Chết Tiệt! Bạn Thân Của Em Trai Yêu Tôi Sao?

Chương 21



Thẩm Tuyết Ninh không hiểu được ý tứ trong lời của Vĩ Mặc nên cứ nhìn anh một cách ngơ ngơ ngác ngác.

Diệt Vĩ Mặc thầm thở ra một hơi rồi đi về phòng vệ sinh cá nhân, lúc đi lên lại nhìn thấy Lâm Nguyên đang rối bời đi ra ngoài.

Tháng này không có lương. "

Diệt Vĩ Mặc bực bội nói, bình thường thì công ty sẽ trả lương cho quản lý nhưng Lâm Nguyên còn nhận được thêm 1 khoảng tiền lương riêng từ Vĩ Mặc nữa.

Công việc tuy nói là có vất vã hay không thì không vất vã cho lắm, lương lại còn cao trên trời thì ai chã thích? Hơn nữa còn được nhận một khoảng riêng kia mà.

Lâm Nguyên biết sai, buồn rầu cũng không dám lên tiếng. Chỉ đành im lặng đi vào trong bếp phụ Tuyết Ninh nấu nướng.

Đợi đến khi Diệt Vĩ Mặc quay lại liền nhìn thấy tên trợ lý đang cùng Thẩm Tuyết Ninh trò chuyện vui vẻ trong bếp.

Chết tiệt!

Chị Ninh, chị vẫn chưa có người yêu sao? " _ Lâm Nguyên vừa nhặt rau vừa nói.

" Ừ! Chị hơi lười, chị có nên sống theo chủ nghĩa độc thân không nhỉ? _ Thẩm Tuyết Ninh

Nhưng về già sẽ vô cùng cô đơn luôn ấy. "– Lâm Nguyên Woon

Chị có thể suy nghĩ về em này. " Lâm Nguyên nhìn Thẩm Tuyết Ninh giơ ngón cái và ngón trỏ lên bắn tim.

Thẩm Tuyết Ninh nhìn Lâm Nguyên liền không nhịn được cười lớn.

' Anh Lâm Nguyên rảnh quá ha. "_ Diệt Vĩ Mặc nghiến răng ken két, suýt thì

nhào đến cho anh ta 1 đấm rồi.

Dám ở trước mặt anh quyến rủ người phụ nữ của anh ư?

' Hả? "_ Lâm Nguyên không hiểu gì cả, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Vĩ Mặc.

Em đói rồi hả? "_ Thẩm Tuyết Ninh chớp mắt nhìn Vĩ Mặc.

Anh liền tươi vui thong thả đi đến bên cạnh chị.

Chị làm món gì vậy ạ? " _ Vĩ Mặc.

" Gà hầm sâm... Nhưng mà phải đợi hơn 30 phút nữa thì thịt mới mềm á. Em ăn bánh bao không?"

Thẩm Tuyết Ninh rửa tay lấy một túi giấy đựng bánh bao ra đưa đến trước mặt Vĩ Mặc vì cô nghĩ anh đã đói bụng, lúc sáng cô mua nó vì cô đột nhiên thèm thôi.



'Em cũng muốn ăn nữa. " Lâm Nguyên chu mỏ với tay định lấy một cái nhưng Diệt Vĩ Mặc nhanh chóng lấy túi bánh về phía mình.

Không cho, là chị Tuyết Ninh cho em mà. "_ Diệt Vĩ Mặc.

Chị Ninh~ "_ Lâm Nguyên quay sang nhõng nhẽo với chị gái xinh đẹp.

Thẩm Tuyết Ninh cũng chỉ biết cười bất lực.

Em ăn bánh bao no rồi thì sao ăn gà hầm được? Cho cậu ấy vài cái đi.

Loại bánh bao mà Thẩm Tuyết Ninh mua là loại bánh nhỏ xinh màu trắng và không có nhân bên trong.

Nghe thế thì Vĩ Mặc cũng rất không tự nguyện mà đưa cho Lâm Nguyên hai cái.

Diệt Vĩ Mặc bỏ vào miệng một cái, mắt nhìn Thẩm Tuyết Ninh đang loay hoay cắt hành lá.

'Chị, em một miếng đi. " Anh xé một miếng vừa đủ đưa đến trước miệng cô.

Thẩm Tuyết Ninh cũng rất tự nhiên mà há miệng ra, lúc cho bánh vào miệng lại vô tình lưỡi của cô chạm vào ngón tay của Vĩ Mặc.

Cảm giác mềm mềm, ướt át làm cho anh trai trẻ này cứng đờ người.

" Sao vậy? "_ Lâm Nguyên nhìn qua thấy anh đứng bất động thì hỏi.

Không, không sao.

Trong vô thức anh đưa tay che nữa gương mặt rồi quay sang hướng khác để che giấu đi gương mặt đang đỏ bừng của mình.

'Sao mặt em đỏ quá vậy? Bị cảm hả? "_ Thẩm Tuyết Ninh vô tình nhìn sang liền nhìn thấy tai cậu đang đỏ dần lên, cô vội rửa tay sờ lên trán của cậu.

" Hả? Cảm hả? Không phải do uống bia đấy chứ? "

" Đã uống bia rồi mà còn ngủ ở phòng khách. "

Không được, giám đốc mà biết chắc chửi anh chết mất.

Em mau, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.

Lâm Nguyên hốt hoảng đến nuốt trọng cái bánh mà mình đang ăn, vội đi nhanh tới nói một dây rồi lôi lôi kéo kéo Diệt Vĩ Mặc lên phòng. Sau đó rất nhanh liền chạy đi mua thuốc cho anh mặc dù Diệt Vĩ Mặc đã bảo là không có cảm rồi.

Động tác vô cùng nhanh nhẹn như thể Diệt Vĩ Mặc mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng nào đó vậy. Đến cả Thẩm Tuyết Ninh cũng ngơ ngác theo Lâm Nguyên luôn, đúng là trợ lý của ảnh để nên hành động vô cùng nhanh nhẹn.

Em thấy khó chịu chỗ nào không? "_ Thẩm Tuyết Ninh vào phòng Vĩ Mặc sau khi Lâm Nguyên vừa rời đi.



" Em... em thấy hơi đau đầu, còn nóng nữa...

Lúc đầu Diệt Vĩ Mặc định bảo rằng bản thân không sao chỉ là do bị... Mà thôi! Giả vờ bị bệnh cũng được lắm ấy chứ!

Nóng sao? Máy lạnh đang bật mà ta? "_ Thẩm Tuyết Ninh nhìn lên máy lạnh đang hiện 25°C.

Không biết nữa... toàn thân em đều đau nhứt lại còn lúc nóng lúc lanh vô cùng khó chịu luôn ấy. "_ Diệt Vĩ Mặc rũ mất rút người vào trong chăn.

Thẩm Tuyết Ninh nhìn Diệt Vĩ Mặc trong mắt chỉ thấy sự ướt át, mệt mỏi giống hệt cô lúc bị bệnh vậy.

" Có cần đến bệnh viện không? "_ Thẩm Tuyết Ninh đưa tay sờ trán cẫu chỉ cảm thấy ấm áp mà thôi.'Dạ thôi, ở... ở đây là được rồi. "

Em ăn bánh bao no rồi thì sao ăn gà hầm được? Cho cậu ấy vài cái đi.

Loại bánh bao mà Thẩm Tuyết Ninh mua là loại bánh nhỏ xinh màu trắng và không có nhân bên trong.

Nghe thế thì Vĩ Mặc cũng rất không tự nguyện mà đưa cho Lâm Nguyên hai cái.

Diệt Vĩ Mặc bỏ vào miệng một cái, mắt nhìn Thẩm Tuyết Ninh đang loay hoay cắt hành lá.

'Chị, em một miếng đi. " Anh xé một miếng vừa đủ đưa đến trước miệng cô.

Thẩm Tuyết Ninh cũng rất tự nhiên mà há miệng ra, lúc cho bánh vào miệng lại vô tình lưỡi của cô chạm vào ngón tay của Vĩ Mặc.

Cảm giác mềm mềm, ướt át làm cho anh trai trẻ này cứng đờ người.

" Sao vậy? "_ Lâm Nguyên nhìn qua thấy anh đứng bất động thì hỏi.

Không, không sao.

Trong vô thức anh đưa tay che nữa gương mặt rồi quay sang hướng khác để che giấu đi gương mặt đang đỏ bừng của mình.

'Sao mặt em đỏ quá vậy? Bị cảm hả? "_ Thẩm Tuyết Ninh vô tình nhìn sang liền nhìn thấy tai cậu đang đỏ dần lên, cô vội rửa tay sờ lên trán của cậu.

" Hả? Cảm hả? Không phải do uống bia đấy chứ? "

" Đã uống bia rồi mà còn ngủ ở phòng khách. "

Chị ở bên cạnh em nhé? '

" Anh Lâm Nguyên không biết chăm người bệnh đâu... Anh ấy làm cho em bị bệnh đó... "

Diệt Vĩ Mặc hướng đôi mắt lấp lánh như ánh sao trời của mình về phía cô.