Chế Tạo Hào Môn

Chương 502: Thu nhập năm



Nếu anh trả lời là không ghét bỏ thì Cố Phi Dương sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào lại cảm thấy, lời nói này có ý tứ gì khác, nhỡ mà vì thế khiến xảy ra hiểu lầm thì sẽ không dễ xử lý.

Còn nếu nói ghét bỏ, vậy thì quá là ngại ngùng, kiểu lời nói khó nghe như vậy sao có thể nói ra lời đây.

Cho nên, Hoắc Khải chỉ biết ngậm miệng, chọn lựa không nói gì cả.

Mà Cố Phi Dương cũng nhận ra, câu hỏi mà mình đưa ra khiến người khác không biết trả lời như thế nào nên không truy hỏi đáp án.

Cô ta cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn đứng dậy nói: “Anh có muốn uống chút nước không?”

“Được”, Hoắc Khải gật đầu.

Cố Phi Dương đi rót cho anh một cốc nước, sau đó lại ngồi xuống, hai người không tìm được đề tài nào để nói chuyện nên cứ ngồi không như thế.

Cuối cùng, vẫn là Hoắc Khải không chịu nổi bầu không khí này, chủ động hỏi: “Công ty vũ đạo của cô có từng nghĩ đến những phương hướng phát triển không? Tôi cảm thấy những ngành nghề kiểu này, có tính linh hoạt rất lớn”.

“Anh có ý tưởng gì không?”, Cố Phi Dương hỏi.

“Rất đơn giản, bây giờ công ty của chúng tôi đang phát triển mối liên hệ giữa kỹ thuật VR với giao tiếp xã hội, thể thao, giảm cân và các ngành nghề khác. Vũ đạo cũng có thể được phân vào nhóm bộ môn thể thao giảm cân. Nếu cô có hứng thú thì có thể thử hợp tác với công ty chúng tôi, tiến hành nghiên cứu kiểu mẫu VR. Kiểu mẫu cụ thể rất đơn giản, chính là dựa vào thiết bị VR, tạo những cảnh ảo tại nhà của học viên rồi từ đó mà tạo ra bầu không khí thật như ở phòng tập…”

Hoắc Khải nói chuyện rất say sưa, bàn về chuyện công việc, anh có thể nói từ cơ bản cho đến chuyên sâu mà lại rất dễ hiểu. Nên cho dù đây là lần đầu tiên Cố Phi Dương nghe đến kiểu mẫu kết hợp này thì vẫn có thể hiểu rõ.

Mà sau khi hiểu được thì cô ta càng thêm ấn tượng sâu sắc với Hoắc Khải.

Vì sau khi thành lập công ty vũ đạo, cô ta chỉ nghĩ đến việc dạy người khác học vũ đạo. Nếu thỉnh thoảng có sáng tạo mới thì cũng chỉ là sự phát triển thêm một chút trên nền móng cơ bản.

Kiểu mẫu mà Hoắc Khải nói đã tách rời ra hẳn căn bản của công ty vũ đạo, cho dù Cố Phi Dương không hiểu lắm về kinh doanh nhưng cũng có thể nghe hiểu tiềm năng trong đó.

Thiết bị mang kỹ thuật VR, là do cá nhân mua về, sau khi tạo cảnh ảo thì công ty vũ đạo có thể tiết kiệm được một khoản chi phí lớn. Thậm chí vì sự kết hợp kỹ thuật phân màn hình mà một người có thể đồng thời dạy nhiều lớp, từ đó mà tiết kiệm được nhân lực.

Phần lớn chi phí của công ty vũ đạo nằm ở hai phương diện này.

Cho nên từ góc nhìn này mà nói, thì một khi kỹ thuật VR kết hợp với công ty vũ đạo thì mọi người ở nhà cũng tham gia buổi luyện tập vũ đạo của anh, mà anh ở nhà cũng có thể dạy được người khác, tương đương với việc giảm chi phí tới mức có thể không cần để ý đến nó.

Chưa nói những chuyện khác, chỉ riêng việc xây sửa, trang trí phòng tập cũng đã mất một khoản lớn. Trước đây, Cố Phi Dương đã tốn hơn triệu tệ tiền tu sửa nên hiểu rõ vấn đề này.

Từ trước đến nay, cô ta chưa từng nghĩ có thể giảm chi phí xuống gần như bằng không.

Thấy dáng vẻ say sưa bàn luận của Hoắc Khải, trong ánh mắt Cố Phi Dương tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, bộ óc thiên tài mới có thể nghĩ đến việc phát triển sự kết hợp các ngành nghề với nhau.

Trên thực tế, kỹ thuật VR của Hoắc Khải không chỉ giới hạn với công ty vũ đạo, mà mọi ngành nghề đều có thể vận dụng. Giống như kho ứng dụng trên điện thoại bây giờ, chỉ cần sau này anh cung cấp cảnh ảo, ứng dụng kiểu mẫu, thì có thể sử dụng kỹ thuật VR của Hi Vọng Mới để bán hàng trên mạng.

Tham vọng của Hoắc Khải rất lớn. Anh muốn tạo một chuỗi sản nghiệp to lớn hơn các nền tảng sinh thái lớn hiện nay.

Nhất là với sự phát triển rộng rãi của kỹ thuật 5G giúp việc này có tính khả thi càng lớn hơn. Đây cũng là lý do tại sao anh lựa chọn dốc hết sức phát triển kỹ thuật VR.

Vì anh có thể nhìn thấy thế giới của tương lai, nhất định là sự kết hợp của thực tế ảo sẽ trở thành xu hướng chính, không có bất kỳ ranh giới nào rõ ràng.

Trừ một chuyện vẫn giữ nguyên như cũ, đó là ăn uống!

Hưởng thụ món ngon chính là khứu giác, vị giác và cảm giác thoả mãn của một cái dạ dày đã no.

Tuy kỹ thuật VR có thể tạo ra khứu giác, thính giác, thị giác gần giống hiện thực nhưng vị giác và cảm giác no thì rất khó dựa vào kỹ thuật để thực hiện. Đó đều là hiệu quả của quá trình chuyển từ cảm giác một bộ phận của cơ thể đến hoạt động của hệ thần kinh.

Muốn thực hiện được điều đó thì bắt buộc phải kết hợp với y học, thông qua việc sử dụng dòng điện nhỏ để tạo ra kích thích trên dây thần kinh. Nói thẳng ra là khiến anh xuất hiện ảo giác.

Nhưng Hoắc Khải rằng, phương thức này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Một là sự kết hợp giữa kỹ thuật VR và y học khá phức tạp. Hai là cách làm này rất dễ gây tai hoạ ngầm.

Ví dụ như một người sử dụng kỹ thuật VR trong thời gian dài để tạo cảm giác no, nhưng trên thực tế thì anh ta lại thiếu dinh dưỡng. Nếu kéo dài tình trạng đó thì ngộ nhỡ xuất hiện tình trạng suy dinh dưỡng hoặc các tác dụng phụ khác thì làm thế nào?

Trước khi chưa có cách giải quyết những vấn đề khó khăn này thì ngành thực phẩm chỉ đóng vai trò cung cấp tư liệu nghiên cứu trong kỹ thuật VR.

Những ý tưởng này, Hoắc Khải cũng không giấu diếm Cố Phi Dương. Tất nhiên rồi, đây đều là những thông tin chủ yếu mà anh đến tuyên truyền ở các công ty lớn.

Chỉ cần khiến người khác nhìn thấy tương lai tươi đẹp mới có thể sẵn sàng gia nhập vào nhóm của anh.

Nói một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy cổ họng có chút khát, Hoắc Khải mới dừng lại uống một ngụm nước. Đã rất lâu rồi anh không say sưa, vui sướng thảo luận công việc với ai đó. Tuy rằng trước đây anh cũng thuyết trình với các công ty lớn những điều này, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống.

Khi thuyết trình ở các công ty kia thì phải thật nghiêm túc, trang trọng và có mục đích.

Nhưng khi nói chuyện với Cố Phi Dương thì lại mang hương vị của một buổi thảo luận chia sẻ sở thích cá nhân nên mang lại cảm giác thoải mái không thể tìm được từ người khác.

Chỉ là khi Hoắc Khải nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Cố Phi Dương nhìn anh chăm chú thì không nén nổi đưa tay sờ lên mặt, sau đó hỏi: “Cô Cố, cô có đang nghe không?”

Sau khi anh gọi lớn một tiếng thì Cố Phi Dương mới hoàn hồn, nhận ra mình đã nhìn Hoắc Khải đến ngẩn ngơ, đột nhiên cô có chút xấu hổ, nói: “Tôi đang nghe… Anh nói rất hay, tôi nghe đến mức bị chìm vào ý tưởng đó”.

“Vậy cô có đồng ý hợp tác với Hi Vọng Mới không?”, Hoắc Khải lại hỏi.

Lý do khiến Hoắc Khải muốn hợp tác với Cố Phi Dương, không chỉ vì tình bạn bè lúc trước mà còn vì trước mắt, trong các công ty hợp tác với anh không có công ty vũ đạo nào giống như của Cố Phi Dương.

Nếu kết hợp công ty vũ đạo với kỹ thuật VR thể dục giao tiếp xã hội của chi nhánh Đinh Mão thì càng có tác dụng kết nối mạnh mẽ và sự phát triển của Hoắc Khải trong ngành này càng trở nên sâu rộng hơn.

“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý”, Cố Phi Dương vội vàng gật đầu.

Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Được rồi, vậy hôm khác cô dành thời gian đến công ty ký hợp đồng, chi tiết cụ thể thì đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô nghe”.

Nếu hợp tác chính thức thì sẽ không đơn giản như những gì Hoắc Khải đã nói, trong đó còn phải xét đến sự phức tạp của việc tính lợi nhuận và cách thức chia cổ tức. Nếu có thêm điều kiện bỏ vốn, hiệu quả, thưởng phạt của các bên thì không chính mắt nhìn thấy những điều khoản này sẽ rất khó nói rõ.

Cố Phi Dương gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì, hỏi: “Những điều anh nói, có vẻ rất sâu sắc, có rất nhiều công ty hợp tác với các anh sao?”

“Đến giờ có khoảng hai mươi, ba mươi công ty đang hợp tác với chúng tôi, và trong tương lai sẽ càng nhiều hơn. Theo tính toán ban đầu, ít nhất cũng phải đến bảy tám mươi công ty trở lên. Mục tiêu cuối cùng của chúng tôi là mỗi ngành nghề chọn ra năm công ty đứng đầu, số lượng công ty hợp tác không quá hai trăm”, Hoắc Khải trả lời nói.

Rất nhiều người cho rằng, đối tác càng nhiều thì càng tốt, nhưng theo quan điểm của Hoắc Khải, thực tế lại không phải như thế.

Đối tác phải chọn lọc chứ không cần nhiều.

Năm công ty đầu ngành chỉ là sự sàng lọc sơ bộ, nếu có thể thì thậm chí anh chỉ cần top ba trong ngành mà thôi.

Giữ lại những công ty tốt nhất mới có thể khiến chất lượng sản phẩm xuất sắc hơn!

“Nhiều như vậy sao? Vậy bây giờ, công ty các anh nhất định rất nổi tiếng, lợi nhuận một năm đạt được bao nhiêu?”, Cố Phi Dương lại hỏi.

Hoắc Khải cho rằng cô ta muốn xác nhận thực lực của công ty hợp tác nên không giấu diếm mà nói thẳng: “Theo lợi nhuận trước mắt để tính thì một năm khoảng một tỷ, nhưng trong một hai năm tới còn có thể phát triển với tốc độ cao hơn, kết quả cuối cùng, tài sản ròng trên cơ bản có thể tăng lên hai, ba lần. Lợi nhuận thực sự thì phải đợi ra mắt kỹ thuật VR mới biết. Thị trường lúc đó thì không có cách nào ước lượng được, có thể đạt mức hàng ngàn tỷ đô”.

Cố Phi Dương nghe thấy vậy thì như hít một hơi khí lạnh, cô ta luôn cho rằng lợi nhuận hàng năm của Hi Vọng Mới cũng chỉ mấy chục triệu, cùng lắm là trăm triệu thì đã khiến người ta kinh ngạc lắm rồi. Nhưng không ngờ, Hoắc Khải mở miệng ra đã nói tiền tỷ mà tương lai còn tăng gấp mấy lần.

Lúc đầu, khi cô ta rời đi, Hoắc Khải và Ninh Thần chỉ là một cửa hàng Taobao nho nhỏ. Mới hai năm không gặp mà đã phát triển đến mức này rồi?

Còn quy mô ngàn tỷ đô như Hoắc Khải nói thì Cố Phi Dương hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao công ty vũ đạo của cô ta đến giờ lợi nhuận một năm cũng chỉ mấy triệu mà thôi, muốn đạt được mức lợi nhuận trên chục triệu thì phải tích luỹ thêm mấy năm nữa.