Chết Vô Tội Chứng

Chương 1: Trao đổi khế ước



Bác sĩ: "Xin chào, anh chàng đẹp trai, hôm nay cháu cảm thấy thế nào rồi?"

Thiếu niên: "Tại sao bọn họ lại bảo ông tới gặp tôi, tất cả những gì tôi biết đều nói cho cảnh sát cả rồi, tôi không muốn gặp cảnh sát, càng không muốn gặp ông."

Bác sĩ: "Đừng sợ, ta tới là để giúp cháu, ta không giống bọn kẻ xấu bắt cóc kia, cảnh sát đã cứu cháu ra, giờ cháu đã an toàn rồi."

Thiếu niên: "Tôi biết ông là ai, ông là bác sĩ tâm lý, ông và những cảnh sát kia đều giống nhau, tới đây để thẩm vấn tôi."

Bác sĩ: "Ta không phải muốn thẩm vấn cháu, ta chỉ muốn cùng cháu tâm sự, đây là công việc của ta. Nếu cháu không muốn nhìn thấy ta, vậy thì phối hợp một chút, cùng ta tán gẫu vài câu, rồi ta sẽ đi ngay."

Thiếu niên: "...Tán gẫu cái gì?"

Bác sĩ: "Vậy thì tâm sự về cháu đi, nghe nói mấy ngày nay cháu vẫn luôn không chịu ăn uống gì, chỉ ăn hoa quả, uống nước. Nhìn thấy thịt hoặc chất lỏng màu đỏ sẽ nôn mửa, buồn nôn, sản sinh sinh lý bài xích mãnh liệt, cháu có thể nói cho ta biết là vì sao không?"

Thiếu niên: "Tôi biết ông muốn hỏi cái gì, ông muốn hỏi tôi có ăn thịt bọn họ hay không, có giống với cái người kia không."

Bác sĩ: "...Vậy cháu có hay không?"

Thiếu niên: "... Tôi không nhớ rõ, thế nhưng, tôi biết nó có mùi vị gì."

Bác sĩ: "Mùi vị gì?"

Thiếu niên chậm rãi ngước đôi mắt âm trầm lạnh lẽo, bên trong tràn ngập đề phòng cùng địch ý.

Cậu nói: "Mùi máu người."

Ba ngày trước ——

Trước cửa nhà cô bé, phía bên kia đường là một công viên nhỏ đã xây dựng rất nhiều năm rồi, nhỏ đến mức trong công viên chỉ có một chiếc bập bênh và hai cái đu quay, tất cả đều rất cũ kỹ, bạc màu.

Cô bé ngồi trên xích đu, chậm rãi lắc lư, hai mắt nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ đối diện, chỉ cách nhà cô bé một bức tường có một cái sân viện.

Sân viện kia cũng không có gì khác thường, chỉ là trong sân có mấy gian phòng ốc trước giờ vẫn luôn khóa chặt cửa phòng lẫn cửa sổ, còn có rèm cửa dày dặn che kín lại. Cửa sổ đen ngòm giống như một bức tường đen đặc, không để lại một tia khe hở. Đây là một hộ hàng xóm mới chuyển đến, đã được hơn một tuần lễ, cô bé chưa từng thấy ngôi nhà này mở cửa vào ban ngày, buổi tối cũng không có, thế nhưng bên trong có người ở, cô bé biết chắc là như vậy.

Ánh mắt cô bé dán chặt vào cửa sổ phía bên trái của một gian phòng, cửa sổ đóng chặt, tấm rèm cửa màu đen dày nặng rũ xuống, âm u đầy tử khí, phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ bị lay động, giống như một cái quan tài đen sì sì. Thế nhưng cô bé biết bên trong có người, hơn nữa, cái người kia cũng giống như cô bé, đang quan sát cô bé.

Cô bé cảm thấy cánh cửa sổ kia che kín giống như khăn trùm đầu của cô dâu, không biết vì nguyên nhân gì cô dâu lại đột nhiên xốc khăn trùm đầu màu đỏ lên, lộ ra một đôi mắt đen đặc giống như màn đêm.

"Tiểu Nam."

Mẹ cô bé đẩy cửa ra, gọi cô bé về nhà ăn cơm tối.

Bé gái bảy tám tuổi nhảy xuống khỏi cái đu quay chạy về nhà, xuyên qua con đường nhỏ, chợt dừng bước trước cửa nhà. Cách một hàng rào gỗ lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ căn phòng kia. Bỗng nhiên, cô bé nhìn thấy tấm rèm đen bình thường cứng còng như sắt kia giống như bị gió thổi qua hơi rung động, lộ ra một con mắt tuy ẩn trong bóng tối nhưng lại sáng rực. Chỉ trong chớp mắt, con mắt kia nhìn thấy cô bé, giống như bị kinh sợ mà nhanh chóng ẩn vào trong bóng tối, như là đêm đen bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó liền đóng chặt lại.

Tiểu Nam vào trong nhà, ngồi ở trước bàn ăn, nói: "Mẹ ơi, căn nhà cách vách bên trong có người."

"Đương nhiên là có người rồi, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, sát vách nhà chúng ta có một hàng xóm mới chuyển đến, là giáo sư đại học, sau này có gặp thì phải chào hỏi, đã biết chưa?"

Tiểu Nam nói: "Không phải đâu mẹ, ngoại trừ chú đó, trong nhà còn có một người khác, giấu ở trong căn phòng phía bên trái ấy, ngày hôm nay con đã nhìn thấy!"

"Đùng có nói bậy, Trương giáo sư chưa kết hôn, trong nhà chỉ có một mình, lấy đâu ra người khác?"

Tiểu Nam cũng không tiếp tục giải thích cho mình, đem con mèo trắng nằm trên ghế bên cạnh ôm vào trong ngực, không nói gì nữa, cô bé chỉ là một đứa trẻ, người lớn chẳng bao giờ tin lời bé nói là thật, thật đáng giận!

Khi bữa tối sắp ăn xong, cửa nhà đột nhiên bị gõ vang, mẹ Tiểu Nam ra mở cửa, một người đàn ông ăn mặc lịch sự đẹp đẽ đứng ở ngoài cửa. Hắn đeo một chiếc kính gọng đen, thoạt nhìn chính là kiểu bụng đầy học thức, tố chất tốt đẹp, trà trộn vào trong giới đàn ông tinh anh của xã hội. Đôi mắt sau cặp kính thực bình tĩnh, ánh đèn trong phòng ánh lên trên mắt kính của hắn, như thể chiếu vào một tấm gương phản quang ánh sáng bàng bạc.

"Trương giáo sư, đã trễ thế này có chuyện gì sao?"

Trương giáo sư không bước vào cửa, chỉ đứng ở ngoài giống như tùy ý nhìn lướt qua trong phòng, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua Tiểu Nam, nhanh đến mức khiến người ta cơ hồ không phát hiện ra.

"Chị Trần, thật là ngại quá, lúc này lại quấy rầy chị, tôi đang làm cơm tối, thế nhưng trong nhà lại không có nước tương, chị có thể hay không..."

Không chờ hắn nói xong, chị Trần đã quay người vào trong phòng ăn, "Có thể có thể, chờ một chút, Tiểu Nam mau chào chú đi."

Tiểu Nam ngồi ở sau bàn ăn rụt cổ lại có chút sợ hãi nhìn hắn, con mèo trắng bị bé ôm quá chặt, bất mãn kêu 'miao' một tiếng.

Trương giáo sư nhìn chằm chằm vào cô bé, ánh mắt vẫn dịu dàng như vừa nãy, thậm chí còn thêm mấy phần trìu mến.

"Trương giáo sư đang nấu món gì đấy?"

Chị Trần thuận miệng hàn huyên, cầm theo một bình nước tương trở lại trước cửa, đưa nước tương cho hắn.

Trương giáo sư hai tay nhận lấy, trước tiên nói cảm ơn, "Món ăn thường ngày mà thôi, có làm một ít thịt dê."

Trương giáo sư cầm chai nước tương liền muốn rời đi, thời điểm xoay người bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, ánh mắt như có như không lần thứ hai liếc nhìn Tiểu Nam, lại lướt nhanh như gió nhìn về phía chị Trần, mười phần khiêm tốn cười nói: "Chị Trần, chị có biết món thịt dê phải chế biến như thế nào mới ngon không?"

Chị Trần không ngờ tới vị giáo sư đại học vẫn luôn kiệm lời này lại đột nhiên tán gẫu với mình về cách nấu ăn, còn chưa kịp đem những kinh nghiệm riêng của mình ra chia sẻ, đã bị đối phương chặn lại.

"Tôi cảm thấy, làm kiểu nào cũng không quan trọng, quan trọng nhất phải là nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần nguyên liệu tươi mới, cho dù là chiên xào luộc hầm, mùi vị cũng sẽ rất tuyệt."

Lúc Trương giáo sư nói chuyện, ánh mắt lại chuyển đến trên người Tiểu Nam. Nhưng mà lần này ánh mắt của hắn rất rõ ràng thẳng tắp nhìn về phía Tiểu Nam, so với đàn ông bình thường đôi môi có vẻ đậm màu hơn dần hướng lên trên một độ cong rất chuẩn mực, vừa không thân thiện cũng không lạnh nhạt, như là chào hỏi bình thường.

Hắn mỉm cười nói: "Đây là do tôi nhờ vả một người bạn đem cho tôi một miếng thịt dê, dê non vừa mới sinh được mấy tháng, xương cốt còn chưa cứng cáp, chất thịt không tanh như thịt dê già, đến cả cốt tủy cũng rất tươi mới, mềm như óc đậu vậy. Dê ba tháng tuổi ăn là ngon nhất, để lâu hơn thì không ăn được nữa. Cho nên mới nói, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn đạt yêu cầu thì có làm thành món gì cũng ngon, có thời gian mời chị đến nhà tôi nếm thử xem."

Chị Trần nói lời cảm ơn hắn, nhìn theo hắn bước qua khỏi cửa lớn, liền đóng chặt cửa phòng lại, thần sắc có chút quái lạ nhìn ván cửa một hồi lâu, không hiểu tại làm sao, những lời của người đàn ông kia khiến cô có chút không thoải mái.

Tiểu Nam bỗng nhiên khóc nức nở, khiến chị Trần hoảng sợ liền vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc thế?"

Tiểu Nam lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Con không thích cái chú vừa nãy đâu, con không thích cách chú ấy nhìn con!"

"Nói cho mẹ biết, tại sao con lại không thích chú ấy nhìn con?"

Tiểu Nam cắn môi suy nghĩ một lúc lâu cũng không cách nào biểu đạt chuẩn xác cảm nhận của mình, bỗng nhiên chỉ vào bát thịt kho tàu trên bàn: "Chú ấy nhìn con, giống như là nhìn một bát thịt kho tàu vậy!"

Chị Trần lập tức sững sờ, nhìn lại bát thịt kho tàu, đột nhiên cảm giác như thể nó dính đầy thứ nước màu đỏ, như là dòng máu sền sệt chưa khô, lẫn vào với thịt giống như có một mùi tanh xộc vào trong mũi, chị Trần lập tức cảm thấy buồn nôn.

"Đứa trẻ này thật là, sao lại so sánh như vậy được chứ, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ."

Tiểu Nam sinh ra sự sợ hãi đối với người đàn ông kia, nhưng thiên tính của trẻ con lại khiến cô bé càng hiếu kỳ mãnh liệt hơn với người đàn ông dó.

Ngày hôm sau, ban ngày đường phố trở nên thưa thớt, Tiểu Nam xin phép mẹ sang công viên nhỏ đối diện nhà mình chơi đu quay. Con mèo trắng cũng đi cùng với cô bé, Tiểu Nam ngồi trên xích đu ngẩn người nhìn căn phòng tối om om sát vách nhà mình. Mèo trắng ở trên đụn cát vòng tới vòng lui mấy vòng, liếc mắt nhìn tiểu chủ nhân chỉ lo ngẩn người, nó meo một tiếng coi như là hỏi ý một chút. Con mèo nhỏ xuyên qua đường nhỏ đi tới căn nhà đối diện, sau đó nhảy một cái đã nhảy lên tường vây nhà người đàn ông, cái đuôi phất qua phất lại, sau đó đạp lên tường vây leo lên nóc nhà người đàn ông, giống như là khoe khoang mà phất đuôi với Tiểu Nam.

Tiểu Nam vội vã từ trên xích đu nhảy dựng lên, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, đã thấy con mèo trắng nhảy xuống bệ cửa sổ ở bên phải nhà. Cửa sổ thường ngày vẫn luôn đóng chặt thế nhưng hôm nay lại hé ra một cái khe nhỏ. Vừa vặn lúc này có một cơn gió thổi qua, đẩy cánh cửa sổ ra, lộ ra rèm cửa màu đen bên trong, mèo trắng ngồi yên trên bệ cửa sổ một chốc, sau đó nhảy xuống, nhảy vào trong căn phòng tối tăm kia.

Tiểu Nam cuống cả lên, vội vã chạy về nhà, từ khoảng trống hàng rào giữa hai căn nhà chui vào sân nhà sát vách, giống như một tên trộm nhỏ đi đến trước cửa phòng kêu tên của mèo trắng hai tiếng. Không thấy mèo trắng chạy ra, cô bé do dự giây lát, đánh bạo đi đến bên dưới bệ cửa sổ có cánh cửa sổ hé ra vất vả trèo lên, học theo con mèo trắng, thân thể nhỏ gầy lách vào bên trong rồi nhảy xuống.

Trong phòng tối đen như buổi đêm, sàn nhà dưới chân theo từng bước của cô bé phát ra tiếng vang khe khẽ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lõm xuống. Cô bé từ phòng bếp đi vào, thừa dịp cửa sổ kia vừa hé ra một khe hở, một tia sáng chiếu vào trong nhà, giúp cho cô bé có thể mơ hồ nhìn thấy bài trí bên trong căn phòng. Trong nhà bếp có kê một cái bàn ăn, cửa bếp hướng ra phòng khách nhỏ, đối diện với phòng khách chính là một căn phòng ngủ, cánh cửa phòng ngủ khép hờ, một tia sáng vàng sẫm từ trong khe cửa hắt ra ngoài.

Tiểu Nam đi về hướng cánh cửa kia, thấp giọng hỏi: "Có ai không? Cháu tới tìm con mèo."

Không ai trả lời cô bé, thế nhưng từ bên trong căn phòng ngủ bỗng nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, thật giống như có người va phải cái gì, ngay sau đó truyền ra tiếng mèo kêu.

Chính là con mèo của cô bé!

Tiểu Nam như là bỗng nhiên tìm được phương hướng, lập tức đi nhanh đến trước cửa phòng ngủ, trước tiên là nhòm qua khe cửa nhìn vào trong phòng, chỉ nhìn thấy được phần cuối của chiếc giường đơn được phủ ga trắng tinh, cô bé kiềm chế lại sự thấp thỏm trong lòng, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra: "Xin lỗi, mèo của cháu..."

Cô bé đột nhiên ngây dại, đứng ở trước cửa kinh ngạc nhìn vào cái người ở trong phòng kia.

Đó là một thiếu niên, so với cô bé thì lớn hơn một chút, bộ dạng bất quá là mười một mười hai tuổi. Cậu mặc bộ đồ ngủ trắng như tuyết đang ngồi tựa vào đầu giường, trong ngực còn ôm con mèo trắng tự tiện xông vào kia. Làn da của cậu cũng là trắng như tuyết, giống như một loại bệnh trạng quanh năm suốt tháng không thể tiếp xúc với ánh mặt trời. Tiểu Nam có cảm giác như nếu bây giờ kéo mở tấm rèm cửa sổ dày nặng kia ra, cậu sẽ bị ánh mặt trời hòa tan, như là loài quỷ hút máu không được nhìn thấy ánh sáng.

Tiểu Nam cảm thấy có một luồng mát lạnh thuận theo gót chân bò lên trên lưng cô bé, sự sợ hãi như một tấm lưới lớn chậm rãi từng chút một bao vây chặt chẽ xung quanh người. Bởi vì cô bé chưa từng gặp người con trai nào có đôi mắt u ám, lạnh lẽo lại tràn ngập địch ý như thiếu niên trước mặt này.

"Cậu là ai?"

Thiếu niên bỗng nhiên nói chuyện, thanh âm nhỏ yếu mà băng lãnh, như một tảng băng đang hòa tan. Cặp mắt hổ phách trong bóng tối chập trùng giống như một chiếc đèn lồng lập lòe ánh sáng u ám.

Tiểu Nam bỗng nhiên nhận ra ánh mắt thiếu niên, ngày hôm qua cô bé nhìn thấy sau rèm cửa, chính là đôi mắt này.

Sự sợ hãi cùng rét lạnh trước nay chưa từng gặp phải khiến cô bé quên mất cả cách nói chuyện, bỗng nhiên con mèo trắng trong ngực thiếu niên nhảy tới trên giường. Tiểu Nam khẽ run lên theo động tác của mèo trắng, sau đó ánh mắt đuổi theo mèo trắng nhìn dần xuống, lập tức trợn to hai mắt.

Cô bé nhìn thấy một chiếc cùm, chiếc cùm bằng sắt màu đen khóa chặt trên cổ chân mảnh mai trắng tuyết của thiếu niên. Chiếc cùm sắt nhất định phải rất nặng, nó tạo ra một cái hố sâu ở trên giường, xích sắt từ cổ chân kéo dài xuống tới tận chân giường.

"Em, em, em tới tìm, tìm..."

Thiếu niên lạnh lùng nhìn cô bé, ánh mắt đầy vẻ đề phòng cùng không tín nhiệm, khiến cho cậu thoạt nhìn giống như một động vật nhỏ bị ức hiếp bị vứt bỏ. Bỗng nhiên ánh mắt cậu run lên, nói: "Hắn trở về rồi."

Sau đó Tiểu Nam nghe được từ cửa phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, là tiếng chìa khóa đang xoay ổ khóa.

Ba ngày sau ——

"Cô bé kia đâu rồi?"

Bác sĩ tâm lý lại hỏi: "Cô bé kia ở đâu?"

Thiếu niên ôm đầu gối chính mình, lại tựa như đang ôm con mèo trắng kia, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Tôi không biết."

Bác sĩ: "Cô bé ấy còn sống không?"

"Tôi không biết."

"Cô bé mất tích, cháu nhất định phải nói cho ta biết cô bé đã đi đâu rồi, là cái người kia mang cô bé đi sao?"

"Tôi không biết."

"Cháu vừa mới nói, cháu biết mùi máu người, là của ai? Của cô bé đó sao?"

Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hằn lên tia đỏ, ánh mắt phẫn nộ, căm hận, âm thanh nhỏ bé kịch liệt run rẩy: "Tôi nói rồi, tôi không biết!"

Thiếu niên thực sự không biết Tiểu Nam đã bị đưa đi đâu, thế nhưng cậu biết được, chính là do cô bé này xông vào nhà, cậu mới có thể được cứu. Đây là một cuộc trao đổi, giữa cậu cùng với ác ma.

Lời editor: Hố mới đào, dài gấp đôi Nam Thiền, không biết phải lê lết đến khi nào mới xong....