Chế Tạo Hào Môn

Chương 437: Cô ấy không muốn đi



Không nói không có nghĩa là bọn họ đã chấp nhận chuyện này.

Đường Trọng Vi vừa xinh đẹp, vừa là người thừa kế chức vị chủ tịch hội đồng quản trị của quốc tế Đường Thị. Người theo đuổi cô ấy phải xếp ra tận nước ngoài.

Nhưng trong lòng Đường Trọng Vi chỉ có Hoắc Khải, không hề có hứng thú với người đàn ông khác. Hầu hết cô ấy đều ngó lơ những người theo đuổi mình.

Điều này cũng khiến bọn họ có sự oán hận với Đường Trọng Vi. Nay cô ấy với tên giả mạo giải trừ hôn ước thì bọn họ lại vui vẻ cười nhạo.

Ai bảo ban đầu cô dám ngó lơ chúng tôi, bây giờ thì bị người ta đá rồi đấy!

Bọn họ đang muốn xem trò cười này đây, nên cái tên Quách Sở Du này nhìn thấy Đường Trọng Vi liền cười khẩy một tiếng.

Một người đi theo bên cạnh nói vào: “Anh Quách, người ta bị cậu chủ nhà họ Hoắc đá rồi, giờ cơ hội là của anh đó ạ”.

Quách Sở Du quay lại nhìn người đó, lạnh lùng nói: “Ý cậu là tôi chỉ có thể nhặt lại giày rách của người khác thôi à?”

Cái tên đi theo đó sửng sốt, rồi mồ hôi rơi đầy đầu, vội vàng giải thích: “Anh Quách, em không có ý đó đâu ạ, anh đừng hiểu lầm!”

Quách Sở Du hừ một tiếng rồi mới nói: “Cái loại phụ nữ này á, người khác thì có thể thấy thích nhưng tôi thì không. Nhưng tôi thấy bên cạnh còn có một người đẹp, có thể qua làm quen chút”.

Người mà Quách Sở Du nói đương nhiên là Cơ Hương Ngưng. Đồng thời, bọn họ cũng nhìn thấy Hoắc Khải đang ngồi đối diện với hai cô gái.

Một tên khác lên tiếng: “Anh Quách, còn một người đàn ông nữa, không biết là ở đâu ra kìa”.

“Quan tâm quái gì, cũng không bằng được anh Quách đâu!”, có người mắng.

Quách Sở Du hừ một tiếng, dẫn người qua đó. Đến gần bàn ăn, gã ta lên tiếng: “Cô Đường, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, đã lâu không gặp”.

Đường Trọng Vi gặp Quách Sở Du không ít lần, vì gã ta cũng theo đuổi cô ấy rất lâu rồi.

Nhưng cái loại người không chung thủy, coi phụ nữ như món đồ chơi này thì Đường Trọng Vi không bao giờ tôn trọng.

Nhưng khi người ta chủ động đến chào hỏi, và vẫn chưa xảy ra xung đột lợi ích thì cô ấy không thể khiến mọi chuyện trở nên khó coi được. Đường Trọng Vi bèn đáp: “Chào anh Quách”.

Giọng nói bình thường của cô ấy không khiến Quách Sở Du tức giận mà chỉ nhìn sang Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải và hỏi: “Hai vị này là?”

“Bọn họ là bạn của tôi. Chúng tôi chuẩn bị ăn bây giờ, nếu không còn việc khác thì xin anh đừng làm phiền chúng tôi”, Đường Trọng Vi nói.

Với thân phận của cô ấy, dĩ nhiên không cần kiêng dè loại người này,muốn nói gì thì nói. Đừng nói là Quách Sở Du, cho dù bố của gã ta đến đây thì cũng chẳng dám làm gì Đường Trọng Vi.

Mục tiêu của Quách Sở Du cũng không phải Đường Trọng Vi. Nhà họ Hoắc hủy bỏ hôn ước nhưng vẫn chưa phải kết quả cuối cùng.

Ai cũng biết Đường Trọng Vi là con dâu nhà họ Hoắc đã chọn trước. Khi Hoắc Khải còn chưa kết hôn thật sự thì chẳng ai dám có tư tưởng gì với cô ấy.

Cho nên lần này Quách Sở Du đến chủ yếu là vì muốn làm quen với Cơ Hương Ngưng.

So với Đường Trọng Vi thì Cơ Hương Ngưng không kém hơn là bao, hơn nữa còn có một sự mạnh mẽ khác biệt. Người phụ nữ như vậy rất khơi gợi dục vọng chinh phục của đàn ông.

Cơ Hương Ngưng không biết rõ về thân phận của Quách Sở Du, nhưng người giao lưu được với Đường Trọng Vi thì thân phận hẳn cũng không tầm thường.

Cô ấy bèn chủ động đứng dậy, bắt tay với Quách Sở Du: “Chào anh, tôi là Cơ Hương Ngưng”.

Quách Sở Du bắt tay cô ấy, híp mắt cười nói: “Hóa ra là cô Cơ, không biết cô là thiên kim nhà nào? Nghe khẩu âm thì có vẻ không phải là người ở đây”.

“Cô ấy ở nơi khác đến, không quen biết gì các anh”, Đường Trọng Vi nói.

“Lúc trước không quen, nói không chừng sau này sẽ thân đấy. Cô Cơ, cô nói có phải không?”, Quách Sở Du híp mắt nói. Gã ta dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của Cơ Hương Ngưng theo thói quen.

Động tác này khiến Cơ Hương Ngưng chau mày, lập tức rút tay về.

Quách Sở Du cười hềnh hệch, nói với Đường Trọng Vi: “Gặp nhau cũng là cái duyên, nếu cô Đường không ngại thì chúng ta ghép bàn đi”.

“Thế nếu tôi ngại thì sao?”, Đường Trọng Vi hỏi.

Quách Sở Du thì cười khà khà đáp: “Cũng chẳng sao, chúng tôi ngồi bàn bên cạnh là được”.

Nói rồi, Quách Sở Du gọi nhân viên phục vụ đến. Cũng chẳng cần biết ban đầu đã đặt phòng nào nhưng bây giờ thì ngồi luôn ở bàn bên cạnh Đường Trọng Vi.

Bàn này đã có người khác đặt, nhưng nếu cậu chủ nhà họ Quách muốn thì nhân viên còn nói sao được. Chờ vị khách đặt trước kia đến nói xin lỗi và bù quà là được.

Loại chuyện này không phải chỉ xảy ra có một hai lần, ai đắc tội được, ai không, nhân viên đều biết rõ.

Cái dáng vẻ vô lại của Quách Sở Du khiến Đường Trọng Vi rất không vui. Cô ấy quay ra nói với Cơ Hương Ngưng: “Đây là kiểu con nhà giàu có tiếng chỗ tôi, chị đừng quan tâm, anh ta chỉ giỏi ba hoa chích chòe thôi”.

Cơ Hương Ngưng cũng ừ lại, cô ấy thật sự không muốn quan tâm đến Quách Sở Du nhưng lại không thể tỏ thái độ rõ ràng được.

Dù sao thì đây cũng là sân nhà của người ta, còn cô ấy chỉ là một vị khách. Đến Đường Trọng Vi còn chưa giận thì cô ấy còn làm gì được.

Quách Sở Du nói là ngồi ở bàn bên cạnh, nhưng thức ăn chưa dọn lên thì gã ta đã lại chạy tới hỏi: “Cô Cơ đi từ xa đến đây, là chủ nhà thì tôi cũng nên khoản đãi chút. Thế này đi, ăn xong thì tối nay chúng ta đến quán bar nào nhảy nhót uống rượu tí không? Nếu cô Đường thích thì cũng có thể đi cùng”.

Đường Trọng Vi không lạ gì với mấy cái nhảy nhót này. Tầng lớp như cô ấy thì cũng đều biết đủ loại kỹ năng giao tiếp, nhưng nhảy nhót lại là thứ để Đường Trọng Vi giải tỏa cảm xúc hơn là để chơi.

Mà dù là đi thư giãn thì cũng chẳng đi cùng cái loại như Quách Sở Du.

Chỉ là Quách Sở Du không coi cô ấy là mục tiêu chính mà quan tâm đến Cơ Hương Ngưng nhiều hơn.

Cơ Hương Ngưng biết cái loại háo sắc này định làm gì, cô ấy lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi tới đây làm việc, e là không rảnh”.

“Làm việc? Thế thì dễ quá, cô Cơ muốn làm việc gì thì tôi sẽ bảo bố tôi cho cô việc đó. Tiền chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”, Quách Sở Du cười khà khà, tưởng rằng Cơ Hương Ngưng chỉ là phụ nữ bình thường.

Đường Trọng Vi là người không thích lấy địa vị để đánh giá con người. Cô có bạn bè ở đủ loại tầng lớp, từ giàu đến nghèo, từ xinh đến xấu.

Nhân phẩm mới quan trọng hơn bất kỳ điều gì.

Ánh mắt khinh bỉ của Quách Sở Du khiến Cơ Hương Ngưng càng không vui. Nhìn cô ấy giống loại thất nghiệp lắm à? Hay là cái tên nhà giàu này quá ngu ngốc, không hiểu người ta đang nói cái gì.

“Xin lỗi, tôi không rảnh”, Cơ Hương Ngưng lại nói.

Quách Sở Du lại coi như chẳng nghe thấy cái gì, nói tiếp: “Tôi sẽ đặt quán bar, cô Cơ đi cùng tôi nhé. Yên tâm, có tôi ở đây, cô muốn làm gì trong thành phố này thì làm!”

Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên nói: “Cô ấy nói là không muốn đi”.

Anh nói xong, bên cạnh đột nhiên im lặng rất nhiều.

Đường Trọng Vi, Cơ Hương Ngưng, Quách Sở Du cùng mấy tên đi theo, và cả nhân viên phục vụ bên cạnh đều nhìn sang anh.

Bọn họ không ngờ Hoắc Khải lại chủ động lên tiếng, đây là anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Cơ Hương Ngưng thấy hơi cảm động, nhưng lại không nói gì.

Mà Quách Sở Du thì nhìn sang Hoắc Khải, vẻ mặt lạnh lùng hơn nhiều, nói: “Tôi đang nói với cô Cơ chứ không hỏi ý kiến anh. Anh đang cố tình chen lời vào đấy, không lịch sự lắm đâu”.

“Cô ấy đã bảo là không muốn đi rồi, anh còn nói đi nói lại mãi, không tôn trọng suy nghĩ của người ta, thế mới là bất lịch sự đấy. Hơn nữa, chúng tôi đến đây để ăn cơm, trong nhà hàng nên giữ yên lặng mới phải, tuy không bằng thư viện. Nhưng chúng tôi không thân quen với anh, anh tự nhiên đến đây làm phiền chúng tôi, rõ ràng là không có phẩm chất gì tốt đẹp”, Hoắc Khải đáp lại.

Lời nói của anh khiến không ít người ngạc nhiên, Quách Sở Du thì sầm mặt nói lại: “Thằng kia, mày nghĩ mày là ai mà dám nói tao như thế hả! Mày ở gia tộc nào!”

“Gia tộc nào cũng chẳng phải việc anh, tôi chỉ muốn anh rời đi ngay lập tức, cần làm gì thì làm đấy, đừng có làm phiền chúng tôi ăn cơm”, Hoắc Khải bình thản đáp.

Giọng điệu nhẹ như bông của anh tràn đầy sự khinh bỉ, khiến Quách Sở Du tức giận tràn trề.

Đó giờ chỉ có gã ta là khinh người khác, chứ gã ta có bị ai dạy dỗ như thế bao giờ.

Một người vô danh tiểu tốt lại dám làm trò trước mặt gã, nếu không vì tên này quen Cơ Hương Ngưng và chưa rõ gia cảnh thì Quách Sở Du sẽ không khách sáo đâu.

Cho dù là không ra tay ngay thì mắng chửi vài câu trước mặt cũng là bình thường.