Hiển nhiên, liên hệ với số điện thoại Khương Mặc lưu lại vào lúc này là một chuyện rất không lễ phép, chắc chắn bây giờ người ta vẫn còn đang nghỉ ngơi. Và Thẩm Triều Văn đang phân vân giữa tìm một chỗ thuê phòng để ngủ và ngủ một giấc trên xe.
Cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng y lựa chọn cái trước, việc lái xe làm y có hơi chóng mặt.
Một giấc ngủ này không được ngon lắm, nửa mơ nửa tỉnh còn rất đau đầu. Đến giữa trưa sau khi y rửa mặt chỉnh lý xong xuôi thì xuống dưới khách sạn mua bánh mì, vừa ăn vừa gọi điện thoại cho số kia.
Giọng nói của đầu dây bên kia giống như của một người đàn ông trung niên, sau khi hỏi thăm mới biết họ đang ở một quán cơm nhỏ gần đồn.
Nơi này hơi khó tìm, Thẩm Triều Văn lái xe lượn vòng nửa ngày mới tìm được chỗ. Đó là một quán ăn rất có hương vị khói lửa, nhìn qua là biết quán bình dân giá bình dân, Thẩm Triều Văn mặc âu phục giày da đi vào làm cho không ít người chú ý đến. Y đưa mắt nhìn một vòng, trông thấy người mình muốn tìm đang ngồi ở bàn cạnh tường.
Khương Mặc mặc chiếc áo sơ mi xám Thẩm Triều Văn mua cho anh hồi năm ngoái, đang lắng nghe ông chú ngồi đối diện nói gì đó, tay phải đang cầm… hẳn là một ly rượu.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Trong một lúc Thẩm Triều Văn có chút nghẹn lời, y cảm khái trong lòng, thật là líu lưỡi với định lực và năng lực giao tiếp thần kỳ của cái tên Khương Mặc này, đã mất đồ không về nhà được nhưng vẫn còn tâm tình ngồi đây uống rượu với người ta.
Khương Mặc không được tính là một chàng rất đẹp trai hớp hồn người khác, anh chỉ có ngũ quan đoan chính ưa nhìn mà thôi, chỉ là khí chất của anh nó lại quá khác thường, nhìn giống như một vị tửu tiên vậy đó.
Thẩm Triều Văn im lặng đi đến.
Khương Mặc thấy y thì nhướng mày, nhìn mặt y hai giây, lại nhìn áo sơ mi trắng thiếu mất một cúc của y hai giây, chỉ vào ghế: “Ngồi đi.”
Thẩm Triều Văn liếc nhìn ly rượu trong tay anh, đưa mắt hỏi: Anh đang làm gì đó?
Khương Mặc cũng dùng chiêu thường dùng đáp trả lại y, cười chân thành, dùng ánh mắt trả lời: Như em thấy.
Sau khi giao lưu ánh mắt xong, Khương Mặc vỗ vai y, cười nói giải thích với người đối diện: “Anh Tôn, em của tôi tới. Triều Văn, đây là đồng chí cảnh sát đã thu lưu anh.”
Anh Tôn mỉm cười nhìn hai người bọn họ, “Khỏi phải nói, tôi thấy hai người cũng giống nhau đấy, giống hai anh em.”
Đấy. Thẩm Triều Văn đáp lại anh ta trong lòng, đại ca, cái này gọi là tướng phu thê.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Sau khi chào hỏi, hai người lại nói tiếp chủ đề lúc trước.
Thẩm Triều Văn khoanh tay ngồi nghe, anh Tôn đang nói về một vụ án giết người phân xác hơn một năm rồi chưa phá ở thị trấn, đây quả đúng là chuyện sẽ làm Khương Mặc cảm thấy hứng thú. Thẩm Triều Văn không nghe đoạn đầu, nghe từ nửa chừng nên cũng cảm thấy nhàm chán, thế là y đứng dậy đi đến quầy tính tiền, rồi lại qua cửa hàng tiện lợi kế bên mua một cây thuốc.
Lúc quay lại thì thấy anh Tôn đang từ biệt với Khương Mặc. Y đi qua đưa thuốc lá cho anh Tôn, nói rằng hai ngày nay đã gây phiền phức cho anh. Sau khi nhường nhau vài câu anh Tôn cũng nhận đồ.
Trước khi đi anh Tôn còn ôm Khương Mặc cười nói sau này gặp lại. Khương Mặc cũng tiếc, còn ôm chặt vai đối phương, nói cảm ơn anh Tôn, gặp được anh thật may mắn.
Thẩm Triều Văn vẫn luôn rất mẫn cảm với nam nam nữ nữ bên cạnh Khương Mặc, dù y biết là không có gì, nhưng hành động này của hai người vẫn làm cho Thẩm Triều Văn giật mắt.
Sau khi tạm biệt với anh Tôn, hai người họ đi đến chỗ đậu xe không nói một lời, cũng không ai mở miệng trước.
Hành lý của Khương Mặc đã mất, chỉ còn lại quyển sổ da bò và bút, anh cứ cầm như thế chậm rãi ung dung đi bên cạnh Thẩm Triều Văn.
Lần trước họ gặp nhau đã là chuyện của một tháng trước, lúc đó hai người cãi vã một trận lớn rồi mới tách ra, mâu thuẫn trước đó vẫn còn chưa giải quyết được, bây giờ chợt nhìn thấy nhau lại có chút mất tự nhiên.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Một lúc sau Khương Mặc mới hỏi y: “Qua đây có làm lỡ việc của em không?”
Thẩm Triều Văn: “Không.”
“Xin nghỉ à?”
“Nghỉ hôm nay, sáng mai phải gặp đương sự.”
Tạm dừng.
“Mới một ngày mà đồng chí cảnh sát đã thành bạn thâm giao của anh rồi?”
“Trò chuyện thôi.”
Với ai anh cũng có thể trò chuyện, chỉ cần anh muốn.
Trong lúc nói chuyện cũng đã lên xe. Khương Mặc ngồi bên ghế phụ, mở sổ để trên đầu gối, cầm bút chì xoay trên mấy ngón tay một cách thuần thục, rồi anh bắt đầu nhìn chằm chằm vào trang giấy suy tư.
Thẩm Triều Văn vừa khởi động xe vừa hỏi anh: “Về Thượng Hải?”
Khương Mặc cúi đầu bắt đầu vẽ vời, đáp lại: “Sao cũng được.”
Thẩm Triều Văn khởi động xe đi được một lúc, sau khi ấp ủ cảm xúc xong y mới bình tĩnh hỏi:
“Lần này anh ra ngoài là vì giận em à?”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Khương Mặc không nói lời nào mà chỉ cúi đầu tô tô vẽ vẽ trong sổ, thật lâu sau mới từ từ lên tiếng: “Không có.”
Thẩm Triều Văn: “Một tháng anh không về nhà, không liên lạc với em, nhưng trước đây một tuần anh sẽ báo bình an với em một lần, nhưng lần này cũng quá lâu rồi đó.”
Khương Mặc vừa vẽ vừa đáp: “Trước khi đi em nói, chúng ta cần bình tĩnh một chút.”
Như em mong muốn.
“Em bình tĩnh đủ rồi, anh thì sao?”
Khương Mặc vẫn cúi đầu tô vẽ: “Em lo lái xe đi.”
“Anh như thế chúng ta mãi cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Anh nói chuyện không lại luật sư, anh lựa chọn im lặng.”
Thẩm Triều Văn cố dùng giọng ôn hòa nhất có thể: “Em chỉ muốn làm rõ mọi chuyện với anh. Chuyện ngày đó anh có lỗi, em cũng có lỗi, chúng ta có thể cho qua được không?”
Một khoảng lặng.
Khương Mặc quay qua nhìn y, “Vậy em có thể đảm bảo lần sau khi thấy cảnh anh và bạn anh uống rượu, chia tay nhau em đừng có cáu một cách khó hiểu nữa được được không?”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Một cách khó hiểu?
“Hai người đứng ôm nhau ngoài cửa rất lâu.” Giọng của Thẩm Triều Văn đều đều, “Cười cười nói nói, cô ấy hôn lên mặt anh, không quá đáng à?”
“Anh nói lại lần nữa, Emma là bạn thân của anh ở Pháp, còn đóng vai chính trong bộ phim tốt nghiệp của anh, cô ấy đến Trung là để gặp mặt, ăn cơm, uống rượu, khi chia tay thì cho đối phương một cái lễ, đây là giao tiếp bình thường.” Khương Mặc nói tiếp, “Tự dưng xông tới chẳng nói chẳng rằng đã lôi anh đi thì có phải bất lịch sự lắm không?”
Thẩm Triều Văn bình tĩnh: “Lúc ấy là rạng sáng hai giờ, Khương Mặc, anh đổi vị trí suy nghĩ thử xem, nếu như em đi ăn với một người phụ nữ rất xinh đẹp đến nửa đêm còn bị anh bắt gặp đứng ôm hôn trên đường, thì anh sẽ thấy thế nào?”
“Anh không còn gì để nói.”
“…”
“Thẩm Triều Văn, em không tin tưởng anh.” Khương Mặc quay qua nhìn y, “Lòng tin giữa chúng ta thấp như vậy sao? Sự không tin tưởng với người khác đến từ việc em không tin tưởng chính mình, em hiểu không?”
“Cái này không liên quan gì đến không tin tưởng cả.” Thẩm Triều Văn thẳng thừng phủ nhận, “Em để ý cho nên mới giận, là vì anh không có chừng mực.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
“Em giận rồi không biết nói ra à? Tại sao lại kìm không nói rồi qua hôm sau trút giận lên bàn làm việc của anh?”
“Nó quá lộn xộn.”
Khương Mặc cười giễu: “Anh từng nói rồi, anh thích nó lộn xộn như thế, em có ý thức trật tự của em, anh cũng có ý thức trật tự của anh, em dọn bàn của anh cũng giống như việc anh đi xáo tung bàn của em lên, chuyện đó với anh là chuyện hỏng bét, đồ em cất rồi anh tìm cả một buổi sáng! Còn nữa, có phải em đã đổ hết nửa chai Yamazaki của anh rồi không?”
Ai đổ Yamazaki của anh, cất nó trong tủ đó, nắp chai mở bung còn để ở chỗ mèo dễ khều, thấy rồi mà không cất đi được à… Bản thân anh không tìm được rồi trách ai.
Chẳng qua.
“Tại sao anh lại quan tâm đến chai rượu kia vậy?” Thẩm Triều Văn hỏi anh, “Là vì cô hồng nhan tri kỷ Luna tặng anh đúng không?”
“Dù là ai tặng thì rượu có lỗi hay sao, chai rượu đó rất mắc, tại sao em lại đi kiếm chuyện với rượu?”
“Rượu không có lỗi?” Thẩm Triều Văn hỏi ngược lại anh, “Lần nào chúng ta cãi nhau không phải là sau khi anh uống say về bị kích thích?”
Khương Mặc nói ngay một câu ‘trí mạng’: “Vậy em cảm thấy không có rượu là không có mâu thuẫn à?”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Đương nhiên là không, bọn họ có quá nhiều mâu thuẫn.
Lần này yên lặng thật lâu.
Từ lúc bắt đầu thật sự là không muốn cãi nhau, nhưng tại sao lại thành thế này. Khương Mặc bực bội vuốt tóc: “Tại sao chúng ta cứ cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh thế này, thật phí đời.”
Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Chuyện vặt vãnh chính là cuộc sống, hai chúng ta sống chung với nhau nhất định phải trải qua những điều này. Anh không thể sống một cuộc sống trừu tượng mà anh tưởng tượng được.”
“Anh có thể.” Khương Mặc phản bác ngay lập tức, “Chỉ cần em bớt quản anh đi.”
“Không quản anh mà được chắc, không quản anh thì giờ có người có đón anh sao?”
Khương Mặc đóng sổ lại một cách “phạch”: “Em dừng xe đi.”
Thẩm Triều Văn không nói gì cũng không dừng xe. Y cũng hơi giận.
Khương Mặc thấy y không có đáp, anh bắt đầu lạnh mặt cởi dây an toàn, định mở cửa xe. Xe vẫn còn đang chạy, Thẩm Triều Văn bị làm cho giật mình, y vội vàng phanh gấp lại, y biết người này nổi nóng lên thì chuyện gì cũng dám làm, Khương Mặc thật sự sẽ nhảy khỏi xe.
Xe còn chưa dừng hẳn nhưng Khương Mặc đã bước xuống, đóng sầm cửa lại phát ra một tiếng vang thật lớn.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Y nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh hai giây, Thẩm Triều Văn tức đến mực đập xuống vô lăng rồi vội vàng xuống xe đuổi theo.
Y tiến lên trước, Khương Mặc nghe thấy tiếng y đóng cửa xe thì hét lên: “Em đi đi, em tự về đi, đừng đến làm phiền anh.”
Giọng điệu thế mà lại không gắt, nghe như muốn được người khác dỗ dành.
Thẩm Triều Văn nhìn bả vai gầy của Khương Mặc dưới ánh mặt trời, y chợt cảm thấy rất khó chịu, y cảm thấy Khương Mặc quên mất hôm nay là sinh nhật của y.
Vấn đề không phải ở sinh nhật, vấn đề là, vì sao bây giờ cứ hở chút không hợp là họ lại cãi nhau.
Họ nhất định phải trải qua những điều này hay sao?
“Khương Mặc.” y gọi một tiếng.
Không thèm để ý đến, còn càng chạy càng nhanh.
“Khương Mặc!”
Thẩm Triều Văn nhìn bóng lưng ngày càng xa của Khương Mặc, y có chút bất lực gọi một tiếng: “—Anh.”
Bước chân của Khương Mặc dừng lại.
Nhưng chỉ dừng một lúc rồi nhanh chóng bước liên tục về phía trước. Vai anh rũ xuống, cố chấp không ngoảnh lại.