Chế Tạo Hào Môn

Chương 516: Tỏ tình



Ba ngày nghỉ ngơi khiến sức khoẻ của cô ta chưa hồi phục như bình thường, nhưng ý thức thì cũng dần dần khôi phục sau những động tác mở mắt.

Trời bên ngoài vẫn tối đen, phòng bệnh chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, nhưng cô ta vẫn nhìn thấy Hoắc Khải đang ngồi dựa trên ghế cạnh giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hoắc Khải túc trực ở giường bệnh liền ba ngày ba đêm. Trừ lúc đi vệ sinh ra thì anh chưa từng rời khỏi. Đến cả ăn cơm cũng do người của tập đoàn Phong Âu đưa tới.

Trong mắt nhiều bác sĩ và y tá, đây là một người đàn ông tốt, thậm chí có thể coi là người đàn ông si tình. Càng có nhiều cô y tá ngưỡng mộ Cố Phi Dương đang nằm trên giường bệnh kia, tưởng tượng nếu có một ngày bản thân cũng gặp phải tình huống như thế thì liệu có người đàn ông như vậy sẵn sàng thức trắng vì mình hay không.

Mà lúc này, Cố Phi Dương đang được mọi người ngưỡng mộ kia lại đang tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Cô ta còn sống, còn có thể nhìn thấy người đàn ông đó.

Nhìn sự mệt mỏi trên mặt Hoắc Khải, rõ ràng là đã túc trực mấy ngày mấy đêm liền dẫn đến kiệt sực. Cũng chỉ vì thức đêm liên tục nên bây giờ mới nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh, Cố Phi Dương đau lòng không thôi, cũng cảm động vô cùng.

Cô ta cố gắng khống chế tay của mình, muốn ngồi dậy, nhưng vì mấy ngày liền không cử động nên cả người nhất thời hơi tê liệt.

Hoắc Khải là một người rất có cảnh giác, cho dù đang ngủ thì cũng dễ dàng bị đánh thức.

Động tác nhỏ này của Cố Phi Dương làm anh mở mắt ngay lập tức. Khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng nhìn khắp nơi của Cố Phi Dương, Hoắc Khải mới lộ ra nụ cười hiếm hoi: “Cô tỉnh rồi! Để tôi đi gọi bác sĩ”.

Nói rồi, Hoắc Khải đứng dậy. Nhưng chỉ vừa đứng dậy thì đã bị Cố Phi Dương kéo lại.

Cảm nhận được sức lực từ cánh tay truyền đến, Hoắc Khải không vùng vằng vì sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của Cố Phi Dương. Dù sao vết thương trên cổ cô ta vẫn chưa lành lại, chỉ cử động mạnh một chút là sẽ bị rách ngay.

Hoắc Khải xoay người lại, đỡ Cố Phi Dương, nói: “Tôi chỉ muốn tìm bác sĩ xem tình hình của cô thế nào, có cần thay thuốc hay không thôi. Tôi sẽ về ngay mà”.

Anh tưởng là vì vụ bắt cóc mấy hôm trước mà Cố Phi Dương có bóng ma tâm lý, mà Cố Phi Dương lại không quan tâm đến vết thương trên cổ mà dùng sức lắc đầu thật mạnh.

“Đừng cử động mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ bị rách đó”, Hoắc Khải khuyên rồi đỡ Cố Phi Dương dậy.

Anh khom người, cố thử lấy gối đầu cho Cố Phi Dương. Nhưng chỉ một giây sau, môi anh đột nhiên trở nên ấm áp, là Cố Phi Dương đã thừa cơ hôn anh.

Động tác của cô ta vừa nhanh vừa vội, dường như động tác này đã được tính từ lâu lắm rồi.

Có lẽ thật sự là đã từ rất lâu rồi, ít cũng phải hai năm. Sau khi trải qua nguy cơ sống chết này, Cố Phi Dương mới nghiệm ra một điều.

Chuyện gì cũng đều có thể lấy lại được, nhưng cái chết thì không.

Nếu như chết đi, thì mọi thứ sẽ hóa thành cát bụi.

Lúc trước, cô ta kiêng kỵ thân phận của Hoắc Khải và cả của bản thân, không dám dễ dàng bày tỏ tình cảm ra ngoài, nhưng giờ cô ta đã hiểu ra rồi.

Nếu cô ta chết đi rồi thì còn gì mà kiêng kỵ nữa?

Nếu đã còn sống, thì nên hoàn thành mọi chuyện nên làm mới phải, để đến khi mình chết đi thì sẽ không tiếc nuối nữa.

Bởi vậy, cô ta đã lấy dũng khí hết sức, chẳng buồn quan tâm vết thương hay là luân thường đạo lý.

Cô ta chỉ muốn dùng động tác của mình để nói với người đàn ông này rằng: “Em yêu anh, chưa lúc nào là em ngừng yêu anh!”

Hoắc Khải cảm nhận được sức mạnh tiềm tàng và quyết tâm từ nụ hôn này. Nếu là bình thường, anh sẽ từ chối ngay. Nhưng lần này, anh không làm vậy mà nhẹ nhàng đáp lại Cố Phi Dương.

Sau nụ hôn ngọt ngào này, Hoắc Khải buông cô ta ra, nhìn gương mặt kiều diễm và đôi mắt sóng sánh như nước mùa thu đó, thật là rung động lòng người biết bao.

Mặc dù Hoắc Khải có gặp nhiều biết nhiều, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, Cố Phi Dương thật sự đã thắng Ninh Thần về mặt xinh đẹp.

Ninh Thần là kiểu con cưng trong nhà, còn Cố Phi Dương lại thật sự là hồng nhan họa thủy.

Nếu là thời cổ đại, thì chính là nhân vật sẽ khiến tất cả phải điên đảo.

Hoắc Khải nhẹ nhàng vuốt ve eo của Cố Phi Dương, cảm nhận được sự mềm mại. Cố Phi Dương cũng cảm giác được động tác bản năng trong vô thức đó, nét kiều diễm càng đậm hơn.

Cô ta chưa từng muốn phản kháng, vì tất cả chuyện này đều là thứ mà cô ta chờ đợi.

Dù Hoắc Khải làm gì, cô ta đều đồng ý.

Đến cái chết cô ta còn không sợ thì còn thứ gì khiến cô ta kiêng dè được chứ.

Nhưng Hoắc Khải không phải loại người sẽ hành động hồ đồ, nhân lúc người ta đang yếu ớt mà lợi dụng. Anh nhanh chóng thu lại ý thức, cố gắng khống chế bản thân, bỏ tay ra khỏi eo của Cố Phi Dương.

Đồng thời cũng đặt cô ta nằm xuống gối. Sau đó anh nói: “Cô vừa mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều, để tôi gọi bác sĩ đến xem vết thương cho cô”.

“Đừng đi mà…”, Cố Phi Dương lại kéo anh lần nữa, ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến.

“Tôi sẽ về nhanh thôi”, Hoắc Khải khuyên.

Cố Phi Dương thì kiên quyết lắc đầu: “Em tưởng rằng mình đã chết, nhưng không ngờ rằng bản thân vẫn còn sống. Có thể sống sót để nhìn thấy anh, em không muốn lãng phí từng giây từng phút nào. Em yêu anh, có lẽ không thể bằng được như cô Ninh. Nhưng trên đời này, sẽ chẳng có người đàn ông nào thứ hai đáng để em yêu nữa. Vì vậy em muốn ở bên anh, bất kể người khác nghĩ em thế nào, mắng chửi em ra sao, thậm chí đánh em, em vẫn muốn ở bên anh!”

Mỗi một câu một chữ đều tràn đầy sức mạnh khiến người ta rung động, và thể hiện được quyết tâm của người phụ nữ này.

Cô ta không muốn gì khác ngoài chuyện này.

Hoắc Khải nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cô ta, rằng một là chết, một là sống với anh đến trọn đời. Hoắc Khải có thể chắc chắn rằng, nếu anh từ chối thì có lẽ Cố Phi Dương không do dự chút nào mà lựa chọn cái chết.

Vì việc được ở bên người mình yêu đã trở thành lý do lớn nhất để cô ta tồn tại.

“Tôi đã kết hôn rồi”, Hoắc Khải nói.

“Em biết, nhưng em không quan tâm”.

“Tôi rất yêu vợ và con mình, tôi sẽ không ly hôn đâu”, Hoắc Khải nói tiếp.

“Em biết hết, nhưng em không quan tâm, em chỉ cần anh!”

“Kể cả tôi không cho cô được bất cứ điều gì?”, Hoắc Khải hỏi.

“Em chưa từng nghĩ đến việc sẽ có được gì từ anh, em chỉ muốn giao nửa đời còn lại cho anh, cho dù chỉ là một ngày”, Cố Phi Dương đáp.

Hoắc Khải lại thở dài nói: “Trên đời còn bao nhiêu người đàn ông tốt nữa, cô việc gì phải như vậy? Cô không thấy mình đang chôn vùi hạnh phúc của bản thân sao?”

“Có câu rằng không phải cá sao biết được niềm vui của cá. Em cũng không phải cá, nhưng em biết mình đang làm gì, cũng biết mình cần gì. Em sẵn lòng, anh đồng ý, vậy là đủ. Những chuyện khác thì em cũng chẳng quan tâm. Cho dù không danh không phận thì sao chứ? Anh nói rồi đấy, trên đời còn bao nhiêu người đàn ông tốt nữa, nhưng tìm được một người đáng để yêu trong số vô vàn người đó lại khó cỡ nào chứ. Rất nhiều người còn chẳng có cơ hội, nhưng em lại có, cho nên em muốn nắm bắt!”

Lời tỏ tình của Cố Phi Dương lại sâu đậm đến vậy, khiến Hoắc Khải không biết nên từ chối như thế nào.

Hoắc Khải không phải loại thấy phụ nữ xinh đẹp liền ham muốn, điều khiến anh rung động là việc Cố Phi Dương đã lựa chọn cái chết để giải quyết rắc rối cho Hoắc Khải vào lúc Tô Tử Hàng uy hiếp.

Khi cô ta chủ động kề dao vào cổ, Hoắc Khải đã biết mình và người phụ nữ này sợ là phải gắn liền với nhau rồi.

Hoắc Khải lại thở dài, khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Cố Phi Dương: “Cô nghỉ đi, để tôi đi tìm bác sĩ. Dù cô muốn làm gì thì cũng phải chăm sóc bản thân mình đã. Còn về chuyện của chúng ta, hãy cho tôi thời gian suy nghĩ”.

“Dù anh trả lời thế nào thì đáp án của em cũng chỉ có một, vĩnh viễn chỉ một”, Cố Phi Dương nói: “Nếu anh sợ cô Ninh biết thì có thể không nói cho cô ấy, em cũng sẽ không bao giờ gặp cô ấy”.

Đã nói đến nước này rồi, Hoắc Khải trả lời thế nào cũng là thừa, cũng vô dụng.

Anh chỉ có thể gật đầu, chờ Cố Phi Dương thả tay ra rồi ra ngoài gọi bác sĩ.

Bác sĩ vào phòng bệnh, mở băng bó trên cổ Cố Phi Dương ra nhìn rồi khẽ chau mày: “Sao miệng vết thương lại rách thế này, tôi đã nói là khi cô ấy tỉnh thì phải nằm im, không được cử động cơ mà!”

Bác sĩ quát khiến mặt Cố Phi Dương đỏ lên.

Trước mặt Hoắc Khải, cô ta có thể to gan, nhưng trước mặt người khác thì Cố Phi Dương lại là người luôn rất dễ xấu hổ.