Trước khi Hoắc Khải lên tiếng, Hoắc Trạch Minh và những người khác của nhà họ Hoắc đã đoán chừng bảng giá nằm trong khoảng 40 tỷ tới 70 tỷ.
Đừng thấy tổng tài sản của nhà họ Hoắc trong thời kỳ thịnh vượng nhất cũng hơn ba trăm tỷ, nhưng vừa trải qua thời kỳ cạnh tranh, tài sản hao hụt khá nhiều, vốn lưu động đã bị đứt đoạn.
Mà việc mới bị hệ thống của Hi Vọng Mới bao vây tiễu trừ đã khiến nhà họ Hoắc tổn thất hơn 100 tỷ.
Đến lúc này, tổng tài sản đã co lại còn hơn 200 tỷ thôi.
Nói là 200 tỷ nhưng thực tế thì tiền mặt lại không nhiều. Nếu như bị thu mua, nhiều công ty sẽ rơi vào tình thế không thuận lợi, thường là không đạt tới một phần mười giá trị.
Huống chi nhà họ Hoắc và Hi Vọng Mới là kẻ thù, hệ thống của Hi Vọng Mới cũng đã tuyên bố muốn đánh chết nhà họ Hoắc, không cho họ một con đường sống nào.
Vì thế, giờ có thể lấy được hơn 70 tỷ tiền mặt, người nhà họ Hoắc đã rất hài lòng.
Vốn dĩ họ cho rằng, nếu Hi Vọng Mới ép giá quá thấp thì cái giá thấp nhất cũng phải hơn 40 tỷ mới được. Nếu không, số tiền đó hoàn toàn không đủ chia cho số người đông đảo của nhà họ Hoắc.
Ai ngờ được Hoắc Khải vừa mở miệng là hơn trăm tỷ, điều này vượt qua dự đoán của họ.
Điều này khiến mấy phương án ứng phó mà Hoắc Trạch Minh và mọi người cùng thảo luận đều tiêu tùng.
Trước đó, họ cố gắng bao nhiêu, giờ chỉ thấy mỉa mai bấy nhiêu.
Tự mình suy tư tới bạc đầu, cứ nghĩ cách làm sao để có thêm chút tiền. Giờ người ta vừa há miệng là đã cho 100 tỷ, còn nói gì được nữa?
Dù là là người luôn kiêu ngạo như Hoắc Trạch Minh, ông ta chỉ cảm thấy mặt đỏ lúc này, càng thêm bội phục Hoắc Khải.
Người này quyết đoán tới mức khó tin, ít nhất thì ông ta cũng không làm được như vậy.
Hoắc Khải mỉm cười: “Tài sản của nhà họ Hoắc đều là tài sản giá trị cao, điều này tôi rất rõ, vì thế nên tôi không ép giá quá thấp. Tất nhiên, tốt nhất là các người cũng đừng giở trò, nếu phát hiện âm mưu gì đấy, đối với tôi hay ông đều không phải là chuyện tốt. Tôi nghĩ chắc chủ tịch Hoắc rất rõ!”
Hoắc Trạch Minh gật đầu: “Tôi hiểu, cậu yên tâm. Nhà họ Hoắc không có ý kiến gì với giá cả này. Chúng tôi sẽ không làm gì, cậu thấy chúng ở trong tay nhà họ Hoắc thế nào, giao vào tay cậu vẫn giữ nguyên như thế!”
“Vậy à? Thế thì tôi cũng muốn hỏi, nếu có thay đổi quan trọng về nhân sự thì sao?”, Hoắc Khải hỏi thẳng.
Hoắc Trạch Minh cắn răng đáp: “Không có, nhà họ Hoắc đã chuẩn bị tâm lý rồi! Nếu cậu phái chủ tịch mới tới, tôi sẽ bàn giao cho người đó, không ai dám giở trò mờ ám. Tôi đảm bảo với cậu việc này!”
“Được, nể tình chủ tịch Hoắc hào sảng, tôi cũng hào phóng một chút, chủ tịch kế nhiệm của nhà họ Hoắc…”, Hoắc Khải nói tới đó thì ngừng một chút.
Mọi người căng thẳng nhìn anh, Hoắc Tích Nguyên không nhịn được mà tiến lên một bước, để lộ ánh mắt mong đợi và đắc ý.
Theo ông ta, chức vụ chủ tịch nằm chắc trong tay mình rồi. Dù Hoắc Khải muốn phái một chủ tịch tới giữa chừng thì ông ta vẫn sẽ có chức vụ cao hơn bây giờ.
Mà đám người trước mắt ông ta, sợ là sắp bị cho out rồi.
Còn Hoắc Trạch Minh lại có vẻ mặt ảm đạm, chắc là ông ta cảm giác được tiền đồ của mình đã dừng ở đây.
Nhưng một giây, Hoắc Khải lại làm ông ta ngây dại.
“Chủ tịch kế nhiệm của nhà họ Hoắc vẫn do ông Hoắc Trạch Minh đảm nhận, hơn nữa, tôi cho phép trong vòng ba năm, nếu không có tổn thất nghiêm trọng, chức vụ chủ tịch sẽ không có điều chỉnh và hạn chế gì!”, Hoắc Khải tuyên bố
Lời này vừa được thốt ra, tất cả đều sững người.
Chủ tịch kế nhiệm vẫn là Hoắc Trạch Minh.
Họ đang hoài nghi là tai mình có phải nghe nhầm không
Đặc biệt là Hoắc Tích Nguyên, ông ta không chịu được mà hỏi Hoắc Khải: “Cậu Lý, không phải là cậu nói nhầm chứ? Hoắc Trạch Minh…”
“Tôi không nói nhầm!", Hoắc Khải lắc đầu: “Tôi đã xem qua tài liệu quyết sách, chiến lược của nhà họ Hoắc, đa số đều là do chủ tịch Hoắc Trạch Minh đề nghị, hơn nữa phương hướng cũng chính xác. Từ điểm đó có thể thấy, ông ta có tư duy chiến lược, cũng là một chủ tịch trụ cột đạt tiêu chuẩn. Vì thế, để ông Hoắc Trạch Minh đảm nhiệm chức chủ tịch là lựa chọn chính xác nhất. Đương nhiên, tôi không thể chắc chắn là chủ tịch Hoắc có còn bằng lòng đảm nhận chức vụ này nữa hay không. Nếu không bằng lòng, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng!”
Lời đã nói tới đó, Hoắc Trạch Minh còn nói gì được đây.
Sự kinh ngạc hiện rõ lên mặt ông ta, thậm chí Hoắc Trạch Minh còn rất cảm kích Hoắc Khải: “Tôi bằng lòng! Tất nhiên là bằng lòng! Tôi chân thành cảm ơn cậu Lý! Tôi không ngờ mình còn có thể nhận chức vụ chủ tịch. Xin cậu yên tâm, chỉ cần tôi còn ở, nhà họ Hoắc sẽ không phát sinh thêm vấn đề, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp nhà họ Hoắc phát triển!”
“Tôi tin chủ tịch Hoắc nói được thì làm được. Nhưng trước đó, tôi cần nhắc nhở một chút, sau này đây sẽ là công ty con dưới trướng Hi Vọng Mới, các vị cũng sẽ được đặt tên theo 60 công ty chi nhánh mà không phải là nhà họ Hoắc nữa. Vì thế, xưng hô của các vị cần thay đổi”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Trạch Minh hơi giật mình, sau đó ông ta cũng gật đầu.
Đối với ông ta, tên nhà họ Hoắc có thể đổi hay không thì cũng không quá quan trọng.
Nếu đã bán nhà họ Hoắc, vậy còn để ý tên gọi làm gì!
Như lúc này, Hoắc Khải đồng ý để ông ta tiếp tục quản lý nhà họ Hoắc, đó đã là chuyện rất tốt rồi.
“Lương hàng năm của ông sau này là một tệ. Đến cuối năm, nếu lợi nhuận của nhà họ Hoắc vượt qua mức yêu cầu, tôi sẽ thưởng ông tiền thưởng. Khi lợi nhuận cao hơn một bậc, cấp bậc tiền thưởng của ông sẽ tăng, tôi không dám nói là cao bao nhiêu nhưng thấp nhất cũng có thể hơn trăm triệu”, Hoắc Khải nói tiếp.
Hoắc Trạch Minh nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực, có thể tiếp tục quản lý nhà họ Hoắc, còn được tiền thưởng tối thiểu hơn trăm triệu, dù tiền lương chỉ có một tệ thì đã sao.
Hoắc Trạch Minh khá tự tin về năng lực của mình, ông ta tin mình có thể hoàn thành yêu cầu của Hoắc Khải.
“Thành viên ban giám đốc sẽ có điều chỉnh tương đối, có người phải rời đi nhưng đa số đều được giữ lại. Đương nhiên, nếu ai muốn đi, tôi cũng không cản. Có điều, tôi hi vọng người ở lại hiểu rõ một việc là sau này, các vị không còn là thành viên của nhà họ Hoắc, mà đã trở thành quản lý cấp cao của công ty chi nhánh trực thuộc Hi Vọng Mới. Mọi việc phải coi ích lợi của Hi Vọng Mới là chuẩn. Bất kể bên ngoài có bao nhiêu cám dỗ hay uy hiếp, các vị đều phải nhớ kỹ điều này. Hi Vọng Mới rất chào đón các vị, nhưng với người phản phúc, tôi sẽ không nương tay!”
Hoắc Khải nói một tràng này là để nhắc những người này phải quên đi quá khứ.
Thế lực ngầm đã bỏ nhà họ Hoắc, các người từ bỏ ý nghĩ quay về đi. Huống chi theo góc độ lý trí, Hi Vọng Mới hiện giờ còn lớn mạnh hơn thế lực ngầm.
Nếu muốn tìm chỗ dựa, sao không tìm kẻ mạnh hơn?
Hoắc Khải tin người nhà họ Hoắc sẽ suy nghĩ cẩn thận về lý lẽ này, đây cũng là lý do vì sao anh không sa thải Hoắc Trạch Minh, cũng không định gây ra biến động nhân sự quá lớn.
Chỉ cần người nhà họ Hoắc cẩn thận suy ngẫm đạo lý trong đó, những người muốn gây bất lợi cho Hi Vọng Mới thì bọn họ sẽ chủ động bắt lấy.
Đánh một gậy rồi cho một viên kẹo, đây là chiêu trò mà Hoắc Khải rất am hiểu, trong lòng anh có kỹ xảo vô cùng cùng cao siêu.
Không nói ai khác, chỉ nói Hoắc Trạch Minh, ông ta đã trung thành với Hoắc Khải.
Dùng chi phí một trăm triệu một năm để đổi lấy một quản lý cấp cao có năng lực, đồng thời quét sạch những kẻ phản bội trong nhà họ Hoắc, Hoắc Khải lại cảm thấy giao dịch này rất đáng.
Còn về tài chính 100 tỷ kia, anh chẳng coi ra gì.
Đối với Hi Vọng Mới, tiền đã không còn là thứ quan trọng.
Dù Hoắc Khải tự mình nhận vụ thu mua này nhưng phương án thực thi cụ thể thế nào thì còn cần bộ phận pháp lý của Hi Vọng Mới đưa ra phương án phù hợp.
Bao gồm việc kiểm kê tài sản, bàn giao, điều động và phân phối nhân viên của nhà họ Hoắc, Hi Vọng Mới sẽ phái nhân viên giám thị tới, tầng lớp quản lý cấp cao sẽ điều chỉnh, những điều này cần nhanh chóng giải quyết.
Nhưng mấy việc nhỏ này không cần Hoắc Khải tự mình nhúng tay vào, anh tin đội ngũ của Hi Vọng Mới có thể giải quyết một cách hoàn mỹ.
Có lần thu mua này làm nhịp cầu, địa vị của Hoắc Khải ở nhà họ Hoắc tăng cao.
Trừ vào kẻ còn ngoan cố, những người khác đều trở nên tán thường anh thay vì thù hận, thậm chí là sùng bái.