Chỉ Cần Em Thôi

Chương 86: Ngoại truyện 19



Editor: Saki

Ngoài dự đoán đó là lần này Chu Phù mang thai lại vô cùng thoải mái.

Vốn tưởng rằng lấy điều kiện sức khỏe và lọ thuốc kia của cô, ít nhiều phải chịu chút đau khổ, vì thế Trần Kỵ còn âm thầm lo âu qua một khoảng thời gian rất dài, lo lắng cô sẽ bởi vì chuyện mang thai này mà xuất hiện đủ loại tình huống ngay cả anh cũng bó tay không có cách nào khác.

Cho nên từ sau khi đến bệnh viện xác nhận Chu Phù có con, sợi dây trong đầu Trần Kỵ vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, dường như mỗi ngày anh đều tràn đầy năng lượng, chăm sóc Chu Phù lúc nào cũng cẩn thận.

Chỉ là không ngờ cô gái nhỏ này cả ngày ăn ngon ngủ ngon, thậm chí ngay cả ốm nghén cũng chưa từng có.

Duy nhất từng có một lần ốm nghén, đó là ngày đó đi quán cơm cafe với Phương Hân và Đơn Đình Đình, là lần đầu tiên phát hiện dấu hiệu mang thai.

Lần đó nôn cũng không nghiêm trọng, giống như là đặc biệt phát ra một tín hiệu cho Chu Phù, sau khi nhận được tín hiệu thì không nôn nữa.

Lăng Lộ Vũ mang thai sớm hơn cô mấy tháng, dường như từ lúc mang thai liền bắt đầu không thoải mái ở khắp nơi, phản ứng rất lớn. Mỗi lần thấy Chu Phù nhẹ nhàng thoải mái đến thăm mình mang thai, cô ấy hâm mộ đến sắp khóc.

Càng làm Trần Kỵ vui mừng đó là sau khi Chu Phù có thằng nhóc nhỏ, chất lượng giấc ngủ tốt hơn trước không ít, khẩu vị cũng lớn hơn rất nhiều.

Trước kia Chu Phù trải qua tám năm cuộc sống không tốt lắm, dẫn đến ban đêm mất ngủ nghiêm trọng. Sau đó được Trần Kỵ chăm sóc trở lại một ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn có lúc không thể ngủ, hoặc ngủ không yên ổn lắm.

Mỗi khi ban đêm gặp phải tình huống này, Trần Kỵ không làm người này sẽ có chút thái độ cà lơ phất phơ, mạnh mẽ lôi kéo nhân viên ưu tú của mình tăng ca, thêm nhiều lần hoặc lâu hơn, luôn có thể để cho cô dính gối liền ngủ.

Chỉ là phương pháp này sau khi cô có con thì không thể dùng được, Trần Kỵ vô cùng lo lắng điều này, sợ cô sẽ ngủ không ngon. Ban đầu còn tra xét không ít tư liệu, cũng hỏi qua không ít chuyên gia phương diện liên quan, kiên nhẫn cẩn thận ghi nhớ phương pháp dày đặc dỗ người ngủ, kết quả là một cái cũng chưa dùng tới.

Chu Phù ngủ càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng yên ổn, ban ngày ngủ nướng không dậy nổi. Buổi tối chưa đến tám chín giờ, cô vốn muốn ở trên sô pha xem phim truyền hình một lát, kết quả gần như không chống đỡ được nửa tiếng, mí mắt trên dưới liền bắt đầu đánh nhau, rồi sau đó dứt khoát mềm nhũn nằm lên đùi Trần Kỵ, trong ngực ôm cái gối mơ mơ màng màng ngủ gật.

Cuối cùng bị Trần Kỵ ôm về phòng ngủ như thế nào cũng không biết, cô ngủ một giấc thẳng đến bình minh.

Về phần phương diện ăn uống, lúc trước khẩu vị của cô ít, miệng cũng bị Trần Kỵ nuôi dưỡng vô cùng xảo quyệt. Sau khi ở bên nhau hơn nửa năm, vấn đề kén ăn ngày càng nghiêm trọng.

Trần Kỵ cũng không có cách nào với cô, chỉ có thể vắt óc suy nghĩ đủ loại trò chơi mới phù hợp với khẩu vị của cô, bữa nào cũng dỗ dành cô ăn nhiều một chút.

Kết quả sau khi mang thai, đại khái là do một người ăn no hai người, Chu Phù phá lệ chủ động mở miệng yêu cầu thêm cơm.

Tật xấu kén ăn dường như cũng không hiểu sao biến mất.

Theo lời Chu Phù, đoán chừng là đứa nhỏ còn chưa ra đời trong bụng kia chưa thấy gì qua việc đời, cũng chưa ăn qua cái gì ngon, khá dễ lừa gạt.

Trần Kỵ nghe vậy bật cười, sau đó mỉa mai cô: “May mà không di truyền đến sự yếu đuối của mẹ, trên đời này cũng chỉ có một mình em không dễ lừa.”

Lời này Chu Phù không thích nghe, đợi anh vừa nói xong, cô lập tức mở miệng đổ lỗi: “Chủ yếu là trách anh quá hung dữ, sợ tới mức thằng bé không dám bắt bẻ, sợ vừa sinh ra đã bị anh ném ra ngoài.”

Trần Kỵ lúc này nghe theo lời cô, hết sức đồng ý “Ừm” một tiếng, gật gật đầu, còn đặc biệt đưa tay chọc chọc cái bụng nhỏ đã hơi lộ, cảnh cáo: “Có nghe thấy không, mẹ con nói rất đúng, cho nên con ngoan ngoãn một chút cho ba, đừng giày vò cô ấy, nếu không ba sẽ ném con ra ngoài.”

Vị trong bụng còn chưa sinh ra kia, giống như nghe hiểu được lời cha ruột, liên tiếp mấy tháng nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, khỏe mạnh lớn lên không giày vò.

Tâm tình Chu Phù tốt, khẩu vị cũng càng tràn đầy, mỗi ngày quấn lấy Trần Kỵ xin ăn, cô gái nhỏ trước kia gầy đến gió thổi là có thể ngã, mắt thường có thể thấy được cả người tròn không ít.

Lúc trước cô gầy quá mức, bây giờ thoạt nhìn cũng khá hơn không ít.

Cho nên mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên cô gái nhỏ làm là nhìn mình trong gương tán thưởng, sau khi tán thưởng xong, cô phấn kích chạy đến bên cạnh cái cân, vừa cân vừa vui rạo rực lấy điện thoại ra đòi tiền thưởng của Trần Kỵ.

Chu Phù đâu phải là người thiếu tiền, đơn giản chỉ là thích chơi đùa.

Mà Trần Kỵ cũng vui vẻ chơi với cô, năm nghìn, năm nghìn lại năm nghìn, quẹt khá cam tâm tình nguyện.

Mãi cho đến ngày Lăng Lộ Vũ sinh, Chu Phù lo lắng muốn đi bệnh viện tiếp khách.

Trần Kỵ vốn cảm thấy chính cô cũng đang mang một cái bụng, bản thân cũng không chiếu cố được cho mình, đi cũng không giúp được gì, không cần thiết phải góp vui.

Nhưng Chu Phù muốn đi, anh cũng không nói nhiều lời, liền lái xe chở cô đi cùng đến bệnh viện.

Nào ngờ tình huống của Lăng Lộ Vũ cũng không tốt lắm, đứa bé trong bụng là một đứa bé rất có khả năng gây sức ép, không chỉ chọc cho cô ấy hơn chín tháng không thoải mái, cho đến giây phút cuối cùng chào đời cũng không bớt lo, nghe nói là cái đầu quá lớn, sinh ra khó khăn rất nhiều.

Lăng Lộ Vũ vừa đi vào đã hơn hai tiếng. Trong lúc cạn kiệt sức lực, giữa chừng, Thân Thành Dương từ bên trong vội vàng hoảng hốt chạy ra, để cho người ta đi mua chocolate.

Vẻ mặt Chu Phù mơ hồ nhìn về phía Trần Kỵ, biểu cảm hết sức lo lắng.

Người sau thì bình tĩnh lấy từ trong túi ra hai thanh chocolate, tiện tay đưa tới trước mặt Thân Thành Dương gấp đến độ đầu óc choáng váng: “Cái này có, đừng mua.”

Thân Thành Dương như là nhìn thấy cứu tinh, cầm lên liền chạy trở về, ngay cả câu cảm ơn cũng không kịp nói.

Bên ngoài phòng phẫu thuật nhất thời khôi phục bình tĩnh.

Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, bị Trần Kỵ kéo trở lại ghế ngồi, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn chocolate vậy anh?”

“Tốn quá lâu, không còn thể lực, phải bổ sung một chút.” Mặt Trần Kỵ không đổi sắc nói, “Thứ này phải chuẩn bị trước.”

Chu Phù mở to mắt: “Sao anh biết thế?”

“Nhiều chồng sách như vậy mà chẳng đọc được gì à? Những gì cần chuẩn bị anh đã chuẩn bị hết cho em rồi.”

Chu Phù “Ồ” một tiếng, may mắn nói: “Khó trách anh đặc biệt mang chocolate, em đã nói bình thường anh cũng không thích ăn đồ ngọt mà.”

Trần Kỵ lười biếng quay đầu, mí mắt nâng lên, nhìn lướt qua người cô: “Đó là anh đặc biệt mang cho người khác à?”

“Hả?” Chu Phù vô tội nhướng mi nhìn về phía anh.

“Là ai trước một giây mới vừa ra khỏi cửa, một giây sau liền quấn lấy anh muốn ăn ngọt, không cho ăn liền xụ mặt chơi xấu muốn khóc?” Trần Kỵ cười như không cười véo má cô.

“…”

Chu Phù rời mắt, không mặt mũi lên tiếng.

Cuối cùng sau khi kết thúc, Thân Thành Dương thở phào nhẹ nhõm từ bên trong đi ra, thuận miệng nói ra tình huống đứa nhỏ quá lớn không dễ sinh.

Người bên cạnh đi về phía đứa bé, hoặc là vây quanh chăm sóc Lăng Lộ Vũ, chỉ có Trần Kỵ nghe lọt tai chuyện này. Thấy Chu Phù xem xong Lăng Lộ Vũ lại ôm đứa bé xong, anh lập tức kéo cô đến khoa phụ sản bên cạnh làm kiểm tra.

Kết quả kiểm tra cũng rất bất ngờ.

Có lẽ trước đây Chu Phù luôn không ăn uống đàng hoàng. Sau khi có con, khẩu vị bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, bữa nào cũng ăn không ít, chênh lệch quá lớn, bản thân cô hấp thu không tốt lắm, tuy có thịt nhiều một chút, nhưng hầu hết đều ăn vào trên người đứa bé nên đứa bé lớn hơn dự kiến một chút.

Hơn nữa vóc dáng và khung xương của Chu Phù đều nhỏ, nếu không kiểm soát một chút, đến lúc đó có thể cũng sẽ gặp phải tình huống hôm nay của Lăng Lộ Vũ.

Chu Phù choáng váng, chỉ còn lại Trần Kỵ ung dung bình tĩnh tiến hành trao đổi với bác sĩ, tư vấn biện pháp giải quyết.

Kết quả đơn giản là phải bắt đầu từ ăn uống.

Lúc cần tiết chế cũng nên tiết chế.

Ngày hôm sau Chu Phù nhìn trên bàn được phối hợp lại, bữa trưa rõ ràng ít đi một chút, nhịn không được cảm thán với Trần Kỵ: “Thật không ngờ, anh cũng có ngày hôm nay.”

Có lẽ là trong khoảng thời gian này phóng túng quá mức, bỗng nhiên bắt đầu kiểm soát lượng ăn ban đêm ngày đầu tiên, Chu Phù hiếm khi lại không ngủ được.

Vốn đã buồn ngủ, cuối cùng lại bị đói tỉnh.

Vì không để cho cô một mình cô đơn, mấy tháng nay, thời gian làm việc và nghỉ ngơi ban đêm của Trần Kỵ gần như điều chỉnh theo nhịp điệu đồng bộ với cô. Cô mệt nhọc, anh liền lập tức buông chuyện trên tay, trở về phòng ngủ chung với cô.

Giờ phút này cách thời gian ngủ đã qua hơn một tiếng, người đàn ông ôm cô sau lưng đã nhắm mắt tiến vào trạng thái ngủ, hô hấp rất nặng.

Chu Phù biết ban ngày anh chăm sóc mình được cho chăm sóc quá mức, cô có thể muốn ngủ liền ngủ, nhưng anh lại phải luôn luôn tỉnh táo canh giữ bên cạnh cô đợi lệnh, là người đều sẽ mệt mỏi, cho nên giờ phút này cô không đành lòng quấy rầy anh.

Suy nghĩ một chút, cô cẩn thận từng li từng tí từ trong lòng anh đi ra, sau đó đứng dậy xuống giường rón rén đi vào phòng ăn.

Đang muốn xem chạng vạng tối có thứ gì còn lại có thể hâm nóng để lót bụng không.

Kết quả còn chưa kịp mở tủ lạnh, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân xỏ dép lê của Trần Kỵ.

Chu Phù trong nháy mắt có tật giật mình.

Rõ ràng đã nói muốn kiểm soát ăn uống, cô còn không nghe lời, lén lút chạy ra ngoài ăn cơm.

Cô gái nhỏ cắn môi, cúi đầu không biết xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Kỵ lập tức đi tới trước mặt cô, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn mới tỉnh, đưa tay xoa xoa gò má cô: “Sao lại như vậy?”

Chu Phù cũng không muốn lừa anh, cô hạ quyết tâm, ngoan ngoãn tự thú với anh: “Em ra ngoài ăn vụng…”

“Ăn xong chưa?” Trần Kỵ hỏi.

Chu Phù lắc đầu: “Còn chưa thực hiện được, đã bị anh bắt được rồi.”

Người đàn ông kéo khóe môi, thản nhiên cười nói: “Anh chưa từng nói với em, em ở trong lòng anh động một chút anh cũng có thể biết được.”

Chu Phù: “…”

“Định ăn vụng cái gì?” Trần Kỵ thuận miệng hỏi.

“Được rồi, hâm nóng bữa tối một chút, tạm được tạm được.” Chu Phù thành thật nói ra.

“Nào còn thừa, anh đã tính toán tất cả, không tươi chắc chắc sẽ không giữ lại.” Ngón tay Trần Kỵ móc vào cằm cô, thoáng nâng lên, làm cho cô nhìn về phía mình, “Đói bụng muốn ăn cái gì sao không gọi anh?”

Chu Phù phồng má: “Không phải anh nói muốn kiểm soát số lượng sao… hơn nữa em thấy anh đang ngủ say.”

“Anh nỡ nhìn em đói thật sao?” Trần Kỵ xoa xoa đỉnh đầu cô, “Đến phòng ăn ngồi chờ, anh làm cho em.”

“Ồ…”

Giống như lo lắng Chu Phù đói bụng khó chịu, động tác của Trần Kỵ rất nhanh, không tới mấy phút đã bưng chén hoành thánh nóng hổi ra, thuận tay còn giúp cô làm một đĩa trứng ốp la nước sốt mà ngày thường cô thích ăn nhất.

Chu Phù vừa ngửi thấy mùi thơm quen thuộc liền thèm, háo hức chờ đợi. Sau khi lấy được muỗng cô vội vàng ăn hai miếng, suýt nữa thì bị bỏng.

“Chậm một chút, anh không giành với em.” Trần Kỵ liếc nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng không hiểu sao lại hụt hẫng.

Sau khi vui vẻ ăn xong hai viên hoành thánh, Chu Phù mới ngước mắt nhìn Trần Kỵ trước mặt, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy: “Em lại làm phiền anh nữa rồi, hại anh không thể nghỉ ngơi thật tốt…”

Trần Kỵ không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô ăn.

“Em có thật sự phiền phức không?” Chu Phù rũ mắt nhìn chén, “Em biết phải kiểm soát thích hợp, nhưng không cẩn thận đói bụng, ngày mai em cam đoan không thêm cơm nữa.”

“Muốn em nói xin lỗi cái gì?” Người đàn ông trầm mặc thật lâu, đột nhiên mở miệng nói, “Em có ngốc không, nỗi khổ mang thai đều là do một mình em chịu, anh hầu hạ em thì sao chứ?”

Trần Kỵ hiếm khi nghiêm túc, giọng nói thần thái cũng không còn cà lơ phất phơ như ngày thường, thậm chí còn mơ hồ lộ ra chút… tự trách?

Một giây sau, bàn tay người đàn ông khẽ vuốt lên gương mặt cô gái nhỏ, trong giọng nói tràn đầy đau lòng: “Để em chịu đói.”

“Hả?” Chu Phù ngơ ngác ngước mắt, cái muỗng vẫn treo ở chỗ cũ, khó hiểu nhìn về phía anh.

Chỉ thấy Trần Kỵ kéo khóe môi, bất đắc dĩ tự giễu nói: “Anh cũng là lần đầu tiên chăm sóc phụ nữ có thai, không có kỹ năng để đối phó với nó…”

“Anh xin lỗi, cục cưng.”