Những công ty kiểu như vậy thì tiềm lực phát triển trong tương lai bị hạn chế, ít nhất là cổ phiếu của họ không thể nào có thể bán ra tới giá mười ngàn tệ trên một cổ phiếu.
Nền móng đều do Hoắc Khải giúp đỡ xây dựng, sau đó sự phát triển lớn hơn dự tính đã cho thấy Hoắc Khải tài giỏi thế nào.
Mà người đàn ông ưu tú như thế có thể thu hút sự chú ý của nữ giới trên toàn thế giới thì cũng không có gì là lạ.
Mặc dù bản thân Hoắc Khải đã cố gắng giữ mình nhưng những thứ mê hoặc cám dỗ bên ngoài kia nhiều vô kể, anh thật sự có thể cả đời không phạm sai lầm sao?
Điều quan trọng là, Ninh Thần vẫn luôn cảm thấy, bản thân cô không xứng với người đàn ông ưu tú như Hoắc Khải.
Năng lực của anh quá mạnh mẽ, cao đến mức khiến người khác muốn nhìn theo cũng đã là một chuyện tốn sức.
Không phải là chưa từng có người nói về khoảng cách giữa cô và Hoắc Khải. Cho dù từ trước đến nay, Hoắc Khải không cho ý kiến về chuyện này nhưng trong lòng Ninh Thần tự hiểu rõ.
Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, dù có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp Hoắc Khải.
Bởi vì dưới sự bồi dưỡng của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đến lớn Hoắc Khải luôn được học về kinh doanh.
Từ không khí gia đình cho đến môi trường phát triển cùng với khả năng thiên bẩm của cá nhân sẽ tạo ra sự khác biệt rất lớn.
Nếu đã như vậy thì sao có thể cứ cố gắng là bù đắp được lỗ hổng chứ.
Nếu sau này nỗ lực hết sức, có thể vượt qua những người khác mười năm công sức thì đã có thể nói là thiên tài rồi. Hơn nữa, khi cô phát triển thì những người khác cũng đang tiến lên.
Vốn dĩ xuất phát điểm của họ đã cao hơn cô thì phải chạy nhanh đến mức nào mới có thể đuổi kịp?
Huống hồ, vốn dĩ bản thân Ninh Thần không phải là thiên tài kinh doanh. Bây giờ cô chỉ vừa mới nhập môn, có quen thuộc với một số quy tắc trên thường trường. Nhưng nếu muốn cô độc lập tự chủ, tự mình sáng tạo một phương hướng chiến lược mới thì vẫn chưa đủ năng lực.
Giống như trước đây, Ninh Thần chỉ dựa trên nền tảng của Hoắc Khải mà phát triển những cái mới, tạo ra điểm lợi nhuận mới.
Mà phương hướng chính vẫn do Hoắc Khải vạch ra.
Cô biết mình và Hoắc Khải không phải người cùng trình độ, trong lòng Ninh Thần cảm thấy tự tin cũng là chuyện thường tình.
Cho nên, cô không hi vọng bản thân có thể trói buộc được người đàn ông này mà cũng biết mình không trói buộc nổi.
Nếu cô thật sự không xứng với anh thì không nên ngăn cản anh tìm người tương xứng.
Nói thật lòng, nếu Hoắc Khải thật sự chỉ tìm Cố Phi Dương, Ninh Thần lại thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Bởi vì so với cô, Cố Phi Dương không có quá nhiều ưu thế. Điều này khiến Ninh Thần cảm thấy không phải mình bị bỏ rơi.
Nếu Hoắc Khải tìm một cô thiên kim tiểu thư nhà giàu gia tài bạc triệu hoặc là một nữ doanh nhân tài giỏi chân chính thì lại là một áp lực rất lớn đối với Ninh Thần.
“Vậy ngày mai anh đón cô Cố đến đây”, Ninh Thần nói.
“Ngày mai? Không hay lắm nhỉ…”, Hoắc Khải do dự nói.
“Đừng giả bộ nữa, anh đừng nghĩ là em không biết trong lòng anh nghĩ gì, chắc sớm không nhịn được rồi nhỉ?”, Ninh Thần vừa nói vừa đánh anh, mỗi lần đều dùng hết sức, dường như chỉ có làm như vậy với khiến cho dễ chịu hơn một chút. Cô nói: “Anh yên tâm. Em bảo anh đi đón cô Cố đến đây, chủ yếu là muốn nói chuyện với cô ta. Nếu cô ta làm đúng như những gì anh nói, vậy em cũng không phải không thể cân nhắc. Nhưng anh cũng đừng cho là em chí công vô tư. Em có thể đồng tình với cô Cố, nhưng tuyệt đối không thể thật sự cùng cô ta chia sẻ cái gì. Đặc biệt là gia sản. Những thứ này tương lai đều thuộc về Đường Đường, không ai có thể cướp được của con bé! Cho dù…”
Giọng nói của Ninh Thần ngập ngừng, nói: “Cho dù sau này, anh và cô Cố có con cũng vậy!”
“Em nghĩ gì thế, còn chưa ăn hỏi đã nghĩ đến chuyện con cái?”, Hoắc Khải bật cười nói. Từ trước đến giờ, bản thân anh chưa từng nghĩ đến sẽ có con với Cố Phi Dương.
“Em không quan tâm. Đây là giới hạn, tuyệt đối không thể dao động!”, Ninh Thần quyết liệt nói.
Ngoài tình cảm thì gia sản chính là thứ đáng để xem trọng nhất. Nếu Hoắc Khải và Cố Phi Dương muốn đi đêm trong chuyện này thì có đánh chết Ninh Thần cũng không đồng ý.
Cô ấy không thể để mất người lại còn mất tiền được.
Nếu không phải cảm thấy những câu này nói ra quá khó nghe thì có khi Ninh Thần còn muốn lập một bản cam kết tài sản để Hoắc Khải ký tên.
Hoắc Khải hiểu rõ sự lo lắng của cô, nói: “Em yên tâm, anh sẽ không gây bất kỳ phiền phức nào về gia sản. Nếu em không tin thì có thể làm một bản công chứng gia sản. Hơn nữa nói trắng ra, anh với em mới là vợ chồng. Ngoài hai chúng ta bất kỳ ai cũng không có tư cách phân chia tài sản. Còn về chuyện con cái… Anh thật sự chưa từng nghĩ có con với cô ấy. Hơn nữa bây giờ em đang mang thai, phải thật chú ý nhé”.
Ninh Thần mang thai đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng vì công việc quá bận rộn nên dù mang thai cũng không béo lên bao nhiêu, dáng người nhìn vẫn giống như trước.
Đứa trẻ này, mới thật sự là con của Hoắc Khải và Ninh Thần, cho nên Hoắc Khải rất xem trọng chuyện này.
Vốn dĩ anh hi vọng Ninh Thần có thể yên tâm dưỡng thai ở nhà nhưng Ninh Thần không muốn làm thế.
Vốn dĩ, khoảng cách giữa Ninh Thần và Hoắc Khải đã quá lớn rồi. Nếu cô còn ngồi ngây ngốc ở nhà thì không phải khoảng cách lại càng lớn sao?
Cho nên, cô kiên trì muốn tiếp tục đi làm, lúc nào sắp sinh thì tính sau.
Hoắc Khải cũng hiểu suy nghĩ của cô nên cũng không ép buộc, chỉ thường xuyên dặn dò chăm sóc bản thân. Nếu cô cảm thấy không thoải mái thì phải nghỉ ngơi kịp thời.
Vẫn là câu nói đó, tiền thì lúc nào kiếm cũng được, không thể vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn.
“Em rất chú ý mà. Hai ngày trước mẹ còn lấy cho em một bài thuốc an thai, nhưng vẫn chưa có thời gian đi mua thuốc”, Ninh Thần nói.
“Thuốc an thai không cần uống cũng được. Trong thuốc thì có ba phần độc, chỉ cần cơ thể không có gì bất thường thì không cần uống mấy thứ đó”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần ừ một tiếng, hỏi: “Vậy ngày mai anh đi đón cô Cố sao?”
“Bảo cô ấy tự đến, anh ở nhà với em”, Hoắc Khải nói.
“Đừng nói làm như anh quan tâm lắm. Nếu chúng ta đã quyết định như thế thì em sẽ không để ý chuyện nhỏ này. Muốn đón thì anh tự đi mà đón, tránh sau ngày có người nói em nhỏ mọn”, Ninh Thần nói.
Thấy cô tỏ ra kiên quyết như thế, Hoắc Khải chỉ đành đồng ý.
Tuy miệng nói không để ý nhưng hành động thực tế của Ninh Thần đã nói cho Hoắc Khải biết, cô không hề vui vẻ.
Lúc ngủ cô còn không cho Hoắc Khải ôm mình.
Một hành động nhỏ mang tính tiểu tiết như vậy cũng thể hiện rõ tâm trạng thực sự trong lòng, Hoắc Khải hiểu cô đang đau lòng nên cũng không ép.
Trên thực tế, thật sự anh hi vọng Ninh Thần sẽ từ chối. Nếu như thế anh có lý do chính đáng để không quan tâm cái chuyện loạn như cào cào này.
Nhưng đáng tiếc, Ninh Thần quá mềm lòng.
“Em hi vọng chuyện này, không phải có một thì có hai, có hai là có ba. Nếu anh ba ngày hai bữa mang phụ nữ về nhà thì em không thể đồng ý chuyện như thế!”, cuối cùng Ninh Thần lẩm bẩm nói.
Hoắc Khải dở khóc dở cười, nói: “Cố Phi Dương đã là chuyện ngoài ý muốn rồi, chỉ là một lần trùng hợp. Em cũng không phải không hiểu cách làm người của anh. Anh thật sự không nghĩ nhiều đến những chuyện này, sao có thể làm cái chuyện điên rồ kiểu ba ngày hai bữa mang phụ nữ về nhà chứ”.
“Có phải là là chuyện điên rồ hay không chỉ có anh mới biết. Em chỉ hi vọng sau khi Đường Đường lớn lên không bị ai nói nọ nói kia sau lưng. Coi như nói bố của con bé thì cũng sẽ gây ảnh hưởng đến con”, Ninh Thần nói.
Hoắc Khải ừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Người nắm quyền của gia đình giàu có thì không hiếm gặp những chuyện này, mà đa số mọi người đều thích hóng hớt, bàn luận về nó.
Người nào lại vừa kiếm thêm được mấy căn nhà, người nào bao dưỡng minh tinh.
Thân là con cháu nhà giàu có thì sẽ chẳng lạ lùng gì những chuyện này, bao gồm cả Hoắc Khải cũng vậy.
Những quản lý cao cấp trong dòng họ, đa số đều không chỉ có một phụ nữ. Thậm chí, lúc anh còn là cậu chủ Hoắc thì đối với chuyện tình cảm cũng rất lạnh bạc, chưa từng nghĩ chịu sự trói buộc của người phụ nữ nào.
Sau khi được sống lại, anh đã biết điều gì là tốt, điều gì là xấu nên mới dần thay đổi.
Nếu không thì bây giờ, chắc chắn Hoắc Khải sẽ trở thành kiểu người mà Ninh Thần ghét nhất.
Ngày hôm sau, Hoắc Khải đặt vé máy bay đến thành phố khác để tìm Cố Phi Dương.
Biết Hoắc Khải đã nói chuyện này với Ninh Thần, sắc mặt Cố Phi Dương có chút tái nhợt.
Có thể nhìn ra cô ta rất căng thẳng mà sau khi biết Ninh Thần không phản đối mà lại muốn gặp mặt cô ta thì Cố Phi Dương càng không thể tin nổi.
Theo cô ta thấy, bất kỳ người phụ nữ nào gặp phải loại chuyện này đều sẽ một là khóc, hai là làm ồn ào, ba là treo cổ.
Không đánh cho kẻ thứ ba tím mũi sưng mặt đã là tốt lắm rồi, sao có thể sẵn sàng chủ động gặp cô ta.
“Cô ấy muốn biết, em có như anh nói hay không”, Hoắc Khải cau mày, nói: “Điều này cũng không khó hiểu. Nếu muốn tiếp nhận một thành viên mới trong gia đình thì phải biết tình hình cụ thể về cô ấy chứ”.