Chết Tiệt! Bạn Thân Của Em Trai Yêu Tôi Sao?

Chương 37



Thẩm Tuyết Ninh nhớ rõ lần đó là năm Thẩm Quân Kiệt lên lớp 7, đang học ở trường thì mẹ cô gọi cô đến trường học của Quân Kiệt.

Mẹ Thẩm nói cô giáo gọi đến trường gặp nhưng ba mẹ lại có việc bận nên gọi cô đến đó. Cũng may hai tiết sau là tiết thể dục nên Thẩm Tuyết Ninh đã xin nghỉ rồi chạy đến trường.

Lúc đến nơi chỉ thấy em trai và Vĩ Mặc ngồi viết bảng kiểm điểm, đối diện còn có một bé trai khác xung quanh cũng có vài bé trai và những phụ huynh khác.

Còn giáo viên chủ nhiệm thì liên tục xin lỗi những vị phụ huynh đó. Nhìn kĩ thì những bé trai kia đều bị thương khá nhiều, còn Quân Kiệt và Vĩ Mặc thì bị trầy sơ trên mặt và tay.

" Chị... "_ Quân Kiệt nhìn thấy chị gái đến liền rưng rưng nước mắt gọi.

Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên khi Thẩm Quân Kiệt dù bị những bị phụ huynh khác mắng chửi cũng không hề khóc vậy mà khi vừa nhìn thấy chị gái liền rưng rưng rồi.

Cô là chị của nó? Mẹ nó đâu không đến, lại một đứa khác chạy đến làm gì? "_ Một bà mẹ chua chát lên tiếng hỏi.

Thẩm Tuyết Ninh hơi cau mày nhìn bà ta. Bọn họ nhìn thấy cô còn mặc đồng phục nên cũng chẳng kiêng dè gì cả.

Có chuyện gì vậy cô giáo? "_ Thẩm Tuyết Ninh không quan tâm, cô nhìn cô giáo hỏi.

Nhật Trung và những bạn học khác nói bị Quân Kiệt và Vĩ Mặc đánh cho nên...

Giáo viên chủ nhiệm có hơi khó xử vì khu vực đánh nhau lại không có camera mà Vĩ Mặc và Quân Kiệt lại là học sinh ngoan, nhưng nhìn vết thương của đám nhóc kia thì...

" Là thật sao? "_ Tuyết Ninh nhìn hai đứa nhóc ngồi đó.

'Là cậu ta đánh em trước, cậu ta còn nói... nói..."

Thẩm Quân Kiệt chỉ vào mặt cậu bé tên Nhật Trung, muốn nói gì đó nhưng rồi lại mím môi không nói nữa.

Nói gì? "_ Tuyết Ninh

Đánh con tôi thành ra như vậy mà còn nói dối à? Đúng là cái đồ không được ba mẹ dạy dỗ mà. "_ Vị phu huynh kia lại tiếp tục lên tiếng.

Đúng đấy! Đuổi học nó đi, nếu cứ như vậy thì con tôi sớm muộn gì cũng bị hai đứa này đánh chết mất. "_ Một phụ huynh khác lên tiếng thêm vào.

||

Những người khác cũng gật đầu đồng tình.

Quân Kiệt nói chị nghe, cậu ta nói gì em. " Tuyết Ninh ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi em trai.



'Không có nói em. "_ Quân Kiệt

" Vậy là nói Vĩ Mặc? "_ Tuyết Ninh nhìn Vĩ Mặc.

Diệt Vĩ Mặc im lặng không nói gì.

Còn hỏi làm gì? Nếu như ngày hôm nay không đuổi học hai đứa nó thì đừng trách tôi. "_ Phụ huynh của Nhật Trung.

'Bác gái, là con trai bác đánh em trai tôi trước đấy có nghe không? "

Thẩm Tuyết Ninh đứng dậy, chiều cao 1m7 của cô hoàn toàn lấn lướt bà cô lùn tịt kia.

' Tôi cũng thật sự muốn biết con trai bác nói gì hai đứa em của tôi đấy, đừng tưởng không có ba mẹ hai đứa ở đây thì muốn nói gì thì nói.

" Hừ! Đúng là hai chị em, con chị đã cỡ này thì thằng em cũng chẳng nên người được. "_ Phụ huynh Nhật Trung.

'Vậy thì con bác sẽ nên người trông khi nó có một bà mẹ nói năng thiếu suy nghĩ như vậy? "_ Thẩm Tuyết Ninh cũng không chịu thua mà hỏi lại.

Mày nói ai thiếu suy nghĩ hả? "_ Phụ huynh Nhật Trung sấn tới định đánh cô nhưng giáo viên chủ nhiệm đã ngăn lại.

Phụ huynh của Nhật Trung, chị bình tĩnh lại đi. '

' Nè cô giáo không thấy con nhỏ này mất dạy với tôi à? '

||

" Vĩ Mặc, nói chị nghe thằng nhóc kia nói gì em để chị đòi lại công bằng cho. " Tuyết Ninh ngồi xổm xuống nhìn Vĩ Mặc.

" Hừ! Cái đồ không có ba mẹ thì có gì hay, không có ba mẹ dạy nên cậu ta mới chơi ăn gian vậy đó. "_ Nhật Trung đột nhiên lên tiếng liền nhận được ánh mắt không hài lòng của cô giáo và Tuyết Ninh.

" Đó, cậu ta đã nói vậy đó chị. Em chỉ đến nói lý lẽ vậy mà cậu ta liền cung tay đánh em, nếu không có Vĩ Mặc thì cậu ta đánh hội đồng em rồi. Với lại là do đội của cậu ta không có năng lực nên mới thua tụi em chứ không có chuyện Vĩ Mặc chơi ăn gian đâu. " Quân Kiệt đứng dậy nắm tay cô gấp gáp nói.

" Rõ ràng là... "_ Nhật Trung định nói gì đó nhưng đã bị bà mẹ ngăn cản lại.

"Được rồi, để chị. "

Thẩm Tuyết Ninh xoa đầu 2 đứa rồi lại đứng dậy.

Ra đây là lời nói của một đứa trẻ được bố mẹ giáo dục tốt nên nói đấy à? " Tuyết Ninh cau mày nhìn phụ huynh của Nhật Trung.

Bà ta liền không biết nên nói gì, chỉ trách con trai bà cái miệng nhanh hơn cái não.



" Cô giáo, Vĩ Mặc và Quân Kiệt là những đứa trẻ thế nào chắc cô cũng biết rõ. Thành tích của hai đứa nó luôn đứng đầu thì sao có thể vì chuyện này mà đánh người. Đây cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi"

' Tôi tin em trai tôi vì hai đứa nó là hai đứa trẻ ngoan. Hơn nữa, gần mười đứa con trai mà hội đồng hai đứa, ba mẹ thì đứng đây kêu oan không thấy xấu hổ à?"

Thẩm Tuyết Ninh quét mắt nhìn những vị phụ huynh kia.

" Nhật Trung! Ba mẹ của Vĩ Mặc ở nước ngoài làm việc không có thời gian bên cạnh Vĩ Mặc chứ không phải như trò nói. " Cô giáo.

Bạn học Thẩm này, xin lỗi vì đã gọi em đến. Nhưng trước khi em đến đây thì có hỏi thế nào Vĩ Mặc với Quân Kiệt cũng không nói nên cô...

Dạ không sao. Vĩ Mặc có hơi hướng nội nên có thể các bạn khác sẽ hiểu lầm nhưng em hi vọng lần này sẽ là lần cuối cùng em nghe thấy những lời này đấy ạ. Vĩ Mặc vẫn đang còn phát triển sao có thể cứ nghe thấy những lời vô nghĩa đó được chứ. "

Thẩm Tuyết Ninh không thèm nhìn đến những người kia nữa. Dám ăn hiếp hai cục cưng của cô à?

Sau cùng thì mấy vị phụ huynh kia phải cắn răng xin lỗi Tuyết Ninh và cô giáo nếu không thì cô sẽ gọi ba mẹ đến và làm lớn chuyện này lên. Mẹ Thẩm tuy có hơi nghiêm khắc nhưng động đến con cái của bà là không xong đâu. Còn ba Thẩm thì có thể dùng cách khác mà trừng trị họ và có vẻ như có vài người biết ba cô là ai nên khi nghe thấy cái tên Thẩm Quân Từ thì đã ngay lập tức xin lỗi.

Nhưng dù vậy thì Vĩ Mặc và Quân Kiệt vẫn phải viết xong bảng kiểm điểm vì hai đứa cũng đã đánh bạn, dù sao thì mấy đứa nhóc kia cũng bị thương nặng hơn.

Còn mấy đứa nhóc kia vừa viết bản kiểm điểm, vừa chép phạp, vừa xin lỗi mà còn phải đứng trước trường xin lỗi vì đã nói lời không hay với Vĩ Mặc.

Sau đó, Thẩm Tuyết Ninh ghé qua tiệm thuốc mua một ít bông băng rồi dẫn hai đứa đi ăn kem.

Thẩm Quân Kiệt vừa ăn kem socola vừa đung đưa chân vô cùng vui vẻ.

Tuyết Ninh thì dán băng keo cá nhân lên mấy vết thương cho cậu rồi dán cả cho Vĩ Mặc, nhìn thấy Vĩ Mặc bị rách một đường nhỏ trên bàn tay nhỏ kia khiến cho cô đau lòng không thôi.

" Có đau lắm không tiểu Mặc? "_ Tuyết Ninh vừa vệ sinh vừa thổi thổi vì sợ anh sẽ đau.

Em không có chơi ăn gian. "_ Vĩ Mặc mím môi nhìn cô.

Thẩm Tuyết Ninh nhìn anh, mỉm cười rồi xoa đầu.

" Ừ, chị biết rồi. Nhưng sau này đừng đánh nhau nữa, cứ đến méc với cô giáo đi, bọn họ không đáng để cho hai đứa bị thương đâu. "

" Có đau lắm không?"

Dạ không ạ.

Mối quan hệ sau ngày hôm đó của thằng nhóc Quân Kiệt và Vĩ Mặc đã trở nên tốt hơn bao giờ hết, luôn luôn dính với nhau như hình với bóng. Diệt Vĩ Mặc cũng thường xuyên ngủ lại nhà cô và gọi ba mẹ Thẩm mà ba mẹ của mình.