Những lời nói này, có người nghe vào thấy thoải mái,có người nghe xong càng thấy khó chịu.Phương Xương Thịnh vốn đã tức tối, bây giờ nghe côgiáo nói như thế, anh ấy càng không kiềm chế được màđứng bật dậy: “Cô nói năng cái kiểu gì thế? Sao lại khôngbằng họ được? Quyên góp vài ngàn tệ là ghê gớm lắmsaol”Cố Phi Dương cũng hùa theo: “Cô giáo Vương, khoảnquyên góp của bọn trẻ đúng là hơi ít, nhưng cũng là tấmlòng của bọn nhỏ. Tôi cảm thấy, không nên vì chuyện tiềnít hay nhiều mà đánh giá tình cảm của học sinh”.“Tôi không đồng tình với cách nói của vị phụ huynhnày. Nếu khoản quyên góp đã có nhiều có ít, vậy thì cứdùng nó làm tiêu chí để xếp hạng cũng là việc nên làmthôi. Chẳng lẽ quyên góp nhiều mà không nhận được cơhội, quyên góp ít thì nhận được cơ hội nhờ cái lý lẽ nghecó lý của anh? Nếu như thế mới là không công bằng đấy”,mẹ của Đường Hòa Hương lên tiếng.Cố Phi Dương vốn không phải người thích tranh chấp,cộng thêm việc chồng cô đã mất từ mấy năm trước do tainạn xe cộ, một mình cô cáng đáng cả gia đình.Vừa phải chăm sóc bố mẹ hai bên, vừa phải chăm losức khỏe và chuyện học hành của con cái, mệt mỏi quáđộ trong thời gian dài khiến cô không lấy đâu ra nhiều tựtin mà tranh cãi với người khác.18:16 .1l4G(§ ›‹ Chương 66: Trình độMẹ của Đường Hòa Hương vừa lên tiếng, Cố PhiDương đã vội cúi đầu, không nói năng gì thêm.Bố của Mã Minh cũng không nỡ nhắm vào một ngườimẹ đơn thân xinh đẹp như Cố Phi Dương, bèn chĩa mũidùi vào Phương Xương Thịnh – trông người này có vẻ dễbắt nạt hơn.“Anh là bố của Phương Minh phải không, xin hỏi anhlàm nghề gì vậy?”, anh ta hỏi.“Trát vữa trên công trường, sao hả?”, Phương XươngThịnh hỏi.Một tràng cười rộ lên trong phòng học. Tuy họ khôngquá hiểu về ngành bất động sản, nhưng cũng biết rằng,trát vữa là một công việc hết sức bình thường ở côngtrường xây dựng, thuộc phạm trù của nghề thợ xây.Kể cả bây giờ lương lậu của nghề này không thấp,nhưng một tháng kiếm vài ngàn tệ đã thấm tháp vào đâu?Vừa bẩn thỉu vừa mệt nhọc, nói ra thôi cũng thấyngượng miệng rồi.“Thì sao chứ?” cô giáo Vương lên tiếng rất đúng lúc:“Anh biết bố của em Mã Minh làm nghề gì không? Ngườita là quản lý cấp cao của công ty lớn, thu nhập một nămbốn trăm ngàn tệ, sinh viên chính quy tốt nghiệp từ đạihọc Oxford. Bố của em Mã Minh, tôi nhớ trước đó anhtừng nói, mấy tháng nữa sẽ được thăng chức và tănglương nhỉ?”18:16 „mi 4GÍR ›< Chương 66: Trình độ“Đúng vậy, nhưng cũng tăng thêm không ít, một thángcầm thêm hai ba mươi ngàn tệ thôi!” bố của Mã Minh ravẻ khiêm tốn, nhưng vẻ đắc ý trong ánh mắt chẳng thểgiấu được, nó đã bán đứng cảm xúc thật sự trong lònganh ta.Rất nhiều phụ huynh học sinh khác cũng nhìn anh tavới vẻ ngưỡng mộ, tiền lương một tháng bảy tám mươingàn tệ, về cơ bản không một ai ở đây có thể so bì cùnganh ta rồi.“Còn anh, một tháng trát vữa ở công trường thì kiếmđược bao nhiêu tiền? Tính cho anh mười ngàn tệ, thế thìđã sao? Vả lại, từ môi trường làm việc đến đẳng cấp, cóthể so bì được à? Cho nên tôi bảo anh hãy học hỏi bố củaem Mã Minh đi, có gì sai /?“ cô giáo Vương nói năng rấthùng hổ.Mặt mũi Phương Xương Thịnh đỏ nhừ, không phải vìxấu hổ khi gặp đả kích này, mà vì quá tức tối.Con mẹ nó chứ, một thằng nhãi tháng kiếm bảy támchục ngàn tệ cũng dám vênh váo trước mặt gã ta? Chưabị tiền đập vào mặt bao giờ hay sao thế?Ngay khi Phương Xương Thịnh sắp bộc lộ thân phậnthực sự của mình thì Hoắc Khải đứng lên: “DominusIlluminatio Mea”.Anh đột nhiên nói một câu tiếng nước ngoài rất quái lạkhiến tất cả mọi người vô cùng nghi hoặc. Câu này có ý là18:17 si 4GÍ8 `:‹ Chương 66: Trình độgì vậy?Bao gồm cả bố của Mã Minh, anh ta cũng hoàn toànmờ mịt.Cô giáo Vương đang định lên tiếng thì Hoắc Khải đãnói: “Câu này là tiếng Latin, có ý nghĩa “Chúa Jesus là ánhsáng đời tôi”, trích từ Thi thiên 27 của Kinh Thánh”.Bố của Mã Minh bĩu môi nói: “Tôi nói chứ, thốt ra đượcmột câu tiếng Latin có ý nghĩa gì vậy, có thể thể hiện anhgiỏi giang lắm à?“Hoắc Khải khẽ lắc đầu: “Không thể thể hiện rằng tôirất giỏi giang, nhưng nếu anh là sinh viên tốt nghiệp từđại học Oxford, đáng lý ra anh nên biết câu này”.“Tại sao tôi phải biết?”“Bởi vì câu này chính là khẩu hiệu của đại học Oxford”.Giọng nói của Hoắc Khải rất thản nhiên, nhưng khiếncả phòng học nhanh chóng im phăng phắc. Rất nhiềungười nhìn anh với vẻ sững sờ, sau đó lại nhìn về phía bốcủa Mã Minh.Bố của Mã Minh đã sượng đơ rồi, khẩu hiệu củatrường Oxford?Mặt mũi anh ta nhanh chóng đỏ nhừ. Một sinh viênchính quy mà không biết khẩu hiệu của trường mình,nghe rất giống chém gió.Anh ta vô thức phản bác: “Làm sao mà tôi không biết18:17 „mi 4GÍR ›< Chương 66: Trình độđây là khẩu hiệu của trường chứ? Ý của tôi là, câu này cóliên quan gì tới anh?”“Không liên quan lắm đâu, nhưng vừa vặn tôi cũngtừng đi bồi dưỡng ở đại học Oxford. Nếu anh cũng thế, tấtnhiên tôi sẽ thấy tò mò, anh vào trường từ năm nào nhỉ?Có phải là khi thầy Louise Richardson đương nhiệmkhông?”, Hoắc Khải hỏi.Đám đông kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Khải, ngườiđàn ông lần đầu tiên tham gia họp phụ huynh này cũngtừng bồi dưỡng ở đại học Oxford?Bố của Mã Minh gật đầu lia lịa và đáp: “Đúng rồi, đúngrồi, là khi thầy Louise Richardson đương nhiệm…“Ổ, xin lỗi nha, do tôi nhớ nhầm mất”, Hoắc Khải ngắtlời anh ta rồi nói: “Louise Richardson nhậm chức hiệutrưởng đại học Oxford vào năm 2016, cũng là hiệu trưởngnữ đầu tiên của ngôi trường này trong gần tám thế kỷqua. Nếu anh đã không nhớ rõ giới tính của hiệu trưởng,vậy thì nếu tôi hỏi anh giáo viên hướng dẫn là ai, chắc hẳncó lẽ anh cũng không nhớ rõ đâu nhỉ!”Mặt mũi của anh ta đã đỏ như mông khỉ rồi, anh ta đâuthể ngờ đó là tên của một phụ nữ chứ!Trong mắt Hoắc Khải, anh ta nhìn ra được vẻ tràophúng, sự trào phúng dành cho anh ta.Đương nhiên anh ta rất phẫn nộ. Nhưng bố của MãMinh không nói nổi một câu nào.18:17 „mi 4GÍR ›< Chương 66: Trình độBởi vì cái danh sinh viên chính quy tốt nghiệp đại họcOxford là ngụy tạo. Anh ta tìm được một ekip nổi tiếng thếgiới, lăn lộn vài năm ở một trường quèn quèn nào đó rồinhận một tấm bằng giả thôi.Anh ta càng không biết rằng, năm đó Hoắc Khải từnglấy được học bổng Rhodes.Học bổng Rhodes, được ca ngợi là “giải Nobel chosinh viên toàn cầu”, mỗi năm chỉ chọn ra 80 sinh viên nămtư xuất sắc nhất trên toàn thế giới tới đại học Oxford họcthạc sĩ hoặc tiến sĩ.Hoắc Khải được chọn vào một trong số đó, nhưng anhđã từ chối, lý do rất đơn giản thôi.Việc học của anh là để phát triển sự nghiệp của giatộc tốt hơn, bất kể học hàm thạc sĩ hay tiến sĩ, đối vớianh, không quan trọng.Bố của Mã Minh dám rêu rao học vị đại học Oxfordtrước mặt anh, đúng là một trò hề.Tất cả mọi người sững sờ, không ai dám lên tiếng vàothời điểm này, đến cả người phụ nữ xinh đẹp thời thượng~ mẹ của Đường Hòa Hương cũng ngoan ngoãn ngồixuống chỗ của mình.Không ai biết rốt cuộc Hoắc Khải có lai lịch thế nào.Trước kia, mỗi lần Ninh Thần tham gia họp phụ huynh vàđược hỏi về chồng mình, cô chỉ ỡm ờ lấp liếm cho qua.Bây giờ, đám đông không kiềm được suy nghĩ, chẳng18:17 „mi 4GÍR ›‹ Chương 66: Trình độlẽ người đàn ông này có thân thế rất đáng gờm?Thế nhưng, tại sao vợ anh mỗi ngày phải lái xe điệnđưa con đi học?“Có lẽ trong số các vị sẽ có người coi thường nghềnghiệp của anh Phương. Nhưng tôi không cảm thấy trátvữa ở công trường có gì thấp hèn. Công việc của anh ấytuy rất khổ, rất mệt, thậm chí rất bẩn thỉu, nhưng mỗi mộtđồng tiền kiếm được đều nhờ vào sức lao động của haibàn tay mà có. Còn tôi, tuy rằng nhậm chức trợ lý tổnggiám đốc tại một công ty, có lẽ tiền lương hàng thángnhiều hơn anh ấy, nhưng tôi cũng không cho rằng, mìnhcống hiến cho xã hội được nhiều hơn anh ấy. Quan trọngnhất là, anh ấy rất yêu con của mình. Rõ ràng bản thânbéo như thế, nhưng vẫn vì muốn giúp cậu con trai hướngnội được tiếp xúc với nhiều người hơn, lại sợ cậu bé gặpnguy hiểm, cho nên luôn cùng cậu bé chen chúc trên xebuýt mỗi ngày”.Đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, Hoắc Khải nóitiếp: “Tôi nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên người anhấy, không phải do nghèo khổ mà vậy. Một anh thợ xâylương tháng vài ngàn tệ cũng có thể mua được ô tô, cùnglắm thì mua xe điện cũng thừa sức. Nhưng tình yêu dànhcho con cái khiến anh ấy từ bỏ việc hưởng thụ cá nhân.Cho nên tình yêu của anh ấy không nên dùng tiền bạc đểđong đếm. Không chỉ với anh Phương, mà mẹ của emNhạc Văn Văn cũng vậy!”18:17 „mi 4GÍR ›X Chương 66: Trình độĐược Hoắc Khải nhắc tới, Cố Phi Dương bất giácngẩng đầu nhìn sang. Tuy rằng Hoắc Khải chỉ tiện thểnhắc tới một câu, nhưng quá lâu rồi không được ai bảo vệkhiến nội tâm Cố Phi Dương vẫn thấy cảm động.Sau cùng Hoắc Khải nói: “Có lẽ cô giáo tự có suy xétcủa bản thân về việc chọn đại diện học sinh đi thăm hỏingười già, nhưng đây không phải lý do để trói chặt tìnhyêu với tiền bạc. Tôi sẽ không đứng đây để cản trở côngviệc của cô giáo, cũng sẽ không dễ gì phủ nhận đượcquyền uy của cô trong lòng học sinh, nhưng với chuyệnnày, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến cá nhân của mình. Cũng hivọng các vị phụ huynh khác có thể coi trọng giá trị quanchân chính, đừng tiêm nhiễm tư tưởng “tiền bạc là tốithượng” vào đầu con trẻ ngay từ khi còn nhỏ. Tiền bạc lànguồn gốc của tai vạ và rối ren, ưu điểm duy nhất của nólà khiến giao dịch trở nên thuận tiện hơn và chỉ đến thếmà thôi”.Nói xong, Hoắc Khải ngồi xuống.Phòng học im lặng như tờ, tất cả mọi người á khẩu vìnhững lời của Hoắc Khải.Dù đã quyên góp nhiều hay quyên góp ít, có thể họcũng không tán thành với ý kiến của Hoắc Khải đâu,nhưng vào lúc này, ai còn đứng lên phản bác nữa?Phương Xương Thịnh nhìn Hoắc Khải với vẻ kích động:“Người anh em, cậu nói quá hay luôn! Không hổ là người từng đi bôi dưỡng ở đại học Oxford, nói năng có trình độlắm!”