“Chỉ muốn biết tình hình tài chính trong nhà mình.”
Lúc trước Khương Mặc chưa từng quan tâm đến tình hình kinh tế trong nhà, tất cả mọi chuyện củi, gạo, dầu, muối đều do Thẩm Triều Văn lo, khi Khương Mặc có tiền sẽ giữ lại một ít cho mình xài, còn lại chuyển hết cho Thẩm Triều Văn, hoàn toàn không quan tâm tới.
Khó có được một lần anh hỏi đến, Thẩm Triều Văn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải thông báo cho anh biết, sau khi suy nghĩ y nói tổng quát về tình hình kinh tế hiện tại của họ. Chi phí sinh hoạt hàng tháng là bao nhiêu, tiết kiệm được bao nhiêu, quản lý và đầu tư tài chính cố định của họ… nói từng cái một cho anh nghe. Mặc dù say rồi phản ứng của y có hơi chậm lại, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, y nói rất có trật tự.
Sau khi Khương Mặc nghe xong thì hỏi y lần này cần đầu tư bao nhiêu vào sự nghiệp, Thẩm Triều Văn cũng kiên nhẫn nói với anh thật lâu. Khương Mặc nghiêm túc nghe xong thì nói đã biết, rồi không hỏi nữa.
Tiền trong nhà chắc chắn không thể động vào, không đúng thời điểm.
Lúc tắm xong nằm dài trên giường Khương Mặc mới bắt đầu phát sầu, nếu như tự bỏ tiền quay phim, vậy tài chính phải tính sao.
Mấy năm nay thu nhập của anh không ổn định, quay mấy cái quảng cáo chỉ đủ để trang trải cuộc sống bình thường, hoàn toàn không thể so được với mức lương của Thẩm Triều Văn. Dựa theo số liệu Thẩm Triều Văn vừa mới cung cấp, quỹ hoạt động của anh cũng chỉ có khoảng 100 ngàn (~400 triệu), thật sự quá ít, và vì anh còn mua rượu, mua sách, chi tiêu nhiều, cho nên Thẩm Triều Văn tiết kiệm được cho anh 100 ngàn này cũng không dễ dàng. Những khoản tiền khác cơ bản đều chẳng liên quan gì đến anh, vốn chỉ có mỗi mình Thẩm Triều Văn kiếm, thêm vào em ấy đang định dùng tiền để lập nghiệp, không thể mở miệng với em ấy được, tuyệt đối không được.
Khương Mặc phát hiện mình không có tiền tiết kiệm gì thì xấu hổ hết vài ngày, ngày nào cũng ở trong nhà tính toán chi phí, tính đến mức lòng như tro nguội, sầu đến bó tay toàn tập.
Cuối cùng thật sự không có cách nào khác, anh nghĩ ra một cách không hẳn là cách, ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người thân bạn bè, lấy hết can đảm chào hàng mình, xem như là đầu tư, chờ sau khi bản quyền phim bán được mọi người cùng chia nhau… Mỗi lần anh ra ngoài tìm người đều rất xấu hổ, luôn cảm thấy bản thân như buôn hàng đa cấp, nhưng thật chất đã cúi mặt để vay tiền.
Khương Mặc ngày xưa sống trong giàu có, tiêu xài hoang phí chỉ cho người khác mượn tiền chứ chưa từng đi mượn, nên không biết là nghiệp vụ vay không chuyên hay mọi người thật sự hết tiền, dù sao thu hoạch cũng không tốt. Với những người có quan hệ rất tốt, ai cũng có khó xử riêng, không tiện mở miệng. Với những người có quan hệ bình thường cũng không tiện mượn. Suy cho cùng đầu tư điện ảnh vẫn có rủi ro quá cao, có mấy ai có tiền nhàn rỗi sẽ nghĩ đến việc đầu tư phim chứ?
Lén lén lút lút ra ngoài vay chưa được một tuần, không biết làm sao Thẩm Triều Văn lại phát hiện ra.
Khương Mặc biết không giấu được y, nhưng không ngờ Thẩm Triều Văn sẽ tức giận đến thế.
Ngày đó vốn nên là một buổi chiều gió êm sóng lặng, nhưng Thẩm Triều Văn lại về nhà sớm.
Y bước vào cửa giật cà vạt, đập mạnh lên trên tủ giày, vừa nới cổ áo vừa lạnh mặt đi vào phòng khách tắt phim anh đang xem, mở miệng đã chất vấn.
“Có phải anh ra ngoài vay tiền không?”
Giọng của y dọa đến mức mèo nhỏ sợ hãi trốn dưới gầm bàn.
Khương Mặc nhíu mày.
“Nói chính xác là anh tìm nguồn tài chính.”
Thẩm Triều Văn hỏi: “Có phải em chết rồi không, anh tìm người ngoài cũng không tìm em?”
Khương Mặc im lặng.
Thẩm Triều Văn bước từng bước đến trước mặt anh: “Anh không thấy hành vi của anh rất buồn cười sao?”
Khương Mặc chán nản quay mặt đi: “Em mặc kệ anh đi. Cái gì ra cái đó, tiền của em cũng có chỗ cần dùng.”
“Anh nhất định phải rạch ròi với em?”
“Có lúc nên rạch ròi.”
Thẩm Triều Văn giễu cợt: “Có phải anh thấy mình rất thanh cao, rất vĩ đại đúng không?”
Khương Mặc đáp: “Em cũng có sự nghiệp của em, anh không thể để em trả giá cho giấc mơ của anh.”
“Em trả được.”
“Em không trả được.” Khương Mặc kiên nhẫn lý giải với y: “Giấc mơ của anh quá đắt.”
Thẩm Triều Văn mắt điếc tai ngơ, rút trong ví ra một tấm thẻ đưa cho anh: “Em nói với Andrew là em rút. Anh cứ lấy tiền dùng trước, đừng ra ngoài mượn tiền người khác, không đủ em lại nghĩ cách.”
Khương Mặc đờ ra, nói đầy khó tin: “Em mất trí rồi hả Thẩm Triều Văn, em đã đồng ý hợp tác hùn vốn với người ta rồi, giờ nói rút là rút là sao?”
“Đây là chuyện của em, anh không cần để ý.”
Không nói lý được, thật sự không thể nói lý được. Khương Mặc lắc đầu chỉ vào tấm thẻ kia: “Lấy tiền của em đi, nên làm gì thì làm đó, anh không cần em hy sinh vì anh bất cứ điều gì.”
Thẩm Triều Văn hét lên với anh: “Anh còn làm cao gì nữa, em không muốn anh ra ngoài cầu xin người khác, anh có hiểu không?”
Thấy rất rõ, em ấy muốn điên lên rồi.
“Dù em nói gì anh cũng không lấy.”
Thẩm Triều Văn trừng trộ nhìn anh: “Khương Mặc, không phải em đang thương lượng với anh.”
“Cũng không phải anh đang thương lượng với em.” Khương Mặc cũng nổi giận, “Anh là thuộc hạ của em hả Thẩm Triều Văn, em ra lệnh cho ai?”
“Em mặc kệ.” Giọng điệu của Thẩm Triều Văn cực kỳ cứng rắn, “Dù sao anh cũng lấy thẻ đi, đừng ra ngoài mượn nữa.”
“Anh không thể lấy.” Khương Mặc mất kiên nhẫn, “Anh không nói với em là vì anh có cân nhắc của mình, vì sao em không nghĩ kỹ lại xem là vì sao?”
“Em cũng muốn biết vì sao.” Thẩm Triều Văn lẩm bẩm, “Anh cảm thấy em kiếm tiền là vì cái gì?”
“Dù sao cũng không phải là để anh cầm đi quay điện ảnh.”
“Anh thà đi mượn chứ không cần tiền của em đúng không?”
“Đúng.”
Quen nhau nhiều năm nhưng đó là lần đầu tiên họ cãi nhau về chuyện tiền bạc. Nhưng thay vì tranh giành tiền như những người khác, hai người lại là một người muốn cho một người không nhận.
Thật hoang đường, nhưng không ai thuyết phục được ai.
Cãi nhau đến cuối cùng Khương Mặc thật sự không còn tâm trạng nữa, anh mệt mỏi nói một câu: “Nếu như em vẫn ép anh cầm số tiền này, vậy sau này anh không về nhà này nữa, em nghĩ cho kỹ.”
Thẩm Triều Văn nghe xong không vui không giận nhìn anh mấy giây, sau đó quay người đi vào phòng ngủ.
Khương Mặc cho rằng y muốn về phòng tĩnh tâm lại, trong lòng còn thở nhẹ ra một hơi, kết quả chưa được nửa phút Thẩm Triều Văn đã quay lại, nắm lấy tay anh kéo vào trong phòng, dùng sức mạnh đến mức tay hằn mạch máu, dáng vẻ trông như sắp đánh nhau.
Khương Mặc mơ màng bị y đẩy lên giường, còn chưa kịp phản ứng Thẩm Triều Văn đã rút cà vạt trói tay anh vào thành giường, thắt nút lại.
Khương Mặc không phản kháng, anh sợ mình phản kháng kịch liệt sẽ kích thích Thẩm Triều Văn hơn, nên chỉ có thể xuôi theo y trước.
Thẩm Triều Văn trói xong quay đi qua ngăn tủ.
Khương Mặc trơ mắt nhìn Thẩm Triều Văn lấy từ trong ngăn tủ ra một… đó là thứ gì? Còng tay? Giống nhưng cũng không giống. Anh nghi hoặc nhìn Thẩm Triều Văn bước qua, cầm thứ đồ chơi kia đeo vào tay anh.
“… Em muốn làm gì?” Khương Mặc có chút bất an, “Thứ này là gì?”
“Đồ cố định, mua lâu rồi.” Giọng điệu của Thẩm Triều Văn rất ung dung, “Trước giờ sợ anh đau nên chỉ dám trói bằng cà vạt, chưa lấy ra.”
“…” Khương Mặc nói đầy mệt mỏi, “Hôm nay không có tâm trạng đùa cái này với em, thả anh ra.”
Thẩm Triều Văn ngơ ngác nhìn anh chăm chú: “Sao anh lại nói ra lời như không về nhà, anh không cần em nữa sao?”
Khương Mặc: “Không phải.”
Thẩm Triều Văn sững ra nhìn anh: “Anh cứ thế không cần em nữa sao?”
Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng Khương Mặc nhạy cảm nghe ra được người này đã mất kiểm soát, tinh thần hỗn loạn, ánh mắt, tứ chi… đều hoảng loạn cả lên.
Khương Mặc nhíu mày: “Triều Văn…”
“Anh cứ ở đây đi.” Thẩm Triều Văn ngắt lời anh, “Ở đây với em, khi nào nghĩ kỹ em lại thả anh ra.”
Mấy tiếng tiếp theo Thẩm Triều Văn ngồi bất động bên cạnh anh, trông anh, không đi đâu cả, cứ thế nhìn anh không nói một lời.
Lúc đầu còn thấy đáng sợ, càng về sau lại càng thấy bi ai.
Khương Mặc cúi đầu suy nghĩ thật lâu mới nói: “Vừa rồi anh nói chỉ là nói giận, anh không đi.”
Thẩm Triều Văn không để ý tới anh.
Khương Mặc cố gắng khai thông: “Giam cầm phi pháp tự do cá nhân của người khác là vi phạm pháp luật, đừng có biết pháp phạm pháp, em là kẻ cuồng tín ngoài vòng pháp luật sao luật sư Thẩm? Thả anh ra trước đi.”
Thẩm Triều Văn vẫn phớt lờ anh.
Khương Mặc thở dài: “Anh không đùa với em, thả ra.”
Mất khoảng nửa phút Thẩm Triều Văn mới có phản ứng.
Dường như y đã từ bỏ thứ gì đó, y chầm chậm đến gần Khương Mặc, khóe mắt đỏ lên, y nói lời xin lỗi rồi cúi xuống cởi trói trên tay anh.
Sau khi mở trói Khương Mặc hoạt động hai cổ tay, anh ôm y vài giây: “Anh ra ngoài ở mấy ngày.”
Thẩm Triều Văn cứng người ôm chặt lấy eo anh ngay lập tức.
“Không có ý gì khác, đừng nghĩ nhiều.” Khương Mặc vỗ về tóc y, trấn an y: “Anh đi Lê Lý, anh đi thăm mẹ.”
Thẩm Triều Văn thấp giọng: “Em dọa anh rồi, anh phải đi.”
Khương Mặc thở dài hôn lên má y: “Không có, chỉ là không muốn cãi nhau với em vì chuyện tiền nong. Không giận, anh cũng có lỗi, anh xin lỗi.”
Nói xong câu đó anh cũng không dám nhìn biểu cảm của đối phương, đứng dậy bắt đầu thu dọn chút đồ tùy thân, lần này Thẩm Triều Văn không ngăn cản, y chỉ ngơ ngác ngồi trên giường không nói lời nào.
Đó có lẽ là cuộc cãi vã dữ dội nhất kể từ khi họ bên nhau. Tính chất của cuộc cãi vã cũng khác những lần trước, tuy lần này cả hai đều xin lỗi rất nhanh chóng nhưng theo bản năng Khương Mặc vẫn không muốn đối mặt với Thẩm Triều Văn, anh sợ mình mềm lòng, cũng sợ bọn họ sẽ cãi nhau lần nữa vì chuyện không đồng ý kiến này, ai cũng khó chịu, tách ra yên tĩnh có lẽ sẽ tốt hơn.
Khương Mặc vội vàng ra khỏi nhà vốn định trực tiếp bắt taxi đi bến xe mua vé đi Giang Tô, kết quả Đường Lý lại đột nhiên gọi điện cho anh nói đã tìm được nguồn đầu tư, muốn tâm sự với anh, gặp mặt nói chuyện. Khương Mặc hết cách chỉ có thể đeo túi đến quán cà phê trên đường Tư Nam gặp anh chàng trước.
Khi ở trên xe anh nhận được tin nhắn từ ngân hàng, báo tài khoản có thêm 100 ngàn tệ, chắc chắn là Thẩm Triều Văn chuyển cho anh. Cũng coi như có ý tốt, không dám cho nhiều, chỉ gửi phần của anh kiếm được.
Tới nơi ngồi xuống, Đường Lý thấy anh xách hành lý lấy làm lạ: “Ông lại định trốn nhà đi à?”
Khương Mặc không có tâm tình tán gẫu với anh chàng: “Nói chuyện chính.”
Đường Lý “à” lên, chỉ chỉ cái ly trước mặt: “Gọi cho ông rồi, whiskey vị cà phê, chắc là ông thích.” Anh chàng ngừng một lúc thì thấy trên cổ tay Khương Mặc có một vết đỏ, “Tay sao vậy?”
Khương Mặc lắc đầu, tỏ ý không muốn nói chuyện này, hỏi anh chàng: “Ai muốn đầu tư?”
Đường Lý nói tên công ty rồi lấy ra một bản hợp đồng: “Nhìn điều kiện của người ta chút đi.”
Trong lời nói đầy thâm ý. Khương Mặc buông hợp đồng xuống hỏi thẳng: “Điều kiện của họ là gì?”
Đường Lý đáp: “Vai chính họ chọn.”
Khương Mặc và Đường Lý nhìn nhau mấy giây không nói lời nào.
Đường Lý thấy biểu hiện của anh sai sai, ho khan đưa một phần tư liệu khác cho anh, đồng thời rút một tấm ảnh đưa anh xem, “Nào, ông xem trước đi… Điều kiện khá ổn.”
Khương Mặc thản nhiên nhìn lướt tấm ảnh, điều kiện khá ổn? Ừ, chí ít trên mặt có ba nơi mắt mũi miệng biết động, Khương Mặc nhìn ra được ba điểm này.
Thù lao rất hào phóng, nhưng cũng không phải cho không.
Anh nhìn chằm chằm tấm ảnh kia mấy giây, mất kiên nhẫn đẩy hợp đồng lại cho Đường Lý, dùng ngôn ngữ cơ thể bày tỏ sự phản kháng của mình.
Đường Lý thở dài, kiên nhẫn khuyên anh: “Phim nghệ thuật tìm được tư bản đầu tư đã khó, mấy chuyện này cũng rất bình thường, người ta nhét mấy người vào mà thôi.”
Khương Mặc nói thẳng: “Tôi không muốn công kích cá nhân, nhưng người bọn họ muốn nâng không hợp quay điện ảnh, ngoại hình xấu, tốt hơn hết ông nên nhanh về bảo họ từ bỏ đi, nhân vật chính của tôi không thể nào có tiêu chuẩn này được.”
Đường Lý bất lực: “Vậy ông muốn tiêu chuẩn thế nào?”
Khương Mặc suy nghĩ rồi nói thản nhiên: “Ít nhất cũng phải cỡ Trịnh Quan Ngữ.”
“…” Đường Lý hít một hơi thật sâu, “Ông nghĩ ông quay được Trịnh Quan Ngữ hả? Ông có thể thực tế được không?”
Thực tế, đúng vậy, rất phi thực tế.
Trông mặt, anh không dùng được. Không ưng mắt anh không muốn quay. Mâu thuẫn, con người thật mâu thuẫn.
Khương Mặc vãn nói: “Tôi không ưng người của họ, không quay.”
“Bây giờ ông không có lựa chọn.”
Khương Mặc: “Chỉ cần chúng ta còn sống là có thể chọn, tôi không muốn quay.”
Đường Lý nói đầy uyển chuyển: “Ông không thấy có lúc ông quá ngạo mạn sao? Khách quan nhìn loại chuyện này đi có được không.”
Xét cho cùng, không lo chuyện tiền nong thì chẳng mấy ai sẽ đi làm, biết xem xét thời thế cũng rất quan trọng, Đường Lý nghĩ.
Khương Mặc tức giận: “Tôi không khách quan sao? Tôi chỉ quá khách quan thôi được không, người này không hợp quay phim nghệ thuật. Chẳng lẽ người khác trả tiền là tôi phải tạ ơn? Đây là hợp tác, tôi không thích chẳng lẽ còn phải ép buộc mình?”
Đường Lý hoàn toàn bị anh chọc giận, anh chàng đứng dậy đập hợp đồng lên bàn: “Khương Mặc, ông đừng có vênh mặt quá, tình cảnh của ông thế nào ông còn chưa biết à? Bây giờ ông ra ngoài hỏi thử xem ngoài tôi ra còn nhà sản xuất nào tìm ông không?”
Đường Lý càng nói càng tức: “Hoàn cảnh bây giờ có tiền đầu tư cho ông ông còn phải đi thắp hương bái Phật, chứ còn ở đó ngại này ngại nọ, ông thật sự coi mình là nhà nghệ thuật không dính khói lửa nhân gian muốn làm gì thì làm đúng không? Tôi tìm bao nhiêu dự án cho ông, cái này ông không ưng cái kia ông không ưng, cái này không hài lòng cái kia không hài lòng, cuối cùng ông muốn cái gì? Không cần tiền của người khác, mẹ kiếp ông có tiền quay không?!”
Trong quán cà phê rất yên tĩnh, Đường Lý xúc động không khống chế được âm lượng nên bọn họ bị mọi người chú ý, đến khi những người bị quấy rầy đưa ánh mắt bất mãn Đường Lý mới thở phì phò ngồi xuống, tức giận uống một hớp cà phê.
Khoảnh khắc đó Khương Mặc cực kỳ mệt mỏi.
Đúng đấy, có tiền quay không.
Tiền, tiền, tiền.
Ngay lúc đó trong đầu Khương Mặc chỉ có chữ này.
Đạo diễn mới không người thưởng thức, không có hậu trường, không có mối quan hệ và sự kiên trì không được thấu hiểu. Chỉ vì một chữ tiền, người bạn tốt nhiều năm của anh đỏ mặt với anh, còn cãi nhau một trận kịch liệt với Thẩm Triều Văn…
Có đáng không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Mặc vậy mà bình tĩnh đến lạ.
Bị phủ định nhiều lần thế này anh thật sự rất uất ức.
Anh hỏi: “Tôi bán nhà để quay bộ phim này, ông thấy đủ chưa?”