Hoắc Khải tỏ ra im lặng, không lên tiếng trả lời, nhưng ngược lại, biểu hiện của anh lại khiến người đàn ông kia hài lòng.
Con người mà, nên suy xét trước rồi hẵng nói.
Nhất là nhân tài xuất sắc với năng lực phi phàm như Hoắc Khải, nếu anh không suy nghĩ gì đã cất lời thì không cần biết anh nói gì hay làm gì, đều khiến người khác phải nghi ngờ. Bởi vì anh không nên là một kẻ lỗ mãng như vậy, trước kia không phải, sau này cũng không phải.
“Tôi rất yêu cô ấy”. Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, trầm giọng nói: “Tôi không hi vọng cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, thế nên, tôi cần thời gian. Trước khi việc ấy xảy ra, các anh không được phép ra tay với cô ấy. Để đề phòng điều này, sau khi quay về, tôi sẽ khuyên cô ấy công chứng quyền cổ phần của mình, nếu cô ấy chết trước sáu mươi tuổi, không cần biết vì bất kỳ nguyên nhân nào, quyền cổ phần sẽ tự động chuyển nhượng cho quốc gia! Tôi nghĩ, chắc các anh sẽ không mong nhìn thấy cục diện ấy đâu”.
Người đàn ông nhíu mày, nếu không có câu nói này của Hoắc Khải, họ thực sự có khả năng phái người giết luôn Ninh Thần.
Nhưng trước mặt hắn ta mà Hoắc Khải nói rằng sẽ khuyên Ninh Thần công chứng quyền sở hữu cổ phần khiến người đàn ông này cảm thấy kiêng dè vì bị đả kích.
Hoắc Khải tỏ ra cực kỳ sẵn lòng hợp tác, đồng thời còn là một nhân tài hiếm có, họ không muốn hoàn toàn loại bỏ anh như vậy. Mà một khi người không nghe lời như Ninh Thần chết đi, quyền cổ phần sẽ rơi vào tay quốc gia.
Một khi quyền cổ phần rơi vào tay quốc gia rồi, còn lấy về kiểu gì được nữa? Đến khi ấy cho dù giết mười người hay giết một trăm người cũng không vãn hồi được gì, ngược lại còn rước thêm phiền phức.
Điều này chính là mục đích thứ hai mà Hoắc Khải gọi người đàn ông này ra đây, dùng thủ đoạn nham hiểm để cảnh cáo họ không được mưu đồ với người bên cạnh anh. Thủ đoạn như thế này có thể kéo dài thời gian một cách hiệu quả, vừa giữ được liên lạc với đối phương, vừa không phải trả cái giá quá đắt.
Người đàn ông kia không hề biết mục đích thực sự của Hoắc Khải, hắn ta tưởng rằng Hoắc Khải yêu Ninh Thần lắm, bèn đáp: “Cậu làm như thế khiến tôi rất khó xử đấy, sau khi quay về, tôi phải ăn nói thế nào với cấp trên?”
“Chuyện này dễ thôi, tuy rằng tính tình vợ tôi hơi bướng bỉnh, nhưng cô ấy rất sẵn lòng lắng nghe góp ý của người khác. Công ty chúng tôi có một cô gái tên là Giản Tư Tư, thuộc nhóm nhân viên đầu tiên do tôi tuyển dụng. Quan hệ của cô ấy và vợ tôi rất tốt, năng lực cá nhân cũng khá. Các anh có thể ra tay từ phương diện này, nếu Giản Tư Tư có thể chủ động khuyên nhủ, có lẽ vợ tôi sẽ đồng ý. Đương nhiên, về phần mình, tôi cũng sẽ cố hết sức khuyên bảo cô ấy. Nhưng một người cố gắng không thể nào hiệu quả bằng đôi bên cùng ra sức được”, Hoắc Khải nói.
“Giản Tư Tư?”, người đàn ông ồ lên một tiếng: “Ý của cậu là chúng tôi nên xâm nhập vào suy nghĩ của người phụ nữ này, để cô ấy giúp chúng tôi thuyết phục?”
“Sao hả, không phải anh bảo công ty có thể làm được mọi thứ à, chuyện nhỏ nhặt này cũng không xong?”, Hoắc Khải lộ ra biểu cảm thất vọng.
“Đương nhiên là được, vậy cứ làm như thế đi, đợi khi mọi chuyện ổn thỏa rồi chúng ta bàn bạc tiếp”, người đàn ông nói rồi đứng dậy.
Hắn ta không có câu nào thừa thãi, quay người bỏ đi luôn. Nhìn bóng lưng bỏ đi của người đàn ông kia, biểu cảm của Hoắc Khải không hề bất thường.
Ném Giản Tư Tư ra làm mồi nhử, anh đã suy tính rất kỹ rồi.
Giản Tư Tư là người tuyệt đối không bao giờ phản bội công ty, mà cô ấy cũng cực kỳ căm ghét những ai muốn lôi kéo mình. Công ty săn đầu người từng muốn kéo cô ấy đi không biết đã bị cô ấy mắng bao nhiêu lần.
Nếu thế lực ngầm kia muốn xâm nhập được Giản Tư Tư, chắc chắn không đơn giản như lôi kéo người khác, họ phải trả cái giá đắt hơn, điều động tới người ở tầng lớp cao hơn.
Việc Hoắc Khải cần làm bây giờ là tìm ra được mô hình tổ chức của công ty này.
Tuy rằng biết họ dùng cách uy hiếp và xâm nhập để khống chế công ty của người khác, nhưng cụ thể tiến hành như thế nào, kết cấu tổ chức theo mô hình ra sao, anh hoàn toàn không biết.
Hoắc Khải từng dò hỏi Ám Giới về thông tin ở phương diện này, nhưng Ám Giới đưa ra một đáp án với cái giá quá cao, tạm thời anh không thể chấp nhận nổi.
Kênh thông tin của Ám Giới khiến người ta cực kỳ giật mình, Hi Vọng Mới được mấy cân mấy lạng, họ biết rõ mười mươi cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.
Thế nên, Ám Giới biết Hoắc Khải không trả nổi khoản tiền này nên không thèm đàm phán tiếp với anh nữa.
Hết hi vọng ở kênh thông tin này, Hoắc Khải đành phải dựa vào cố gắng của chính mình.
Đồng thời, do Hoắc Khải đã đặt Giản Tư Tư ở một vị trí hết sức quan trọng, ngược lại còn khiến thế lực ngầm không dễ gì tổn thương tới cô ấy, họ sẽ nghĩ hết cách để bảo vệ cô ấy, tới khi cô ấy bị họ “tẩy não”.
Người thường xuyên câu cá sẽ biết rằng, có một loại mồi câu phải để con cá ăn vào chúng mới chịu cắn câu.
Còn một loại mồi câu khác chỉ tỏa ra hương thơm quyến rũ khiến bầy cá tụ lại xung quanh, nhưng không thể đớp được.
Giản Tư Tư chính là loại mồi câu thứ hai.
Để đối phó với thế lực trong bóng tối, Hoắc Khải dùng hết sức lực để bố trí mọi kế hoạch, không dám sai sót dù chỉ một ly một tí.
Bởi vì anh biết rằng mình đang đối phó với một thế lực đáng sợ nhất cuộc đời mình, một khi thất bại sẽ không còn con đường sống nữa.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Hoắc Khải về nhà một chuyến, xóa sạch toàn bộ video liên quan đến cuộc họp rồi mới cắm dây mạng vào.
Anh gửi một email cho Cổ Ngôn Tài, bảo anh ta thử chủ động tiếp xúc với mấy công ty của thế lực trong bóng tối kia, xem xem có thể thu hoạch manh mối gì từ vòng vây bên ngoài hay không. Đương nhiên, môi giới để tiếp xúc không phải là công ty VR, mà là công ty khác do Cổ Ngôn Tài âm thầm điều khiển.
Mấy năm trở lại đây, tuy rằng Cổ Ngôn Tài vẫn luôn mai danh ẩn tích, nhưng anh ta không hoàn toàn biến mất.
Giống như Vương Vũ Hành vậy, một người nặc danh để làm mưa làm gió trong giới tài chính, một người phát triển sức mạnh trong bóng tối.
Sau khi email gửi đi, Hoắc Khải nhận được cuộc gọi từ Đường Trọng Vi.
Đường Trọng Vi gọi điện tới không vì mục đích gì khác, chỉ oán trách Hoắc Khải đã lâu không liên lạc với cô ấy, phải chăng phát đạt rồi nên quên hết bạn bè xưa.
Hiện giờ, tên giả mạo ở nhà họ Hoắc gần như không còn xuất đầu lộ diện, Hoắc Trạch Minh nắm giữ nhiều quyền lực cũng trở thành ngôi sao tương lai mới.
Thời gian qua đi, trong lòng Đường Trọng Vi, bóng dáng tên giả mạo kia đã vô cùng mờ nhạt, còn bóng hình của Hoắc Khải thì ngày một rõ ràng.
Cô ấy biết rất rõ, có lẽ mình có hảo cảm với người đàn ông đã kết hôn này. Với tư cách là viên ngọc trong lòng bàn tay của tập đoàn thương mại Quốc tế Đường thị, là người thừa kế duy nhất của Đường Quốc Diệu, Đường Trọng Vi chắc chắn là một trong số những nàng công chúa hiếm có trên thế giới này.
Với thân phận và địa vị của mình, cô ấy không nên dây dưa gì tới một người đã có gia đình. Đường Trọng Vi cũng biết rõ điều này, nhưng cô ấy không khống chế được bản thân.
Người đàn ông này và chồng chưa cưới trước kia của cô ấy quá giống nhau, giống đến độ cô ấy khó lòng quên được.
Trong rất nhiều giấc mơ, cô ấy mơ thấy anh, trong mơ, hai người có bước tiến triển rất tốt đẹp. Mà sau khi tỉnh dậy, ngoài việc thấy xấu hổ ra, Đường Trọng Vi còn thoáng tiếc nuối.
Tại sao anh không phải là chồng chưa cưới của mình chứ…
Tại sao thời điểm mình gặp anh ấy lại muộn đến thế?
Có mấy lần không kiềm chế được, Đường Trọng Vi cũng ám chỉ đôi điều với Đường Quốc Diệu, rằng nếu mình thích một người đàn ông đã kết hôn, bố cô có phản đối không?
Người ở đẳng cấp như Đường Quốc Diệu đâu thể không hiểu được ý tứ của cô, ông ấy trả lời: “Chỉ cần con thích, cho dù là sao trên trời, bố cũng sẽ hái xuống cho con! Chuyện gì người khác không làm được, bố của con nhất định sẽ làm được!”
Ý tứ của câu này rất đơn giản, chỉ cần con muốn, cứ việc tiến hành, không cần biết là chuyện gì, có bố chống lưng cho con.
Đường Trọng Vi phân tích được câu nói này rằng bố cô không hề phản đối.
Nếu thực sự bảo cô tiến hành, cô lại cảm thấy rất khó xử.
Bởi vì Ninh Thần là một người phụ nữ tốt, tuy rằng mới gặp cô ấy vài lần, nhưng cô có thể nhìn ra, đôi vợ chồng này rất tình cảm.
Người ta đang sống yên lành, vì lý do cá nhân mà mình chia rẽ họ à?
Dù sao Đường Trọng Vi cũng là một cô gái chưa chồng, da mặt không dày thế được, vả lại tính cách của cô cũng không phải dạng người sẵn sàng tranh giành với người khác.
So với Phan Tư Mễ, chỉ cần cô ấy muốn, không cần biết thế nào cũng phải giành giật cho bằng được, không quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Nhưng Đường Trọng Vi không làm được như thế, cô ấy chỉ dám gọi điện thoại cho Hoắc Khải oán thán đôi câu sau khi nhẫn nhịn quá lâu.
Cô em gái hàng xóm mà mình từng quan sát từ nhỏ đến lớn này khiến Hoắc Khải cảm thấy khá áy náy, tính đến thời điểm hiện tại, người thiếu sự quan tâm từ anh nhắc có lẽ là Đường Trọng Vi.
Với quan hệ của hai người, thực ra Hoắc Khải có thể nói rõ chân tướng với cô, nhưng vì chuyện này quan trọng, không thể thất trách, Hoắc Khải vẫn không dám nói.
Tâm tư của Đường Trọng Vi rất tinh tế, chắc chắn cô ấy cũng phát giác được anh và người kia giống nhau đến mức nào chỉ bằng tiếp xúc thường ngày. Có lẽ cô ấy sẽ không nghĩ về phương diện này, nhưng trong thời khắc tên giả mạo kia khiến cô ấy thất vọng cùng cực, nếu Đường Trọng Vi dồn tình cảm sang phía anh, cũng hoàn toàn dễ hiểu.
Đây cũng là lý do vì sao Hoắc Khải vẫn luôn tránh né phát sinh quá nhiều tiếp xúc với Đường Trọng Vi.