Bây giờ điều anh muốn biết là tình hình của Hoắc Giai Minh như thế nào.
Cao thủ vô danh cũng không ở lại đây lâu. Anh ta đến chỉ để khoe khoang một chút, nhân tiện nói với Hoắc Khải, sẽ tạo cho anh quyền quản trị viên cùng cấp với anh ta.
Đến lúc đó, Hoắc Khải cũng có thể dựa vào chương trình để hoạt động trong thế giới này mà không cần đích thân đến tận nơi.
Nhưng nếu dựa vào chương trình thì chỉ có thể nhìn vào màn hình, dựa vào mã code mà hình dung khung cảnh. Ngay cả khi đưa khung cảnh của thế giới ảo lên màn hình thì chắc chắn không thú vị bằng việc tận mắt trải nghiệm.
Cũng chỉ có cao thủ vô danh mới thích phương thức này.
Tuy Hoắc Khải cũng không có ý định sử dụng “hóa thân” để đi đây đi đó như cao thủ vô danh nhưng có thể sở hữu quyền quản lý cao nhất thì cũng không phải chuyện xấu.
Có thể dự đoán rằng, chắc chắn sau này thế giới sẽ bùng nổ, hơn nữa thật sự có thể thu hút loài người trên toàn thế giới đến tham gia.
Bây giờ, tất cả những người làm kinh doanh đều biết, lưu lượng truy cập là tất cả.
Vậy thì một thế giới mới có thể thu hút toàn bộ lưu lượng truy cập trên toàn thế giới thì đương nhiên sẽ có nhiều người muốn nắm giữ nó trong tay mình.
Cũng chính vì Hoắc Khải rất tín nhiệm cao thủ vô danh, biết người này không có ý nghĩ muốn tranh quyền đoạt lợi, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã bắt đầu nghĩ đến việc lúc nào sẽ loại bỏ cao thủ vô danh, trở thành “Thần sáng thế” duy nhất.
Sau đó, hóa thân người lửa của cao thủ vô danh bay lên không trung, trong chớp mắt tiến về phía mặt trời chói lọi.
Trước khi rời đi, giọng nói của anh ta vang lên rõ ràng: “Sau này, tên của tôi là Đông Hoàng Thái Nhất!”
Hoắc Khải nghe thấy thế thì sững sờ, Đông Hoàng Thái Nhất.
Xem ra, tham vọng của cao thủ vô danh thật sự rất lớn, dám lấy cả tên gọi của vị thần tối cao thời cổ đại.
Trong truyền thuyết, Đông Hoàng Thái Nhất là vị thần đầu tiên được sinh ra ở sao Thái Dương trong mắt trái của thần Brahma.
Đông là danh hiệu cao quý nhất thời cổ đại.
Mà Thái Nhất lại chỉ nguồn gốc, bản chất, không khí hỗn loạn trước khi trời đất tách biệt.
“Đạo” trong Đạo giáo còn được hiểu là: “Đạo sĩ, chính là những gì tinh tế nhất, không có hình dạng, không thể gọi tên, nhưng miễn cưỡng phải đặt một cái tên thì nên gọi là Thái Nhất”.
Cho nên, Đông Hoàng Thái Nhất là một vị thần tối cao, có thể nói là vị thần sáng tạo cao quý nhất thời cổ đại. Nhưng đến thời Tống mới vì một giấc mơ của Tống Chân Tông mà vị thần cao quý trở thành Ngọc Hoàng đại đế.
Người ta đồn rằng vào đời Tống Chân Tông, phương Bắc có một cuộc xâm lược mạnh mẽ của ngoại tộc, quân Tống thật sự khó mà chống lại. Tống Chân Tông không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải đến đôn đốc tác chiến ở Thiền Châu. Nhưng sau hai lần không đánh nổi thì liền biết sợ, nghị hòa với người ta, không những gọi kẻ thù là những người anh em mà còn đáp ứng mỗi năm tặng một trăm ngàn lượng bạc.
Trong lịch sử, chuyện này gọi là “Liên minh Thiền Uyên”, còn Hoàng đế là nỗi nhục của nhân dân nên gọi là “Nỗi nhục Thiền Uyên”. Để che đậy sự nhục nhã này, Tống Chân Tông đã tạo một bức thiên thư. Trong đó nói, ông ta có một giấc mơ thần kỳ, mơ thấy có người truyền mệnh lệnh của Ngọc Hoàng, nói bảo ông ta kí kết liên minh Thiền Uyên, thật ra là một chuyện có lợi cho nước cho dân.
Theo dụng ý của bức thiên thư, Tống Chân Tông tôn Ngọc Hoàng thành một nhân vật để thờ cúng trong nước, bắt đầu tôn thành đại đế tối cao.
Từ đó về sau, Ngọc hoàng đại đế, trở thành vị thần tối cao của Trung Nguyên, mà Đông Hoàng Thái Nhất thời cổ đại vì một bức “thiên thư” mà dần dần biến mất.
“Vị thần sáng thế này cũng ham chơi quá cơ”, Hoắc Giai Minh nói.
Hoắc Khải thu ánh mắt đang nhìn lên mặt trời, nói: “Anh ta rất có năng lực, chỉ trong thế giới này tự xưng Đông Hoàng Thái Nhất cũng không sai”.
“Đúng vậy”, Hoắc Giai Minh cười hi hi, nói: “Em cũng lấy một biệt danh, gọi là Hồng Quân Lão Tổ”.
“Hồng Quân Lão Tổ?”, Hoắc Khải bật cười, nói: “Dù sao đi nữa, Đông Hoàng Thái Nhất vẫn là một vị thần chính thống. Còn Hồng Quân Lão Tổ của em chỉ là một vai diễn được sáng tạo trong Phong Thần Diễn Nghĩa mà thôi”.
“Thế thì sao chứ?”, Hoắc Giai Minh không quan tâm, nói: “Đây là thế giới mới, tất cả đều bắt đầu từ con số không. Đã có Đông Hoàng Thái Nhất, tại sao không thể có Hồng Quân Lão Tổ? Hơn nữa em muốn làm Hồng Quân Lão Tổ trong Phong Thần Diễn Nghĩa, ở đây luyện vô số báu vật Tiên Thiên. Đến lúc đó sẽ có người hữu duyên may mắn tới đây nhận bảo bối”.
Hoắc Khải nghe thấy thì dở khóc dở cười. Cao thủ vô danh và Hoắc Giai Minh đều trúng độc tiên hiệp rồi, ngay cả việc luyện chế báu vật Tiên Thiên cũng nói ra.
“Anh không tin à?”, Hoắc Giai Minh nhìn ra suy nghĩ của Hoắc Khải, nói: “Vậy anh cứ chờ đấy”.
Vừa nói, cậu ta vừa giơ tay ra, chỉ thấy trong không trung sinh ra một vầng sáng màu xanh, sau đó hóa thành ánh sáng bảy màu, cuối cùng hình thành một cái cây nhỏ trong tay Hoắc Giai Minh.
Trên cây nhỏ có bảy cành, trên đó treo bảy loại châu báu, phân thành vàng, bạc, lưu ly, pha lê, san hô, ngọc trai, mã não.
Các món đồ mang bảy màu, đồng thời lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ, nhìn có vẻ thực sự đẹp mắt.
“Thế nào, đây là cây thần bảy bảo bối trong Phong Thần Diễn Nghĩa, được mệnh danh là cái gì cũng có!”, Hoắc Giai Minh dương dương tự đắc nói.
Hoắc Khải tò mò đưa tay ra cầm lấy, nhưng cái gọi là cây thần bảy bảo bối lại hóa thành ảo ảnh giống như bọt nước, chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hoắc Khải sửng sốt, cho rằng mình đã làm sai cái gì.
Nhưng thấy Hoắc Giai Minh tỏ ra chán nản nói: “Nhưng bây giờ em còn có thể biến nó ra một lát, chứ một khi bị sóng não của người khác gây nhiễu thì sẽ biến mất do sóng não không ổn định”.
Nhưng sau đó cậu ta nói: “Nhưng em sẽ tiếp tục cố gắng, như Đông Hoàng Thái Nhất đã nói, chỉ cần em tiếp tục kiên trì thì chắc chắn sẽ thành công. Vì anh ta phát hiện, tuy não của em yếu hơn người bình thường nhưng lại vô cùng ổn định, hơn nữa còn đầy tinh thần ngoan cường bền bỉ khó có thể tưởng tượng. Cho nên, chuyện người khác không làm được, có lẽ em có thể làm được”.
Thật sự Hoắc Khải không biết nên nói gì, nhìn dáng vẻ của Hoắc Giai Minh, dường như thật sự coi trọng vấn đề này.
Tuy rằng cây thần bảy bảo bối trong truyền thuyết chỉ như hoa quỳnh xuất hiện một lát nhưng đã đủ khiến người khác kinh ngạc. Dù sao trong thực tế, vốn dĩ không thể làm được chuyện đó.
Hoắc Khải không nén nổi suy nghĩ, nếu thật sự một ngày Hoắc Giai Minh đạt được kỳ tích như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngay cả trong thế giới ảo cũng đủ kinh người rồi.
“Em có vẻ rất thích ở đây?”, Hoắc Khải hỏi.
“Đương nhiên là thích ạ”, Hoắc Giai Minh mỉm cười, vẻ chán nản trên khuôn mặt cũng bị quét sạch, vẩy tay một cái, trước mắt đã hiện ra bút, mực, giấy, nghiên, cầm kỳ thi họa.
Cậu ta cầm một chiếc bút lông, chấm chấm vào nghiên mực, sau đó bắt đầu vẽ những ngọn núi ở phía trước trên những tờ giấy đang bay trong không trung: “Ở đây em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, muốn vẽ thì vẽ, muốn đánh đàn thì đánh đàn, không có ai quấy rầy em, cũng không có ai ép em làm chuyện gì em không thích. Ngoại trừ bình thường không có ai để nói chuyện thì tất cả đều khiến em thỏa mãn hơn trong thế giới thực”.
“Nhưng trong thế giới thực, có người thân và bạn bè…”, Hoắc Khải nói.
“Sau này bọn họ cũng sẽ tiến vào đây mà, gặp em lúc nào chẳng được”, Hoắc Giai Minh đáp.
Hoắc Khải giật mình, đúng vậy, đến khi công nghệ BCI đủ thành thục và sau khi xác định không có bất kỳ tác dụng phụ nào thì có thể sản xuất hàng loạt và quảng bá ứng dụng trên toàn thế giới.
Đến lúc đó, ai muốn gặp Hoắc Giai Minh đều có thể dễ dàng gặp được cậu ta.
Đến lúc đó, sao phải phân biệt thế giới thực và thế giới ảo nữa.
Nhưng trong tiềm thức của Hoắc Khải vẫn cho rằng thế giới thực quan trọng hơn. Dù sao đó là nơi mà con người sinh sống, công nghệ y học trước mắt vẫn chưa đủ để tách sóng não ra khỏi cơ thể con người độc lập tồn tại.
Dưới tình hình như vậy, rõ ràng là thế giới thực vẫn quan trọng hơn một chút.
Nhưng đối với cá nhân Hoắc Giai Minh mà nói, đạo lý này không có tính thuyết phục.
Hoắc Khải trầm tư một lát rồi hỏi: “Vậy nếu trong thế giới thực em chết rồi thì sao? Đến lúc đó, em không muốn nhìn lại thế giới đã nuôi lớn em sao?” . Đam Mỹ Hài
Động tác trong tay Hoắc Giai Minh ngừng lại một lát, sau đó, cậu ta vẫy vẫy tay, tất cả mọi thứ trước mắt bỗng tan biến.
“Anh cảm thấy, em còn có thể tỉnh lại trong thực tế và nhìn thế giới đó hay sao?”, Hoắc Giai Minh hỏi.
Hoắc Khải cười khổ, nói: “Anh không biết, theo phán đoán của chuyên gia y tế thì lúc nào em cũng có thể tỉnh lại”.
“Cũng có thể cả đời không tỉnh lại, đúng không?”, Hoắc Giai Minh nói tiếp.
Hoắc Khải không phủ nhận khả năng này, dù sao đó cũng là sự thật, anh không muốn lừa người.
“Cho nên, cơ hội tỉnh lại trong thế giới thực đã rất ít rồi, vậy sao em còn phải nghĩ những chuyện đó? Không bằng nhân cơ hội bây giờ vẫn còn sống, hưởng thụ những thú vui mà thế giới mới lạ này mang tới”, Hoắc Giai Minh nói.