Chế Tạo Hào Môn

Chương 520: Sinh nhật



Để cố gắng giúp Cố Phi Dương hồi phục tốt nhất, Hoắc Khải lại bỏ ra một khoản tiền, làm điều trị phục hồi da cá trên cánh tay của cô ta.

Sự chăm sóc hết lòng như thế khiến Cố Phi Dương càng yêu anh hơn.

Đến khi Hoắc Khải rời đi, Cố Phi Dương còn đứng trên ga tàu cao tốc khóc như mưa.

Hoắc Khải không đành lòng quay lại an ủi cô ta, nói: “Đừng khóc nữa, sau này, anh sẽ thường xuyên quay lại thăm em, nếu không được thì em có thể đi tìm anh”.

“Em không nỡ rời xa anh”, Cố Phi Dương nhìn sang rồi bỗng nhiên lại gần chủ động hôn anh.

Tuy nụ hôn này không kéo dài như trong bệnh viện nhưng cũng thể hiện cho tình cảm của cô ta.

Có rất nhiều người đợi xe đi qua đi lại, nhìn thấy cảnh này thì bất giác nhìn nhiều thêm một chút.

Gò má Cố Phi Dương đỏ hồng, nhưng lại vẫn dũng cảm nói: “Em sẽ ở đây giải quyết mọi chuyện, cũng để cho bản thân mình có đủ sự chuẩn bị về tâm lý rồi sẽ đến tìm anh”.

Hoắc Khải biết sự chuẩn bị tâm lý mà cô ta nói là chuẩn bị đối mặt với điều gì, nên nói: “Được. Chuyện này tuỳ em tính toán sao cũng được. Anh không ép em làm gì. Trước khi đến, nhớ gọi điện cho anh”.

“Ý của anh là, nếu em không đến tìm anh thì anh cũng không đến tìm em sao?”, Cố Phi Dương nói.

Hoắc Khải sững lại sau đó bật cười nói: “Được rồi. Nếu em lâu lâu không gọi cho anh thì anh sẽ qua tìm em”.

Tuy rằng nếu là người khác thì có lẽ khi nghe đáp án này sẽ không hài lòng cho lắm nhưng Cố Phi Dương lại rất vui vẻ chấp nhận, ít nhất điều đó chứng tỏ Hoắc Khải không phản đối mối quan hệ giữa hai người mà coi như là ngầm thừa nhận rồi.

Đứng trên trạm tàu cao tốc vẫy tay chào tạm biệt, Cố Phi Dương lại nhớ lần rời đi hai năm trước.

Lúc đó, cô ta cũng vẫy tay chào Hoắc Khải như thế này, nhưng lần đó thật sự là không muốn gặp lại, còn lần này thì tràn đầy sự mong đợi.

Nhạc Văn Văn ngẩng đầu nhìn mẹ của cô bé, hỏi: “Mẹ, vừa rồi mẹ hôn chú Lý, như thế chính là chú ấy trở thành bố của con rồi à?”

Cố Phi Dương bị con gái hỏi đỏ cả mặt nhưng lại không phủ nhận. Cô ta ngồi xuống nhìn con gái, hỏi: “Vậy con có hi vọng chú Lý trở thành bố của con không?”

“Đương nhiên là có ạ!”, Nhạc Văn Văn ra sức gật đầu nói.

Đứa trẻ này từ nhỏ chưa từng gặp bố, thiếu tình yêu thương của đấng sinh thành cho nên cô bé mới thích Hoắc Khải như thế. Vì từ khi có thể ghi nhớ được, Hoắc Khải là người đàn ông đầu tiên cho cô bé hơi thở ấm áp nên từ đáy lòng mình, Nhạc Văn Văn đã ngầm thừa nhận Hoắc Khải chính là bố của cô bé.

“Con không phản đối là tốt rồi”, Cố Phi Dương thở phào một hơi, sau đó đứng dậy, ôm vai con gái, nhìn ra hướng tàu xuất phát, tràn đầy hi vọng nói: “Đợi lần sau gặp chú ấy, có lẽ con sẽ có thể gọi chú ấy là bố rồi”.

Hoắc Khải lên tàu rời khỏi thành phố này trong ánh mắt mong đợi mà lưu luyến của hai mẹ con Cố Phi Dương.

Khi trở về nhà thì đã đến giờ chiều rồi.

Sau khi bước vào nhà, trong căn phòng không có một bóng người.

Bây giờ, Ninh Thần đang bận rộn công việc, rất ít quay về nhà vào buổi chiều, mà thời gian Hoắc Khải đi công tác cũng nhiều, bận bịu kết đồng minh với các công ty khác, cho nên chắc chắn giờ này Đường Đường đang ở cửa hàng hoa quả của Ninh Quốc Năng.

Bây giờ con trai con gái đều đã kết hôn rồi, hai vợ chồng già Ninh Quốc Năng bình thường cũng không có việc gì làm. Cửa hàng hoa quả kinh doanh phát triển lớn, mở mấy chi nhánh, hai vợ chồng họ cũng không cần đích thân tới trông coi nữa.

Lúc hai ông bà không có việc gì thì đưa Đường Đường đi xung quanh dạo mát, dù sao chỉ cần ở cùng cháu gái thì làm gì cũng vui vẻ, đi bộ cũng cảm thấy toàn thân phấn chấn.

Dọn dẹp nhà cửa một lát rồi đi mua thức ăn, Hoắc Khải cầm túi đồ ăn đến nhà bố mẹ vợ.

Tuy trong nhà đã làm ra nhiều tiền rồi nhưng hai vợ chồng Ninh Quốc Năng vẫn không mua nhà mới, dù trước đây Ninh Thần đã từng nói là cô ấy sẽ bỏ tiền đổi căn nhà mới cho ông bà.

Vì đây là nơi họ đã sống hơn nửa đời người, có cảm tình và cũng khá quen thuộc. Nếu đổi sang nơi mới, có thể là điều kiện sinh sống sẽ tốt hơn ở đây nhưng những người xung quanh đều không quen biết, lại phải làm quen tạo mối quan hệ từ đầu cũng quá phiền phức.

Đối với người già mà nói, thì cái gì cũng không quan trọng bằng không gian mà mình quen thuộc.

Cho nên, hai vợ chồng Ninh Quốc Năng không đồng ý chuyển đi, suy xét đến việc kinh doanh của cửa hàng hoa quả phát triển tốt, họ mua một căn nhà cũ ở bên cạnh, chuyển tầng hai làm kho để dùng.

Hoắc Khải vừa đi trên đường, vừa gọi cho Ninh Thần một cuộc điện thoại, kêu cô quay về ăn cơm.

Biết Hoắc Khải đã trở lại, Ninh Thần vô cùng vui vẻ: “Sao anh về không nói với em, em đi đón anh”.

“Anh nghĩ là em bận nên không nói”, Hoắc Khải nói.

Bận thì bận thật nhưng điều quan trọng nhất trong cuộc sống của cô vẫn luôn là Hoắc Khải, Ninh Thần có thể hiểu sự lo lắng của chồng mình, nói: “Vậy được rồi, em làm xong việc ở đây nhanh rồi về”.

Nói thì nói thế nhưng khi cô về đến nhà cũng đã tám giờ rồi.

Vừa thấy mặt cô, Ninh Quốc Năng đã phàn nàn cô về muộn quá, thức ăn nguội hết rồi. Cô bé Đường Đường biết mẹ sẽ về ăn cơm cùng nên đến giờ vẫn không động đũa.

Người lớn đói một chút không sao, để trẻ con đói thì ai cũng thấy đau lòng.

Mà Ninh Thần cũng không trở về một mình mà đưa Giản Tư Tư về cùng.

“Hôm nay là sinh nhật của Tư Tư, cô ấy nói bố mẹ đều đi du lịch rồi nên con đưa cô ấy về đây, ăn cơm cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô ấy”, Ninh Thần vừa nói vừa đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn.

“Hả, hôm nay là sinh nhật dì Tư Tư sao? Nhưng con chưa chuẩn bị quà…”, Đường Đường không vui nói.

Trong mắt trẻ con, sinh nhật của mọi người đều phải chuẩn bị quà, nếu không thì là người không có lễ nghĩa.

Giản Tư Tư cười híp mắt lại, bước tới ôm cô bé, nói: “Em thơm chị một cái, sau đó nói, chúc chị Tư Tư sinh nhật vui vẻ coi như quà mừng là được rồi”.

“Được rồi…”, Đường Đường ra sức thơm một cái lên má cô ấy, sau đó dùng hết sức nói to: “Chúc dì Tư Tư sinh nhật vui vẻ!”

“Phải là chị chứ!”

“Cháu không phải chị, cháu là Đường Đường”.

Rõ ràng là Đường Đường đang cố ý trêu Giản Tư Tư. Hai người này đã thân quen từ lâu, cãi cọ ồn ào trông thật giống như một đôi chị em. Mọi người đều bật cười, sau đó sôi nổi chúc Giản Tư Tư sinh nhật vui vẻ.

Hoắc Khải đi tới, nói với Giản Tư Tư: “Đây là quà tặng cô”.

Giản Tư Tư cúi đầu nhìn thì thấy một chiếc vòng tay, không kìm nổi kinh ngạc hỏi: “Chủ tịch, chiếc vòng này là anh mua cho tổng giám đốc Ninh chứ?”

“Không phải, là mua cho cô. Biết hôm nay là sinh nhật cô, vốn dĩ tôi định bảo ngày mai Ninh Thần đưa cho cô, không ngờ hôm nay cô lại cùng đến đây, vừa hay tặng cô luôn”, Hoắc Khải cười nói.

Giản Tư Tư cảm động, kém chút nữa là rớt nước mắt: “Chủ tịch, anh vẫn nhớ sinh nhật tôi…”

“Không chỉ sinh nhật cô, mà sinh nhật của mấy người, tôi đều nhớ. Dù sao các cô cũng là những người đầu tiên chung sức với chúng tôi đến giờ. Ngày sinh nhật quan trọng như vậy, sao tôi có thể quên chứ”, Hoắc Khải nói.

“Nếu anh không nói câu này thì tôi sẽ cảm động hơn nhiều”, Giản Tư Tư nói.

Mọi người đều phá lên cười. Tuy rằng nói như thế nhưng Giản Tư Tư vẫn vui vẻ nhận quà.

Còn Ninh Thần lại không mua cho cô ấy quà gì mà chỉ đưa một lì xì tám ngàn tệ làm quà sinh nhật.

“Nói mới nhớ, bây giờ Tư Tư ở công ty chịu trách nhiệm độc lập một mảng. Nếu không có cô ấy, không biết bây giờ em phải mệt mỏi thế nào”, Ninh Thần nói.

Theo sự phát triển càng lớn mạnh của Hi Vọng Mới, việc cần xử lý ngày càng nhiều. May mà mấy người lúc đầu Hoắc Khải tuyển vào đều là những người có năng lực không tệ, giúp Ninh Thần giảm bớt không ít áp lực.

Đặc biệt là Giản Tư Tư, cô ấy là phó tổng giám đốc là người bận rộn nhất trong công ty.

Cân đối giữa các bộ phận, chuyện nhỏ chuyện lớn đều phải có sự tham gia của cô ấy. Lại thêm mấy ngày gần đây đi đàm phán với nhà họ Hoắc nên càng bận hơn. Mỗi ngày chỉ có chưa đến ba tiếng đồng hồ nghỉ ngơi.

Cường độ công việc lớn và dày đặc như vậy khiến cô ấy mệt mỏi đến nỗi ai cũng nhận ra. Ninh Thần đã đồng ý, đến khi hoàn thành lần đàm phán này thì cho cô ấy nghỉ mấy ngày, đi du lịch, công ty sẽ bao toàn bộ chi phí phát sinh.

“Việc đàm phán với nhà họ Hoắc thế nào rồi?”, Hoắc Khải hỏi.

“Tiến triển rất chậm, tuy rằng nhà họ Hoắc không có quyền chủ động, nhưng hình như họ biết suy nghĩ của chúng ta cho nên cũng không vội vàng đồng ý điều khoản nào, có vẻ muốn trường kỳ kháng chiến”, Giản Tư Tư báo cáo nói.

“Trường kỳ kháng chiến?”, Hoắc Khải cười lắc đầu, nói: “Nhà họ Hoắc không có đủ tư cách trường kỳ kháng chiến với chúng ta. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ đến công ty, xem họ muốn chơi trò gì”.

“Chủ tịch đích thân ra trận sao?”, Giản Tư Tư bật cười, nói: “Vậy người nhà họ Hoắc phải sợ run lên rồi”.

Sự ngưỡng mộ của Giản Tư Tư đối với Hoắc Khải có thể nói là đứng đầu toàn công ty, đến cả Ninh Thần cũng không so được với cô ấy.

Trong lòng Giản Tư Tư, Hoắc Khải chính là người tài giỏi nhất, khắp trời đất này, trên thế giới không có chuyện gì mà anh không làm được.