Nếu có thể, Hoàng Kiệt Hảo thà rằng không tới nơinày, không có bất cứ chuyện gì khiến anh ta cảm thấykhó chịu hơn việc để Hoắc Khải chứng kiến bản thânmình thất bại.“Ai nói không cần anh chứ?” Hoắc Khải hỏi ngượclại, đồng thời quay đầu nhìn về phía Ninh Ngọc Lâm:“Hợp đồng đâu?”“Hả? Hợp đồng? À, đây ạ” Ninh Ngọc Lâm ngơngác, sau khi hoàn hồn thì nhanh chóng chạy ra chỗbàn làm việc, lấy mấy bản hợp đồng đã in sẵn mangtới.Theo quy trình tuyển dụng, các ứng viên cần phảiđược cân nhắc thật kỹ lưỡng, sau đó mới thông báovề việc có ký hợp đồng hay không.Nhưng Hoắc Khải không thích cách thức chậm trễnhư thế, theo anh, nếu đã cảm thấy người ta không tệthì cứ ký thẳng hợp đồng luôn, tránh việc đêm dài lắmmộng.Thế nên, dưới đề nghị của anh, Ninh Ngọc Lâm đãchuẩn bị sẵn mấy bản hợp đồng rồi để ở văn phòng.Chương 41: Độ lượngNhận lấy bản hợp đồng trong tay Ninh Ngọc Lâmxong, Hoắc Khải đặt nó kèm theo bút máy xuống bàntrà trước mặt Hoàng Kiệt Hảo: “Anh có chuyên mônrất tốt, tôi cho rằng có thể ký hợp đồng luôn được rồi.Tất nhiên, nếu như anh có gì không hài lòng về tiềnlương thực tập bên trên, thì chúng ta có thể bàn bạcthêm”.Cả Hoàng Kiệt Hảo lẫn Ninh Ngọc Lâm đều đứngngây như trời chồng.Ninh Ngọc Lâm biết rõ mối quan hệ giữa HoàngKiệt Hảo và Hoắc Khải không được tốt, thật ra cậu tacũng giống như những người ở ngoài kia, cho rằngHoắc Khải muốn mượn chuyện tuyển dụng lần này đểđả kích tình địch.Nào ngờ anh vừa bước vào đã muốn ký hợp đồngvới Hoàng Kiệt Hảo luôn?Kịch bản gì vậy trời?Về phần Hoàng Kiệt Hảo, anh ta lại càng sững sờhơn.Vốn tưởng vừa bước vào thì sẽ bị Hoắc Khải đảkích thẳng mặt, ai ngờ người ta lại đưa hợp đồng ra,còn nói là nếu không hài lòng có thể bàn thêm.Hoàng Kiệt Hảo đã chừng này tuổi rồi mà cònchưa bao giờ nghe thấy yêu cầu nào kiểu vậy.Chương 41: Độ lượngAnh ta nhìn chằm chằm Hoắc Khải, mãi sau mớitrầm giọng hỏi: “Anh có ý gì? Muốn bố thí để sỉ nhụctôi đấy à?”“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, cũng đâu phải là tôitrả lương cho anh, ông chủ của anh là Ninh NgọcLâm, hoặc là tổng giám đốc của nhà xưởng, tôi chỉ làHR (nhân sự) tạm thời thôi” Hoắc Khải rất nghiêmchỉnh nói: “Tôi thật sự cảm thấy chuyên môn của anhrất tốt, mấy vấn đề tôi hỏi lúc trước đều là tình huốngrắc rối hệ trọng mà bình nước nóng Kinh Vận gặp phảihiện nay. Anh có thể giải đáp được chúng thì gia nhậpvào công ty này là điều đương nhiên. Thế nên tôimong là anh hãy nghiêm túc cân nhắc về công việcnày, dù là để giúp Ninh Ngọc Lâm hay là để thử tháchbản thân đầu được”.Vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc của Hoắc Khải lạicàng khiến Hoàng Kiệt Hảo sững sờ hơn.Anh ta nghĩ tới khả năng mình bị gây khó dễ, bị sỉnhục, thậm chí là cả khả năng đánh nhau với ngườinày.Nhưng tới tính lui, cũng không hề tính đến việc sẽgặp phải tình cảnh như vậy.Hoàng Kiệt Hảo có thể cảm nhận được sự chânthành của Hoắc Khải. Nếu như Hoắc Khải muốn sỉnhục anh ta, vậy thì khả năng diễn xuất của Hoắc KhảiChương 41: Độ lượngquả là đáng sợ quá rồi.Hơn nữa, có nhất thiết phải thế không?Đầu tiên cho anh ta việc làm, sau đó lại sa thải ư?Làm trò hề à?Hoàng Kiệt Hảo nhíu mày, hỏi: “Anh nghiêm túcthật 2?”“Rất nghiêm túc”. Hoắc Khải đáp.“Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao? Quả thật là NinhNgọc Lâm gọi tôi tới, nể mặt chị cậu ấy nên tôi nói saocũng phải giúp một tay. Nhưng nếu là anh…” HoàngKiệt Hảo tỏ ra khinh thường.Hoắc Khải vẫn chỉ cười cười: “Tôi đã nói rồi, côngviệc này không hề liên quan gì tới tôi. Anh nhận, thìNinh Ngọc Lâm sẽ nhẹ nhàng hơn chút. Còn nếu anhkhông nhận, chắc chắn cậu ấy sẽ nhờ tôi giúp đỡ. Bởivì trong số những người cậu ấy quen biết có lẽ khôngmột ai hiểu về thương mại điện tử hơn tôi”.“Nực cười thật. Không có ai hiểu rõ về thương mạiđiện tử hơn anh ư? Anh tưởng tôi chỉ để trang tríchắc?” Hoàng Kiệt Hảo nổi giận đùng đùng.“Anh cũng đâu có đồng ý ký hợp đồng, tất nhiênkhông thể tính cả anh vào rồi” Hoắc Khải đáp.Hoàng Kiệt Hảo không nói gì, lời của Hoắc Khải rõràng là đang khích tướng. Hoàng Kiệt Hảo có thể mơChương 41: Độ lượnghồ cảm nhận được, nhưng sự không vui trong lòng đãđè ép lý trí của anh ta xuống.Một lát sau, anh ta nhìn về phía Ninh Ngọc Lâm,hỏi: “Người này thật sự không cùng bên với cậu đấychứ?”“Anh rể chỉ phụ trách tuyển dụng lần này, em cũngmuốn để anh ấy giúp em, thương mại điện tử quá rắcrối, nếu không có anh ấy giúp đỡ, em quả thật…”Ninh Ngọc Lâm gãi đầu, vẫn chưa nói hết thìHoàng Kiệt Hảo đã ngắt lời cậu ta.“Có gì rắc rối đâu, chẳng lẽ không có Lý Phong thìkhông kinh doanh được ư? Anh giúp cậu. Chắc chắnsẽ làm tốt hơn anh ta!” Hoàng Kiệt Hảo trầm giọngnói.Anh ta không quan tâm tiền lương nhiều ít thế nào,mà chỉ để ý xem liệu có thể đè ép được Lý Phongtrong chuyện này hay không thôi.Kể từ ngày đầu tiên quen Ninh Thần, mọi ngườixung quanh đều cảm thấy bọn họ chắc chắn thànhđôi, thanh mai trúc mã từ nhỏ, thế mà lại bị kẻ khácchen ngang giữa chừng.Nếu người kia giỏi giang thì cũng đành thôi, nhưngđó lại là một con mọt sách chẳng biết gì hết.Mỗi lần hàng xóm láng giềng nhắc đến chuyện nàyChương 41: Độ lượngthì đều tỏ ra bất bình thay Hoàng Kiệt Hảo, luôn thấyanh ta giỏi giang hơn tên mọt sách kia đủ mọi mặt.Thế nên cứ hễ nhìn thấy Lý Phong thì Hoàng KiệtHảo đều vô thức muốn đả kích, để tất cả mọi ngườibao gồm cả Ninh Thần nhìn thấy anh ta giỏi giang hơnLý Phong gấp bao nhiêu lần.Dù rằng bây giờ Ninh Thần và Lý Phong đã kết hônnhiều năm, nhưng Hoàng Kiệt Hảo chưa bao giờ bỏ đisuy nghĩ đó.Thấy Hoàng Kiệt Hảo đã đồng ý, Hoắc Khải chỉcười cười, nói với Ninh Ngọc Lâm: “Nếu đã là hàngxóm của cậu, vậy hai người cứ việc bàn bạc với nhau,giờ tôi sẽ tiếp tục công cuộc tuyển dụng còn lại”“Anh cũng đâu phải ông chủ, chỉ biết giả vờ giảvịt Hoàng Kiệt Hảo tỏ rõ sự khó chịu.Những lời này đã thành thói quen tự nhiên.Hoắc Khải cũng không để tâm, còn Ninh NgọcLâm thì sẵn dịp lôi kéo Hoàng Kiệt Hảo ra ngoài, vừađi vừa nói: “Đợi tuyển dụng xong rồi chúng ta sẽ bànriêng”.“Được, vậy anh chờ cậu”, Hoàng Kiệt Hảo nói.Tiễn anh ta ra khỏi cửa xong, Ninh Ngọc Lâm mớinói với các ứng viên khác đang xếp hàng: “Mọi ngườicứ theo trình tự vào phỏng vấn”Chương 41: Độ lượngHoàng Kiệt Hảo không nán lại ở nơi này thêm nữa,chỉ đứng sang một bên, chờ buổi tuyển dụng kếtthúc.Không ít người đều tò mò nhìn sang, bọn họ chorằng Hoàng Kiệt Hảo vào đó kiểu gì cũng sẽ bị sỉnhục, đáng ra anh ta phải bày ra vẻ mặt khó coi rồiquay gót đi thẳng mới đúng.Nhưng nhìn vẻ mặt hiện giờ của anh ta, có vẻchẳng thấy tức giận là bao, mà trái lại còn rất bìnhtĩnh. Hơn nữa anh ta cũng đã ra ngoài rồi, sao vẫnchưa rời đi vậy nhỉ?Có mấy ứng viên đứng khá gần Hoàng Kiệt Hảocảm thấy quá tò mò, bèn bước tới hỏi: “Anh bạn, tìnhhình trong đó thế nào? Người phỏng vấn có làm khó gìanh không?”“Anh ta dám chắc!” Hoàng Kiệt Hảo trợn trừngmắt: “Chỉ với chút bản lĩnh cỏn con của anh ta màmuốn làm khó tôi sao?”Đám người đưa mắt nhìn nhau, thế có nghĩa là…“Vậy là anh trúng tuyển rồi à?”, có người lên tiếnghỏi.“Tất nhiên, không tuyển tôi thì đúng là bị mù rồiấy!“ Hoàng Kiệt Hảo tỏ ra ngạo nghễ.Là nhân viên đầu tiên trúng tuyển, hơn nữa có thểChương 41: Độ lượngđàm phán về mặt đãi ngộ lương thưởng, anh ta vẫnkhá là tự hào, ít nhất thì so với những người đangđứng ở đây, anh ta chẳng khác nào chim hạc lạc giữabầy gà cả.Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, vừa nãy họcòn đứng ngoài này xì xầm về mấy chuyện như liệu cókhi nào Hoàng Kiệt Hảo vừa bước ra phát là chửiđổng, hay đánh nhau luôn ở trong kia hay không.Nhưng bây giờ anh ta lại nhận lời mời rồi ư?“Không phải anh có mâu thuẫn với người phỏngvấn kia à? Sao anh ta… có người thắc mắc.Sau đó lập tức có người nói: “Thế mà còn khônghiểu ư. Người phỏng vấn cố ý hỏi những vấn đề kia,anh bạn này đã trả lời rất tốt, thế nên anh ta là ngườiđầu tiên được mời vào trong. Chẹp, xem ra ngườiphỏng vấn này độ lượng hơn những gì chúng ta ngHĩ.Đổi lại là tôi thì dù có giỏi đến đâu đi chăng nữa tôicũng không cần!”“Cho nên chúng ta là người đến ứng tuyển, cònngười ta mới là người đăng thông báo tuyển dụng, đâylà sự chênh lệch đó”, có người phụ họa: “Nhưng anhnói cũng đúng nhỉ, người có thể bình tĩnh chấp nhậnchuyện này sau khi bị mắng xối xả, thậm chí còn chongười kia công việc thì đúng là người quá độ lượng ấychứt”Chương 41: Độ lượngĐối tượng xì xầm của mọi người nhanh chóng dờitừ Hoàng Kiệt Hảo sang Hoắc Khải.Tất nhiên phần lớn đều là những lời khen ngợi.Nghe những lời nói này, Hoàng Kiệt Hảo vô thứcmuốn phản bác, nhưng lời vừa mới tới khóe miệng thìlại bị nuốt ngược vào trong.Bởi vì anh ta không biết nên phản bác thế nào,chính mình quả thật đã mắng chửi Hoắc Khải, thậmchí lúc vào trong phòng còn bày ra vẻ mặt vô cùngkhó coi nữa.Dù vậy, Hoắc Khải vẫn là người đầu tiên đưa anh tacông việc này.Thực lòng mà nói, sự công nhận của Hoắc Khải đãkhiến Hoàng Kiệt Hảo vô cùng cảm động trong mộtthoáng chốc.Khi một người được người khác công nhận, kể cảđó có là kẻ thù đi chăng nữa thì cảm xúc đều sẽ bịdao động, Hoàng Kiệt Hảo cũng không ngoại lệ.Anh ta yên lặng nhìn về phía cửa phòng, ánh mắtcó đôi phần nghỉ hoặc, rốt cuộc Lý Phong kia đã trởnên độ lượng từ bao giờ thế nhỉ?Ngày thường hễ nhìn thấy anh ta là lại bày ra sắcmặt khó coi, thế mà hôm nay dù bị mắng mỏ mà LýPhong lại vẫn chọn anh ta. Không nhắc tới xung đột hôm nay, chỉ riêngchuyện vợ mình bị người khác thích thôi đã đủ khiếnrất nhiều đàn ông coi người kia như kẻ thù giết chavậy!Có thể công nhận anh ta trong tình huống nhưthế, quả thật không thể nào hình dung bằng hai chữ“độ lượng” đơn giản được.