Căn phòng Thẩm Triều Văn đặt có tầm nhìn rất tốt, cửa sổ sát đất, có thể nhìn thẳng ra núi tuyết phủ nắng vàng.
Khương Mặc tắm trước rồi lau tóc đi ra, ngồi trên thảm trước cửa sổ một hồi. Ban đêm không thấy được gì, bên ngoài tối om chỉ thấy bóng của anh trên cửa sổ. Anh dựa vào cảm giác trong trí nhớ tìm kiếm vị trí núi trong bóng tối, cứ thế để mắt mình rơi vào một nơi rồi ngẩn người.
Sau khi tới đây, chỉ cần khi Khương Mặc thấy chán là sẽ nhìn chằm chằm ngọn núi thần trong lòng người tộc Tạng, nhìn rất lâu, suy nghĩ đủ loại vấn đề quấy nhiễu anh.
Thẩm Triều Văn tắm xong đi ra thấy anh ngồi ngẩn người ở đó cũng không gây động tĩnh, y ngẫm nghĩ rồi đi qua ngồi xuống cạnh anh, cũng không quấy rầy anh, chỉ lẳng lặng ngồi đó với anh một lúc.
Bây giờ Khương Mặc phán đoán một người có thể ở cùng anh hay không bằng cách xem khi cùng trầm mặc thì người đó có thấy khó chịu hay không. Tính cách của Thẩm Triều Văn trầm lặng, chỉ cần không cãi nhau thì bầu không khí hai người ở cùng nhau đều rất hài hòa.
Khương Mặc chợt nói: “Có một ngày bọn anh đi quay núi tuyết, nhìn núi từ xa anh chợt thấy rất cảm động chẳng biết vì sao, ngay cả mắt cũng cay cay.”
Đa sầu đa cảm như thế. Thẩm Triều Văn hỏi anh: “Thấy núi quá đẹp à?”
Khương Mặc lắc đầu: “Cũng không phải chỉ nhìn ngọn núi kia, còn thấy được ngọn núi kia trong lòng mình.”
Còn trừu tượng. Thẩm Triều Văn ngẫm nghĩ rồi cổ vũ anh bằng cách đơn giản: “Từ từ mà đi. Nếu anh muốn làm một nhà leo núi thì phải chuẩn bị cho một cuộc hành trình khó khăn.”
Giọng điệu này là sao đây, cứ như đang khích lệ nhân viên. Khương Mặc nghe xong thì cười: “Hai ta cũng không được xem là người cùng tần số, nhưng có lúc em còn có thể hiểu anh, có thể trò chuyện với anh, còn có thể cãi nhau với anh, thật kỳ lạ.”
Thẩm Triều Văn: “Không cùng tần số thì sao? Em thấy yêu đương với người quá cùng tần số mới là bi ai.”
Yêu đương với người quá cùng tần số mới là bi ai?
Có lẽ thế. Khương Mặc tiếp thu gật đầu, nói như có điều suy nghĩ: “Hợp lý.”
Thẩm Triều Văn: “Bản thân cuộc giao lưu cũng đầy những hiểu lầm.”
“Ừm, mấy chuyện như giao lưu này quả thật khá bí ẩn, ngôn ngữ là cơ sở, cũng là ràng buộc. Chuyện này cũng giống như em truyền cảm hứng cho anh.” Khương Mặc suy nghĩ, “Sau này bọn anh có vài cảnh quay, anh định để nam chính nói tiếng phổ thông, sau này gặp được một ông cụ hàng xóm nói tiếng Tạng, bọn họ tự biên tự diễn không ai hiểu ai đang nói gì… Nhưng cuối cùng họ vẫn có thể hiểu được ý của đối phương, đạt được sự hiểu theo một mức độ nào đó.”
“Hiểu thế nào?”
Trong mắt Khương Mặc có ý cười, anh không nói gì, chỉ đưa tay ra chọt vào gó má của y, im lặng truyền đạt một số tin tức.
Hiểu có thể là im lặng. Thẩm Triều Văn nhìn anh, đọc anh, nghiêng người, hôn anh.
Sau khi trao nhau môi hôn, Thẩm Triều Văn lấy dầu, bao, hai cái cà vạt từ túi nhỏ bên cạnh để anh chọn, hỏi anh thích cái nào. Khương Mặc chọn một cái bên trái, dạng rộng chân ra để y ngồi lên.
Ngoài đóa hoa sau lưng, Thẩm Triều Văn còn xăm thêm vài hình lên người, trên tay trái là số series của Chopin’s Nocturne, là một bản nhạc Thẩm Triều Văn thích nghe. Mỗi lần Khương Mặc chạm vào hình xăm ấy đều rất có cảm giác, cái này giống như một chốt mở, dường như khi ấn vào ký hiệu đó thì một giây tiếp theo tiếng đàn sẽ vang lên trong tâm trí, mỗi lần Khương Mặc chạm vào đều cảm thấy chơi rất vui.
Thẩm Triều Văn không có nhiều sở thích, nhưng tất cả đều là những sở thích tốt nhất, thích nghe piano cổ điển, thích đánh bi-a. Ừm, còn thỉnh thoảng thích đi xăm.
Có đôi khi Khương Mặc sẽ cảm thấy Thẩm Triều Văn là một người rất mâu thuẫn, nhưng y vẫn chỉ là chính mình, độc lập và đặc biệt.
“Tập trung tí đi được không.” Thẩm Triều Văn nâng mặt anh lên, sát lại gần nhắc nhở, “Ngây ra gì đó.”
Khương Mặc tỉnh táo lại, tập trung vào y: “Anh phải tập trung thế nào? Em trói anh lại anh cũng không nhúc nhích được.”
Thẩm Triều Văn sát lại gần anh hơn: “Em cảm thấy, anh có thể kêu.”
“….” Khương Mặc nhíu mày kêu một tiếng rất tùy ý, “A!”
Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Kêu lại lần nữa, em không hài lòng.”
Khương Mặc dụ dỗ từng bước: “Ừ, không thì thả anh ra, anh đảm bảo thỏa mãn em.”
Thẩm Triều Văn không bị lừa: “Không.”
Chiều em. Khương Mặc đơn giản không lên tiếng nữa, để y chơi ở trên người mình, chỉ nhìn y, quan sát y. Ánh mắt không còn cương nghị như bình thường mà là dáng vẻ của xúc động và gợi tình, là dáng vẻ sa lầy. Khương Mặc nhìn Thẩm Triều Văn một lúc rồi suy nghĩ đủ thứ mọi chuyện. Tình dục, phần lớn thời gian sẽ kích thích trí tưởng tượng của anh.
Nhưng nếu đã bị trói thì thường anh sẽ nhàn, có thời gian rảnh rỗi để nhìn đối phương, nghĩ và suy nghĩ một số việc.
“Triều Văn.” Khương Mặc không khỏi gọi y.
Thẩm Triều Văn ừm, hơi cúi đầu nhìn anh.
“Thật ra không trói cũng được, anh sẽ cố gắng phối hợp.” Khương Mặc, “Em đừng mãi luôn nghi ngờ.”
Một khoảng lặng.
Thẩm Triều Văn: “Nói sâu hơn, em chỉ có thể nói với anh rằng em không tin vào bản chất con người, em vẫn luôn hoài nghi.”
Khương Mặc thở dài: “Cho nên anh mới hy vọng em sống nhẹ nhàng hơn. Em sống quá mệt mỏi, rõ ràng rất bi quan với anh nhưng lại không cam lòng, quá háo thắng, cái gì cũng muốn một kết quả trọn vẹn…”
Thẩm Triều Văn ngắt lời anh: “Đêm nay anh cứ bị trói mà ngủ đi.”
Khương Mặc phẫn nộ: “Thẩm Triều Văn, em lại hung dữ với anh!”
Thẩm Triều Văn càng giận: “Ai bảo lúc này anh lại nói mấy lời sát phong cảnh, không biết nói thì đừng nói!”
Khương Mặc: “…” Tủi thân!
Xa nhau gặp lại ngủ với nhau một đêm, ngủ ra cảm xúc không giải thích được còn giận dỗi. Ngay cả lời chúc ngủ ngon cũng bỏ qua luôn, hai người bọn họ mỗi người một bên chia nhau ra ngủ.
Kết quả là nằm nửa ngày cũng không ngủ được, lúc này mới lúng túng đổi tư thế nằm đối mặt với nhau, kết thúc chuyện hờn giận, trao nhau một cái hôn ngủ ngon.
Trước khi ngủ Khương Mặc nhớ ra gì đó, mơ màng nói: “Có lần anh nằm mơ… Mơ thấy em đứng trong đống tàn tích, nhìn anh.”, “Cũng không biết sao lại mơ như thế nhưng ấn tượng rất sâu.”
Tàn tích.
Ừm, chính xác.
Thẩm Triều Văn nói khẽ: “Vậy nội dung tiếp theo hẳn là anh nhặt em về nhà.”
Khương Mặc nhắm mắt cười: “Sao anh lại kiếm một người ngày nào cũng quản anh chứ, tức chết mà.”
Thẩm Triều Văn cũng cười, tìm tay anh trong chăn, nắm chặt, “Đừng oán trách nữa, chấp nhận số phận đi.”
Ngủ đến nửa đêm Thẩm Triều Văn chợt tỉnh giấc, vốn định ngủ tiếp nhưng làm sao cũng không ngủ lại được, vì vậy y đơn giản nhìn Khương Mặc ngủ dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn một lúc không kiềm được khẽ sát đến hôn anh mấy lần, hôn trán, hôn má, hôn môi. Hôn xong Khương Mặc vẫn không tỉnh mà vẫn ngủ rất say. Thẩm Triều Văn tiếp tục chống đầu nhìn anh, nhìn rất chân thành.
Thật ra Thẩm Triều Văn cũng không biết vì sao y lại có chấp niệm sâu với người này như thế.
Nếu phải nói thì… Nói theo góc độ lý trí, thỉnh thoảng y sẽ đánh giá tình cảm của mình là một dự án đáng để theo dõi lâu dài, có vài hạng mục khó nhằn nhưng tỷ suất sinh lời lại rất hấp dẫn. Y bị hấp dẫn bởi tỷ suất sinh lời của dự án, đặt nhiều hy vọng và băn khoăn về những phát triển trong tương lai.
Nếu như suy nghĩ ở góc độ tình cảm… Vậy thì y cũng không thể giải thích rõ tại sao. Là hoa nở? Thoáng qua? Tình cờ? Có thể đều có. Cảm tính, lý tính, có lẽ đều có, ai biết được.
Nửa đêm tỉnh lại không ngủ được rồi nhìn người này, nhìn thật lâu. Không liên quan đến gì khác, chỉ giống như nhìn không đủ, chỉ muốn nhìn anh thật lâu thật lâu.
Nhìn một lúc Thẩm Triều Văn mới hài lòng nhắm mắt thiếp đi lần nữa, cuối cùng lần này y cũng chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc đến hừng đông không tỉnh lại một lần.
Ngày hôm sau, sau khi ăn bữa trưa tại khách sạn xong, Khương Mặc lại cưỡi lên con mô tô tàn kia nói muốn dẫn y đến một ‘nơi hay ho’.
Thẩm Triều Văn vốn tưởng mình sẽ đi ngắm phong cảnh thiên nhiên nào đó, nhưng đi qua một đường đầy sương mù, lộ trình của Khương Mặc càng ngày càng chệch hướng. Quãng đường dài cực kỳ gập ghềnh, và đích đến cuối cùng lại là… nhà người ta?
Khương Mặc dừng xe xong dẫn y đi đến gia đình kia.
Bên ngoài có bánh pháo dưới đất, trên cửa dán chữ “Hỉ”, có một số người đang đứng ở cửa đón khách, nhìn rất náo nhiệt.
Thẩm Triều Văn vô cùng bối rối: “Đây là… lễ cưới hả??”
Khương Mặc gật đầu: “Hôm nay trong nhà trưởng thôn có hôn lễ, dẫn em đến ăn tiệc truyền thống của tộc Tạng, ké chút không khí vui mừng.”, “Anh nói với trưởng thôn rồi, sẽ dùng một vài cảnh ở lễ cưới, cho nên hôm nay em cứ coi như đến xem anh làm đạo diễn một lần đi.”
Cách Khương Mặc dẫn người đi “chơi” cũng khác biệt như thế. Có lẽ người khác sẽ đi nhìn núi nhìn non ngắm phong cảnh, anh thì hay rồi, dẫn người ta đến xem cưới, ăn tiệc, nhìn anh quay phim…
Bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ. Từ khi quen biết nhau đến bây giờ, Khương Mặc luôn là loại người chơi bài ngang ngược trong đời y.
Nhưng Thẩm Triều Văn vẫn lấy làm lạ: “Người ta kết hôn còn cho anh quay phim à?”
Khương Mặc gật đầu: “Cũng không phải cho em quay không, anh nhờ camera man chụp bộ ảnh cưới cho vợ chồng tân hôn, hôm nay anh còn san sẻ camera man đi quay hôn lễ cho bọn họ…”
Khi đang nói, một cô gái mặc áo choàng Tây Tạng bưng một dĩa đi tới, trong đó có bánh kẹo hạt dưa, cô gọi anh Mặc, rồi lễ phép mỉm cười với Thẩm Triều Văn: “Ăn kẹo này!”
Khương Mặc nghiêng đầu cười với cô, chúc phúc: “Khúc Trân, chúc mừng em.” Nói rồi anh cũng không khách sáo, lấy hai viên kẹo cưới từ trong dĩa rồi nhét vào tay Thẩm Triều Văn, “Ăn kẹo đi!”