Chỉ Cần Em Thôi

Chương 72: Ngoại truyện 05



Editor: Saki

Đêm giao thừa, hai người trở lại nơi cũ, đi đến bờ biển cũ tám năm trước trong đêm cuối cùng ở bên nhau.

Trần Kỵ lại một lần nữa cầu hôn. Lúc trở về, trên gương mặt Chu Phù bị băng tuyết đông lạnh đến trắng bệch, còn dính mấy giọt nước mắt.

Nhưng trong lòng lại ấm áp vui vẻ.

Lúc về nhà Trần Kỵ vẫn cõng Chu Phù đi.

Bờ đá ngầm vốn không bằng phẳng, hơn nữa tuyết rơi liền càng dễ dàng trượt, Trần Kỵ lại càng không có lý do để cho hai chân Chu Phù chạm đất.

Lúc hai người đi ra không mang ô, lúc tuyết mới rơi, Trần Kỵ đã sớm cởi áo khoác ném lên đầu Chu Phù, bọc kín cả người cô.

Bất kể Chu Phù nói gì, cũng không cho cô lấy xuống trả lại cho mình.

Cô gái nhỏ bị anh cõng ở trên lưng, đầu gối được cánh tay nhỏ rắn chắc có lực của người đàn ông vững vàng nâng lên, bắp chân mang ủng UGG lắc lư, hai tay lặng lẽ kéo áo khoác nam đang khoác lên người mình lên, dịch về phía trước, che đi mái tóc màu đen trên đỉnh đầu Trần Kỵ, cô cũng muốn dùng hết khả năng của mình thay anh ngăn cản gió tuyết.

Trần Kỵ rất nhanh liền phát hiện, một tay nâng cô, một bàn tay to khác tìm kiếm cô gái nhỏ trên lưng sau lưng, khi chạm đến những hạt tuyết tan trên áo khoác lông nhung của cô, anh khẽ nhíu mày, tiện tay kéo vạt áo khoác nam mà cô đang kéo xuống, thản nhiên nói: “Lo cho em là được rồi.”

Chu Phù không nghe theo, nghiêng người về phía trước, đầu tiến đến bên má anh, dán thành một miếng, kiên trì nói: “Hai người cùng che cũng đủ, anh cũng không phải làm bằng sắt.”

Có lẽ là trở về Kim Đường, Trần Kỵ cũng tăng thêm một chút bướng bỉnh và trung nhị (*) thời niên thiếu, kéo khóe môi hỏi ngược lại cô: “Sao anh không phải?”

(*) Chuunibyou (中二病 – Trung Nhị Bệnh) được viết tắt từ cụm Chuugakusei ninen byou, tức “hội chứng học sinh trung học cơ sở năm 2”.

Đây là một từ lóng mang nghĩa chế nhạo ở Nhật Bản, mô tả những thiếu niên ở tuổi khoảng 13-14 (năm 2 THCS, tương đương học sinh lớp 8 theo hệ thống giáo dục Việt Nam) hành động như thể một người lớn “biết tuốt”, hoặc ảo tưởng rằng bản thân sở hữu năng lực đặc biệt mà không ai khác có được.

Chu Phù cười vỗ vai anh.

Trần Kỵ coi trọng thân thể này của cô chưa bao giờ là nói đùa.

Cô kiên trì, Trần Kỵ cũng kiên trì.

Hai người một người kéo cổ áo khoác, một người kéo vạt áo khoác, im lặng giằng co trong chốc lát, Chu Phù dứt khoát lập tức giải phóng sức lực, buông cổ áo ra, tùy ý treo lên vai mình, có chút tức giận, hiếm khi tùy hứng: “Vậy anh không che thì em cũng không che.”

Lực kéo vạt áo của Trần Kỵ cũng buông lỏng theo, ngữ khí bất đắc dĩ nhưng vẫn không nỡ nói nặng lời: “Chu Phù mấy tuổi rồi? Tết nhất thì càng sống càng trở về.”

“Em còn nhỏ mà anh trai.” Chu Phù dứt khoát diễn với anh, “Vậy tiền mừng tuổi năm nay có cần cho em nhiều hơn không ạ?”

“Cho cho, gia tài của anh không phải đều đứng tên của em sao? Muốn bao nhiêu tự mình tính.” Trần Kỵ vừa nghe cô xưng hô nũng nịu, yết hầu cũng không tự chủ mà lăn lăn, cô muốn cái gì làm sao anh có thể không cho chứ?

Nói xong, giọng nói của người đàn ông rõ ràng, giả bộ bình tĩnh tự nhiên, nghiêm túc lên tiếng, tìm lại chút mặt mũi cho mình: “Bảo em bọc kĩ không nghe, không bị tuyết rơi nhiều này làm chết cóng, trước hết bị em làm cho tức chết rồi.”

“Xì xì xì.” Cô gái nhỏ chú ý xì vài tiếng, vội ngẩng đầu lên nói chuyện với trời cao, “Các vị thần ở Kim Đường ơi, mọi người coi như không nghe thấy đi, chồng con có chút vấn đề.”

Trần Kỵ thấp giọng cười ra tiếng, bởi vì câu “chồng con” trong miệng cô, tâm tình tốt hơn một chút.

Chu Phù nói chuyện với các vị thần xong cụp mắt xuống, tầm mắt đảo qua đỉnh đầu người đàn ông, vẻn vẹn gần nửa phút, bông tuyết đã rơi đầy đầu, trắng bệch thành một mảnh.

Lòng bàn tay ấm áp của cô tìm kiếm tóc mình theo bản năng, xúc cảm cũng lạnh lẽo như băng.

Vẻ mặt cô gái nhỏ không hiểu sao lại có chút kinh ngạc, hai tay cô ôm cổ Trần Kỵ, cúi đầu đến bên tai anh gọi anh: “A Kỵ.”

“Hả?”

“Tuyết rơi bạc mái đầu, em và anh đều vậy.”

Người đàn ông nhất thời không hiểu tâm tư thiếu nữ của cô: “Tự hành hạ mình đến bệnh, để xem ai quan tâm đến em.”

Chu Phù bây giờ không sợ những lời tàn nhẫn không đến nơi đến chốn này của anh, trái tim thiếu nữ vẫn đang quấy phá, mừng rỡ nói: “Ngay cả các vị thần cũng muốn nhìn thấy chúng ta cùng nhau già đi, A Kỵ.”

Người đàn ông luôn luôn ung dung chững chạc, bởi vì một câu tâm tình không đầu đuôi của cô khiến tim đập khó kìm nén mà hụt một nhịp, lạnh lùng cứng rắn trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Người đàn ông hừ cười, hờ hững khen cô: “Chiêu này của em quả thật rất nhiều.”

“…”

Chu Phù không nhịn được cười, lại cảm thấy mất mặt, ngón tay hơi lạnh nhéo vào vành tai anh.

“Được rồi, khoác lại áo khoác nào.” Hai người lãng mạn xong, Trần Kỵ lại bắt đầu thúc giục.

Chu Phù lúc này cũng đã quá tùy hứng, vội vàng nghe lời kéo áo khoác lên đỉnh đầu, nhưng vẫn bổ sung một câu: “Chúng ta cùng che nhé.”

Trần Kỵ khẽ thở dài, cũng không tiếp tục tranh giành với Chu Phù, chiều chuộng cô: “Được.”

Chu Phù cong môi, đắp áo khoác lên đỉnh đầu hai người, hai má dán bên tai anh, khẽ nói: “Em cũng đau lòng cho anh, A Kỵ.”

Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi li/ếm môi, trái tim lại đập mạnh, một lúc lâu mới khó chịu thốt ra mấy chữ: “Anh biết.”

Khi hai người trở lại căn nhà cũ của Tô Tú Thanh, bà nội đã ngủ.

Hai người giống như trước, rón rén ăn ý trở về lầu hai, Chu Phù lập tức đi tới cửa phòng mình, Trần Kỵ nhướng mày, cuối cùng vẫn đi theo cô, chỉ dặn dò cô ra ngoài gội đầu tắm rửa sớm một chút, tiếp xúc với tuyết quá lâu thật sự sẽ bị bệnh.

Chu Phù đáp một tiếng được, rất nhanh liền nghe lời đi ra tắm rửa.

Sau khi cô gái nhỏ tắm xong, Trần Kỵ bỗng nhiên vào phòng tắm tràn đầy mùi hương của cô, động tác nhanh chóng vọt ra ngoài một lần, Chu Phù còn đang sấy tóc.

Anh đứng yên trước cửa phòng ngủ của cô nghe một lát, tiếng máy sấy quen thuộc quanh quẩn bên tai, mà ánh sáng hơi tràn ra khe cửa, cũng ấm áp giống như trước.

Khóe môi người đàn ông mỉm cười, một lát sau gõ nhẹ cửa phòng.

Tiếng máy sấy dừng lại trong dự đoán, rất nhanh liền nghe thấy tiếng Chu Phù mang dép chạy ra mở cửa.

Nụ cười của Trần Kỵ càng sâu, dường như rất hưởng thụ sự ấm áp như vậy.

Cửa gỗ két một tiếng từ bên trong mở ra, Chu Phù đứng trước cửa phòng ngửa đầu nhìn anh: “Sao vậy anh?”

Trần Kỵ không nói hai lời, cánh tay chặn cửa lại, lập tức lướt qua bên người cô, công khai đi vào phòng của con gái.

Chu Phù chớp mắt, thuận miệng hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Đến chúc Tết, không được à?” Trần Kỵ nói hợp tình hợp lý.

Chu Phù sửng sốt, sau đó mới nhịn không được cười ra tiếng, hỏi anh: “Anh định vào đi dạo sao?”

Người đàn ông hơi hất cằm, dáng vẻ ngạo mạn: “Không thể đi dạo à?”

“Có thể, sao lại không thể.” Chu Phù tiện tay đóng cửa lại, đi vào với anh, tùy ý ngồi xuống giường, “Ngay cả bệnh viện anh cũng có thể đi dạo, có gì mà không thể đi dạo chứ.”

Trần Kỵ: “…”

Trần Kỵ đứng bên cạnh bàn làm việc của cô, liếc nhìn mái tóc dài còn chưa kịp sấy khô của cô, lại nhìn máy sấy cắm điện trên bàn, nghiêng đầu lạnh nhạt nói với cô: “Lại đây.”

“Hả?”

Chu Phù không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy đi về phía anh theo bản năng.

Sau khi cô đến bên cạnh bàn, bị anh nhẹ nhàng ấn trở lại ghế, sau đó chỉ cảm thấy bàn tay to hơi thô ráp vén lên một phần tóc của cô, một giây sau, tiếng máy sấy lại vang lên trong phòng.

Trần Kỵ đứng ở bên cạnh, cúi đầu xuống, động tác nhẹ nhàng cẩn thận lại kiên nhẫn sấy tóc cho cô.

Phương pháp sấy tóc của anh không tính là thành thạo, nhưng vô cùng chú ý, lòng bàn tay che đi phần lớn gió nóng, gió nóng hổi xuyên thấu qua khe hở giữa các đốt ngón tay thon dài lại thổi về phía Chu Phù, nhiệt độ vừa vặn sẽ làm nóng người.

Vừa sấy, vừa biết dùng ngón tay xoa nhẹ mấy huyệt vị yên ổn cho cô, Chu Phù bị anh hầu hạ đến buồn ngủ, đầu nhỏ hướng lên bàn.

Trần Kỵ ở phía sau cô vụng trộm cười.

Đợi đến khi sấy khô toàn bộ đã là mười phút sau.

Chu Phù đã gục xuống bàn, gối lên cánh tay nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trần Kỵ tiện tay vớt người từ chỗ ngồi lên, giữ chặt ôm lấy, lập tức đi về phía giường, đi chưa được hai bước, cô gái nhỏ trong lòng nhận ra động tĩnh, dụi mắt nhìn về phía anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ mơ hồ.

“Ơ…? Sao anh còn ở đây thế?”

Trần Kỵ đặt người lên giường, khẽ véo cằm cô: “Người vô lương tâm như em sẽ không bao giờ sụp đổ.

Chu Phù: “?”

“Hầu hạ em thoải mái dễ chịu xong, mở miệng muốn đuổi anh đi à?”

Lúc này đầu óc Chu Phù còn hỗn độn, không quá tỉnh táo, nhất thời đã quên người đàn ông này biến thái có bao nhiêu đáng sợ, thuận miệng chống lại anh: “Cũng không có nhiều thoải mái mà?”

“Ồ…” Âm cuối người đàn ông mập mờ kéo dài hơn, “Cũng đúng, không phải anh đây còn chưa cố gắng sao?”

Chu Phù: “…!”

“Vậy bà xã chê không hài lòng cũng bình thường, có thể hiểu được.” Trần Kỵ liếm môi.

Tim Chu Phù đập nhanh hơn không ít.

Ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ sung: “Không phải không phải, thoải mái lắm!”

“Như vậy mà thoải mái à? Không đến mức, theo ông đây lâu như vậy, có lẽ ham m/uốn không nhỏ mới đúng chứ?”

Chu Phù: “…”

Cô gái nhỏ cam chịu số phận nhắm mắt lại, sợ đêm giao thừa này tăng ca không tránh được.

Trần Kỵ quả nhiên cũng không phụ kỳ vọng của cô.

Chỉ là không ngờ sau khi chuyện lúc trước dài đằng đẵng qua đi, động tác của người đàn ông đột nhiên cứng đờ.

Tính toán vô số lần từ Bắc Lâm mang theo một xe hành lý đồ Tết trở về, sửng sốt quên mang đồ chơi kia.

Lúc này đầu óc Chu Phù trống rỗng, ngốc nghếch liếc nhìn anh.

Người đàn ông hạ quyết tâm đứng dậy thay quần áo, lập tức ra cửa phòng.

Cô gái nhỏ sững sờ nằm ở trên giường, mơ hồ còn có thể nghe thấy anh chạy như bay xuống lầu rồi lao ra cửa, sau đó tiếng xe máy nổ vang dần dần đi xa.

Mười phút sau, xe một lần nữa dừng ở trong sân dưới lầu.

Trần Kỵ ba bước cũng làm hai bước từ thang gỗ vọt lên, cả người mang theo gió tuyết lạnh lẽo, trở lại phòng ngủ.

Chu Phù bọc trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt hạnh tròn xoe mắt, giọng nói rầu rĩ: “Anh vừa mới đi đâu vậy?”

“Mua bao cao su.” Người đàn ông nói cực kì thẳng thắn.

Chu Phù: “…”

Chu Phù suy nghĩ một chút: “Gần sang năm mới rồi, anh đi đâu mà mua thế…”

“Vẫn là nửa đêm… Ai mà không đón giao thừa ở nhà chứ, đây chính là Kim Đường, cũng không phải ở Bắc Lâm.”

“Ừm. “Sắc mặt Trần Kỵ cũng có chút đen, “Cho nên không mua.”

“Vậy…”

“Nhưng anh đến nhà Lục Minh Bạc một chuyến, lấy hết đồ dự trữ của nhà cậu ta rồi.”

Chu Phù: “…”

“Một chút cũng không để lại cho cậu ta à?”

“Để lại cái rắm, cậu ta cô đơn một mình, còn muốn thứ này làm gì chứ?” Trần Kỵ tiện tay ném đồ trong tay lên giường, “Hơn nữa, chỉ có mấy hộp như vậy, còn chưa đủ cho chúng ta dùng hai ngày đâu.”

Chu Phù: “…”

Có lẽ là vừa rồi im bặt mà dừng lại có chút uất ức. Cả đêm giao thừa, lúc này Trần Kỵ tăng ca triệt để.

Lấy mạng tăng ca.

Hỏi là sinh nhật anh, mở quà cả đêm thì làm sao?

Chu Phù nói không ra lời để phản bác, chỉ nhớ rõ sinh nhật này của anh gần như đến khi trời sáng mới chịu thổi nến.

Sau khi kết thúc, Chu Phù nằm trong lòng anh, lúc vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, đột nhiên nhớ lại lời anh nói lúc ban ngày trên đường hai người đến Kim Đường.

Chu Phù trở mình, đối mặt với anh, đưa tay khẽ nhéo vành tai anh.

Người đàn ông lười biếng nhướng mắt: “Còn chưa đủ…? Anh đây ngược lại có thể hầu hạ ——”

“Trần Kỵ.” Chu Phù nghiêm túc ngắt lời anh, “Anh đi tìm Phó Kỳ Hữu làm gì?”

Vẻ mặt Trần Kỵ không được tự nhiên, biết cô chuẩn bị tính sổ với mình: “Có thể làm gì hả? Đánh hắn chứ sao.”

Chu Phù nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe anh nói: “Sợ cái gì? Không phải anh đã nói, nếu anh muốn đánh hắn, ba hắn cũng phải tự mình đóng cửa thay anh à.”

Chu Phù hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Bất kể thế nào đều rất nguy hiểm, anh có biết không?”

“Em không cần anh giúp em trút giận, em chỉ muốn anh có thể sống tốt, lỡ như anh…” Chu Phù ngừng lại, không dám nói tiếp những lời không may mắn kia. Trầm mặc hồi lâu, cô mở miệng một lần nữa, lúc này thay đổi giọng nói hung dữ, vẻ mặt cũng lạnh như băng, hai tay kéo vành tai anh, “Sau này không được tự đi tìm hắn nữa, anh có nghe thấy không!”

“Anh biết rồi, hắn phải đi vào, anh còn tìm hắn làm gì nữa.” Trần Kỵ lười biếng nói.

Chu Phù lúc này hung dữ hơn, gằn từng chữ: “Nghe! Thấy! Không! Hả!”

“Được được được, anh nghe thấy rồi.” Trần Kỵ hiện giờ không có cách nào với cô.

Một lát sau, người đàn ông khẽ véo cằm cô gái nhỏ, cười đến hững hờ: “Chu Phù, em thật hung dữ.”

Chu Phù: “…”

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Trần Kỵ, anh thật nhõng nhẽo.”

Người đàn ông cúi đầu cười ra tiếng: “Học ông đây nói chuyện à.”

“Là anh trước mà.”

“Tốt, trí nhớ không tệ.”

Chu Phù: “…”