưng tất cả chỉ thuộc về nguyên nhân là thiếu kinh nghiệm. Hoắc Khải cho rằng chỉ cần rèn luyện nhiều thì Ninh Hạo Bân sẽ trở thành một trợ thủ rất tốt của anh.
Cho nên Hoắc Khải khắt khe với Ninh Hạo Bân hơn Giản Tư Tư nhiều.
Nhưng Ninh Hạo Bân lại chẳng nghĩ như vậy. Anh ta cho rằng Hoắc Khải đang sỉ nhục anh ta.
Chẳng thà nói anh ta viết như đống bỏ đi còn hơn!
Mặt anh ta đỏ gay, cứng ngắc vô cùng!
Hoắc Khải thấy sự khác lạ của anh ta, bèn chau mày hỏi: “Sao cậu không nói gì?”
Ninh Hạo Bân mới bóp chặt con chuột trong tay rồi khô khốc nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ viết lại một bản kế hoạch mới”.
“Về mặt quản lý tính cách thì cậu có thể thảo luận với Giản Tư Tư nhiều hơn. Cô ấy là phái nữ nên khá cảm tính, có lẽ sẽ giúp được cậu nhiều”, Hoắc Khải nói.
“Tôi đã biết”, Ninh Hạo Bân vẫn trả lời một câu đơn giản như vậy.
Biết anh ta đang không vui, Hoắc Khải cũng chẳng nói gì nữa.
Bồi dưỡng một người rất đơn giản. Miễn là người đó nghe lời, thì dù có ngu ngốc đến mấy, Hoắc Khải cũng có tự tin để bồi dưỡng được.
Nhưng nếu người này quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì thì Hoắc Khải cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian vào người đó làm gì.
Giản Tư Tư ngồi đối diện, biết anh ta không thích bị người khác dạy dỗ, huống hồ đây còn là người mà anh ta khinh thường.
Hai người lúc trước có cãi nhau, cho đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hòa giải. Nhưng dù sao cũng đã yêu nhau khá lâu, Giản Tư Tư do dự một lúc rồi nói nhỏ: “Tổng giám đốc Lý muốn tốt cho chúng ta thôi mà, anh ấy…”
“Câm mồm!”, Ninh Hạo Bân lạnh lùng quát: “Em có tư cách gì mà an ủi anh? Em cho là em được khen mấy câu liền trở nên giỏi hơn anh à? Đừng tỏ ra cái vẻ nghĩ cho người khác như thế, anh không cần em an ủi, cũng không cần em thương hại!”
“Anh, anh đúng là cái đồ hết thuốc chữa mà!”, Giản Tư Tư tức điên. Cô ấy có lòng tốt đi an ủi, cũng là xuống nước, cuối cùng lại bị anh ta mắng cho một trận.