Tuy rằng thái độ của vị tổng giám đốc Hoàng nàyvới Hoắc Khải rõ ràng còn nhiệt tình hơn thái độ gãdành cho mình, nhưng Cơ Hương Ngưng không hềcảm thấy bất mãn.Cô vẫn có thể đứng ở đây hoàn toàn nhờ vào khảnăng phát huy của Hoắc Khải, không có người này, côcó thể đóng gói hành lý về nhà được rồi.Huống hồ, việc Hoắc Khải đánh úp Tang ThuDương “một đòn chết ngắc” ở cuối buổi hội đàm vừanằm ngoài dự tính của cô vừa khiến cô phấn khích dịthường.Đòn tấn công trước đó của Tang Thu Dương khiếnCơ Hương Ngưng tức xì khói, cũng làm cô sợ hết hồn.Bây giờ nhìn thấy hắn ta rơi vào kết cục này,đương nhiên cô phải vui vẻ rồi.Người của Hiệp hội Thương mại lục tục rời đi, TangThu Dương cũng không nấn ná quá lâu.Trước khi bỏ đi, hắn ta gườm gườm nhìn HoắcKhải, hùng hổ nói: “Mày cứ đợi đấy cho ông!”Lời hăm dọa làm người ta nghe mà phát ngán này,Hoắc Khải chỉ nghe vào tai trái rồi để nó lọt sang taiphải luôn.Một ông tổng có tài sản tiền tỷ mà nói được câuhăm dọa không có tí trình độ nào, chẳng khác gì đámdu côn đầu đường xó chợ, chẳng trách công ty kỹthuật hóa học Lộ Dao cứ liên tục lao dốc.“Chúng ta cũng đi thôi, không thể để tất cả mọingười đợi hai chúng ta được”. Hoắc Khải nói.“Ừm!“ Cơ Hương Ngưng ngoan ngoãn theo anhrời khỏi phòng họp, trên đường tới tầng mười sáu, côthực sự không nén nổi chút tò mò trong lòng:“Chuyện của công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao, làmsao anh biết được thế?”“Nếu tôi nói tôi nghe tin đồn nhảm, cô có tinkhông?” Hoắc Khải đáp.Cơ Hương Ngưng nhìn anh, qua một lúc sau mớinói: “Nếu anh nghiêm túc trả lời như vậy thì tôi tin”:Hoắc Khải cười cười, đáp: “Tôi nghiêm túc đấy!”Trước kia suýt chút nữa Hoắc Khải từng có quanhệ qua lại với công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao về mặtnghiệp vụ, chỉ là khi nghe ngóng thấy chất lượng sảnphẩm của công xưởng hóa học này không ra làm sao,anh mới tìm tới công ty khác.Nhưng tin tức về đối tác hoặc đối thủ cạnh tranhthì Hoắc Khải vẫn luôn quan tâm.Anh thực sự nghe ngóng tin tức bên lề rằng nhânviên kỹ thuật của công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao bịngười ta lôi kéo đi mất, nhưng tin tức nhanh chóng bịphong tỏa, tất cả bài viết bị xóa sạch như chùi.Khi đó Hoắc Khải đang trên thời kỳ đỉnh cao,không quá chú tâm tới một doanh nghiệp vừa khôngphải đối tác của mình, vừa không phải đầu tàu trongngành.Tận đến hôm nay, anh mới đột nhiên nhớ tới nguồntin có được từ vài năm trước.Trong ba tiếng rưỡi đồng hồ của buổi hội đàm,Hoắc Khải cũng lên mạng điều tra tỉ mỉ thông tin sảnphẩm mới nhất của công ty Lộ Dao.Kết quả, anh phát hiện ra, trong ba năm qua, sảnphẩm của công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao trải qua balần “nâng cấp”, nhưng sản phẩm của lần nâng cấpnào vẫn nhận về tiếng tăm dở tệ như trước.Rất nhiều doanh nghiệp nhỏ hợp tác với họ nóirằng, sản phẩm chẳng khác gì mấy năm về trước,cũng không biết cái “nâng cấp” kia rốt cuộc nâng ởchỗ nào.Kết hợp với những thông tin này, Hoắc Khải đoánrằng thông tin công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao mất đinhân viên kỹ thuật nòng cốt là sự thật, cộng thêm mổxẻ phân tích tính cách của Tang Thu Dương, có thểxác định rằng, hắn ta sẽ không lãng phí khoản tiền đãchui vào túi mình để đi mời thêm nhân viên kỹ thuậtcao cấp khác.Có lẽ Tang Thu Dương muốn sống dựa vào thànhtựu ngày xưa, cũng có thể hắn ta chưa kịp lôi kéonhân tài từ nơi khác, nhưng điều này không ảnhhưởng gì tới việc Hoắc Khải lôi chuyện này ra đánhcho hắn ta gục hẳn.Sở dĩ anh chọn Tang Thu Dương làm con tốt thí đểgiết gà dọa khi, vì Hoắc Khải nhìn thấy được vẻ thamlam và khinh miệt trong mắt mấy ông tổng kia.Anh biết rất rõ, đám tỉnh anh trên thương trườngtoàn là những kẻ ăn thịt người không nhả xương. Chỉcần tỏ ra hơi yếu thế một chút, rất có khả năng sẽ bịhọ bắt nạt đến chết thì thôi.Vừa hay Tang Thu Dương tự mình dâng tới cửa,Hoắc Khải lôi hắn ta ra để tạo uy danh, cũng coi nhưcó lý do phù hợp.Còn về lời cảnh cáo của Khang Chính Tín, HoắcKhải không quá để tâm.Ông già kia trông có vẻ thưởng – phạt rất côngtâm, biết đúng sai phải trái, sẽ không vì chuyện nàymà cố tình làm khó Cơ Hương Ngưng.Nếu nghĩ rằng ông ấy đang cảnh cáo Cơ HươngNgưng và Hoắc Khải, chi bằng hãy nghĩ rằng ông ấyđang cảnh cáo người khác, đừng vì chèn ép nhữngngười mình thấy chướng mắt mà cắn lấy người takhông chịu nhả.Hiệp hội Thương mại suy cho cùng vẫn là nơi đoànkết.Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tới phòng tiệc ởtầng mười sáu.Nếu người tới đây tham dự toàn là nhân vật lớn thìtất nhiên quy mô cũng lớn, dù là Cơ Hương Ngưngcũng ít khi tham gia bữa tiệc nào cao cấp đến vậy.Còn với Hoắc Khải, cậu chủ lớn nhà họ Hoắc mộtthời, đẳng cấp này thực ra hơi thấp.Rất nhiều thành viên của Hiệp hội Thương mại tụlại một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện, rất nhiều ngườirảnh rang chạy tới chủ động nói chuyện cùng CơHương Ngưng, đến cả Hoắc Khải cũng được rất nhiềungười kính rượu.Buổi hội đàm và tiệc tối đầu tiên diễn ra vô cùngtốt đẹp và hài hòa.Hạ Hoằng Viễn tiễn Khang Chính Tín lên xe rồicũng quay về giúp Cơ Hương Ngưng và Hoắc KhảiChương 84: Chung chăn gốilàm quen với các đại diện.Có ông ấy làm người dẫn đường, cộng thêm biểuhiện khá tốt của hai người trong buổi hội đàm trướcđó, quá trình làm quen tự khắc cực kỳ thuận lợi.Hoàng Nguyên Cửu cũng không nuốt lời, gã tớiuống vài ly rượu trắng với Hoắc Khải.Gã cũng được coi là kẻ khác loài trong buổi tiệc,người khác ai cũng uống rượu vang, chỉ riêng mình gãxách Mao Đài lượn lờ khắp nơi.Bình luận của Hạ Hoằng Viễn về người này cũngrất đơn giản: “Hoặc là làm anh em, hoặc là làm kẻ thù,không có kiểu lập lờ nước đôi.”Có thể giữ được tính cách “đơn thuần” như vậy ởnơi toan tính lừa lọc như thương trường chứng tỏHoàng Nguyên Cửu không hề “mất não” như vẻ bềngoài, cũng có nghĩa là thực lực của gã đáng gờmhơn tưởng tượng của người khác nhiều.Hoắc Khải rất thích dạng người như thế này, chí ítthì đối phó với gã cũng không cần quá tốn sức.Hạ Hoằng Viễn không thích Hoàng Nguyên Cửulắm vì cảm thấy gã quá nóng nảy, không có tí ti mưutính nào, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa vì tính cáchnày.Hoắc Khải không phủ nhận điều này.Bây giờ suy nghĩ của anh về cuộc đời rất rõ ràng,trong vài chục năm ngắn ngủi, dù là phú ông hay dânthường, không ai biết mình sẽ gặp phải bất trắc vàongày nào.Cho nên, khi còn sống, được sống trong hình hàivà cốt cách mà mình thích, mới là điều quan trọngnhất.Nếu không, đợi mình chết đi rồi, người ta cònchẳng biết được dáng điệu thực sự của mình nữa.Tiệc tối bắt đầu từ sáu giờ, kéo dài tới hơn mườigiờ, đám đông mới lục tục rời đi.Hôm nay Cơ Hương Ngưng uống khá nhiều, có thểnhìn ra được, cô vô cùng phấn khởi.Mấy ngày nay, đủ thứ áp lực đè nén chưa đượctrút ra, một bữa rượu dường như giúp cô tìm đượcchỗ trút.Đến độ khi tan tiệc, Cơ Hương Ngưng say khướt,đi đường còn không vững.Hoắc Khải khá hơn cô một chút, chí ít vẫn có thểvừa đỡ cô vừa bám vào tường mà đi.Hai nhân viên phục khác đi theo phía sau, chuẩnbị đỡ lấy họ bất cứ lúc nào, nhưng hai cô gái này kinhngạc phát hiện ra, trông Hoắc Khải say mèm rồi,nhưng mỗi khi sắp gục xuống, anh vẫn gắng gượngChương 84: Chung chăn gốiđứng lên được.Người đàn ông này, dường như cả khi say cũngkhông muốn dễ dàng ngã xuống.Tận khi vào phòng, Hoắc Khải cũng không để hainhân viên phục vụ kia đỡ mình một lần nào.Sau khi đóng cửa, anh đỡ Cơ Hương Ngưng vềphòng ngủ, cởi giày giúp cô rồi nhét cô vào đốngchăn.Uống quá nhiều rượu nên cổ họng khô rang, trongngười như có một ngọn lửa vậy.Hoắc Khải bước ra, mò mẫm rót cho mình cốcnước, uống ừng ực ừng ực rồi lảo đảo quay về phòng.May mà cho dù uống say nhưng anh vẫn giữ đượcmột chút tỉnh táo nhất định, chí ít vẫn biết phòng ngủcủa mình nằm ở đâu.Trèo lên giường, chẳng buồn cởi quần áo, HoắcKhải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Khoảng mười phút sau, Cơ Hương Ngưng cũngkhát khô cổ lảo đảo bước ra khỏi phòng, không biếtvấp phải bao nhiêu thứ mới tìm tới bên bàn trà.Sau khi uống một cốc nước, cô quay về phòngtrong trạng thái có thể ngã sấp mặt bất cứ lúc nào.Thế nhưng vì say khướt, không phân biệt đượcphòng nào với phòng nào, cũng không đủ khả năngđể suy xét phòng ốc nữa.Cô mở đại một cánh cửa rồi bước vào trong, trướckhi trèo lên giường còn lột bớt quần áo vì cảm giácnóng bức trên người mới chịu chui vào ổ chăn.Hoắc Khải nằm trong ổ chăn mơ màng thấy cóngười nằm bên cạnh mình, nhưng bây giờ ý thức củaanh cũng không còn rõ ràng nữa, cứ tưởng mình đangở nhà nên không quá để tâm.Cứ thế, vì nhiều nguyên do mà hai người ngủchung trên một chiếc giường.Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Khải tỉnh dậy, đầuanh vẫn còn choáng váng.Nồng độ cồn của rượu vang không cao bằng rượutrắng, nhưng cơn say kéo dài lâu hơn. Thêm vào đó,Hoàng Nguyên Cửu còn tới tìm anh để uống hai lyMao Đài, hai thứ này trộn vào với nhau nên cơn saybốc lên càng dữ dội.Vỗ vỗ vào mặt, Hoắc Khải vén chăn lên, định thứcdậy vận động gân cốt rồi đánh răng rửa mặt.Thế mà vừa vén chăn lên đã nhìn thấy một cáichân vừa thon vừa trắng.Anh sững người, lướt mắt nhìn theo cái chân nàylên trên, nhanh chóng nhìn thấy mái tóc dài xõa tungtrên gối.Chương 84: Chung chăn gốiCơ Hương Ngưng nằm nghiêng nên anh khôngthấy mặt, nhưng mùi hương thoang thoảng lưu lại trênchăn cho thấy rõ ràng đây là một người phụ nữ.Dụi dụi mắt, Hoắc Khải đứng đó đờ đẫn mất mộthồi lâu.Tối qua lúc đi ngủ, anh nhớ rõ anh chỉ ngủ mộtmình mà, tự dưng có thêm một người khác từ bao giờvậy?Chậm rãi di chuyển sang đầu bên kia của chiếcgiường, sau khi nhìn rõ gương mặt Cơ Hương Ngưng,Hoắc Khải bỗng chốc cảm thấy da đầu tê dại.Cô gái này chạy sang đây từ bao giờ vậy?May mà quần áo trên người anh vẫn còn hoànchỉnh, trừ chiếc áo khoác bị ném xuống dưới sànkhông biết từ bao giờ thì những nơi khác vẫn cònnguyên vẹn.Điều này chứng tỏ hai người không “phát sinh” bấtcứ chuyện gì cả.Âm thầm thở phào trong lòng, Hoắc Khải rón rénđi tới cửa, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.Không biết có phải do tiếng va chạm rất nhẹ giữadép lê và sàn nhà làm Cơ Hương Ngưng thức giấc hayvốn dĩ cô đến lúc phải dậy rồi, Hoắc Khải vừa chạmvào tay nắm cửa, Cơ Hương Ngưng đã mở mắt ra.Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nhìn thấy mộtbóng người dao động trước mặt, lòng cảnh giác caođộ khiến cô lập tức choàng tỉnh.Ngồi bật dậy trên giường, Cơ Hương Ngưng hétầm lên: “Ai đấy!”Hoắc Khải cũng hết hồn vì tiếng hét của cô, quayđầu nhìn lại, mới thấy Cơ Hương Ngưng chỉ mặc mỗiáo lót ngồi đó.Dường như cô không nhận thức được tình trạnghiện tại của bản thân, sau khi nhìn rõ mặt mũi HoắcKhải, Cơ Hương Ngưng thoáng sững sờ, mặt mũi táixanh: “Anh chui vào đây từ bao giờ! Anh định làm gìhả!”Hoắc Khải cười khổ, tôi còn định hỏi cô chui vàođây từ bao giờ đấy.Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc để nóiđến chuyện này, Hoắc Khải quay người đi chỗ khác:“Cô mặc quần áo cho hẳn hoi vào đã!”Cơ Hương Ngưng sững sờ cúi đầu nhìn xuống, vàigiây sau, một tiếng hét chói tai vang lên.