Bệnh viện Chu Phù giám sát sức khỏe cách nhà không xa, là một bệnh viện tư nhân trên danh nghĩa Lục Thiên Sơn.
Bởi vì giữa nhà và tòa nhà Phù Trầm cách nhau chỉ có năm phút đi bộ, cho nên từ công ty đến bệnh viện cũng rất tiện lợi.
Nghe thấy cô hít một hơi lạnh trong điện thoại, khi cổ họng mềm mại nói đau, người đàn ông từ trước đến nay thong dong bình tĩnh hiếm thấy hoảng hốt, mồ hôi lạnh liền toát ra, dường như không chút do dự liền bỏ lại một phòng cao tầng không quan trọng, bước chân rời đi khá dồn dập.
Chu Phù ở bên nhau với anh, sau khi được anh chăm sóc quen rồi, bất kể gặp phải chuyện lớn nhỏ gì, phản ứng đầu tiên chính là tìm anh thương lượng hoặc trợ giúp, tính ỷ lại đối với anh vô cùng mãnh liệt.
Thường ngày ngay cả nặn kem đánh răng cũng muốn anh nặn, càng không cần phải nói gặp phải chuyện đại sự nghi ngờ có dấu hiệu sinh non này.
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, trong ý thức chỉ cảm thấy đau đớn, không nghĩ ra phương pháp ứng phó nào.
Trần Kỵ biết tính tình cô gái nhỏ nhà hắn, biết cô lúc này phỏng chừng sợ hãi đến luống cuống tay chân, chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống tâm tình căng thẳng trong nháy mắt dâng lên trong lòng, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.
Người đàn ông cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thản ung dung, không truyền cho cô thêm nỗi sợ hãi và lo âu, dịu dàng hỏi thăm tình huống cụ thể của cô: “Hiện tại em đang ở đâu? Ở nhà hay là ở công ty?”
“Ở, ở công ty, em muốn ngủ trưa, ở phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh.” Chu Phù nhất thời nói năng lộn xộn, “Anh không ở nhà, em lười, lười về nhà, cho nên…”
Trần Kỵ “Ừm” một tiếng, biết được giờ phút này cô không ở nhà một mình, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Đừng sợ, cách ngày sinh dự tính còn hơn một tháng, chắc là không sinh nhanh như vậy đâu, có thể là bị chuột rút. Anh sẽ nhanh chóng liên hệ bác sĩ cho em, em ở trong phòng nghỉ ngoan ngoãn chờ một lát, anh đang trên đường trở về công ty, cúp điện thoại trước vài phút, chờ liên lạc xong người, anh lập tức gọi lại cho em, được không?”
Hơi thở Chu Phù lên tiếng rất yếu, vừa nghe liền nhịn đau: “Dạ…”
Tiếng nói này nghe được trong lỗ tai Trần Kỵ, khiến cho trái tim vốn đang treo lơ lửng của anh lập tức thắt lại đau đớn, anh nghiến chặt răng mới có thể hạ quyết tâm cúp điện thoại của cô.
Người đàn ông từ cục quy hoạch xuống lầu với tốc độ cực nhanh. Sau khi vào trong xe, anh không chút suy nghĩ liền gọi điện thoại cho Lục Thiên Sơn, bảo ông sắp xếp người, thông báo bệnh viện cho người đến Phù Trầm.
Sau khi liên lạc với Lục Thiên Sơn xong, anh lại lập tức gọi điện thoại cho Phương Hân.
Đây là Trần Kỵ hiếm có, chủ động gọi điện thoại cho người phụ nữ khác ngoại trừ Chu Phù và bà nội Tô Tú Thanh.
Lúc điện thoại được kết nối, Phương Hân dường như cũng vừa mới từ trong giờ nghỉ trưa tỉnh lại, nhất thời còn chưa kịp phản ứng người gọi điện thoại cho mình là Trần Kỵ, tiện tay liền nhận.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của sếp cô, Phương Hân từ tư thế nằm sấp biến thành ngồi nghiêm chỉnh, kinh ngạc không hiểu sao nhận được điện thoại của Trần Kỵ, càng kinh ngạc vì giọng nói và thái độ nói chuyện của đối phương.
Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách không tài nào với tới, bỗng nhiên mang theo giọng điệu thỉnh cầu mà Phương Hân chưa nghe thấy, nói với cô: “Có thể mời cô đến phòng làm việc của tôi xem tình huống của Chu Phù không? Cô ấy đang ngủ trưa trong phòng nghỉ, vừa mới gọi điện thoại nói với tôi đau bụng, tôi đã bảo bác sĩ chạy tới. Tôi cũng đang trên đường trở về, nhưng tôi sợ bây giờ cô ấy một mình ở bên trong sẽ sợ hãi, có thể vào giúp cô ấy một chút không? Làm ơn.”
Ngữ khí hèn mọn đến mức khiến Phương Hân mở to hai mắt. Sau khi liên tiếp nói mấy câu, cô vội vàng cúp điện thoại chạy đến văn phòng riêng kia.
Đến lúc cô đẩy cửa vào, Chu Phù ôm bụng ngồi ở trên giường, đã nói chuyện điện thoại với Trần Kỵ một lần nữa.
Lúc này cô gái nhỏ không có sức lực giơ điện thoại lên. Sau khi mở loa trực tiếp ném điện thoại lên giường, cho nên từng câu từng chữ Trần Kỵ nói cũng rõ ràng lọt vào tai Phương Hân.
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng đến kỳ cục. Nếu không phải lúc này chính tai cô nghe thấy, đánh chết cô cũng sẽ không tin tưởng ngày thường nghiêm túc, ngay cả một chút tươi cười sếp cũng ít có, vậy mà có thể dùng ngữ khí và kỹ năng nói như vậy để dỗ người.
“Cục cưng, hít thở sâu, đừng căng thẳng, không có gì lớn đâu. Bác sĩ đang trên đường đến, anh cũng sẽ đến ngay.”
“Phương Hân đi vào với em chưa?”
Chu Phù cố gắng ngước mắt lên, ánh mắt căng thẳng uất ức nhìn về phía cô ấy, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ…”
Trần Kỵ thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Không sợ, ngoan, điện thoại vẫn luôn kết nối, anh nói chuyện với em.”
Chu Phù bĩu môi ôm bụng: “A…”
Trần Kỵ biết tính tình cô, thử khơi mào các loại đề tài để hấp dẫn và chuyển sự chú ý của Chu Phù.
Phương Hân ở bên cạnh cô gái nhỏ. Trong vòng vài phút ngắn ngủi nghe được lời Trần Kỵ nói ra, thậm chí so với mấy năm cô vào công ty còn nhiều hơn không ít.
Cô bỗng nhiên ngộ ra câu châm ngôn tình cảm kia.
Người đàn ông không thực sự không biết cách nói chuyện để dỗ phụ nữ vui vẻ, đơn giản phải xem anh ta có thích hay không, có nguyện ý hay không.
Cũng không biết là biện pháp một tay Trần Kỵ chuyển sự chú ý có tác dụng hay là cái khác, cảm giác đau đớn trong bụng Chu Phù dần dần yếu bớt, không có vừa rồi bỗng nhiên khó chịu thở không ra hơi, cảm giác căng thẳng buông lỏng xuống, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.
Phương Hân tỉ mỉ quan sát vẻ mặt và phản ứng của cô, thấy thế, vội hỏi: “Bây giờ em có khỏe không?”
Chu Phù nghiêng đầu nhìn cô ấy, gật đầu, ngay cả nói chuyện cũng có năng lượng hơn rất nhiều: “Dạ, hình như không còn đau nữa ạ.”
Trên mặt Phương Hân cuối cùng cũng nở nụ cười: “Thật tốt quá, vậy chắc là không có chuyện gì đâu.”
Tiếng đối thoại của hai người rõ ràng thông qua điện thoại truyền tới lỗ tai Trần Kỵ, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm thật sâu, bàn tay to nắm tay lái siết chặt lại hơi buông ra, khớp xương trắng bệch một lần nữa khôi phục màu máu, bọc vô lăng bị anh nắm chặt đến mức hơi lõm xuống.
Bác sĩ tới rất nhanh, không tới năm phút đồng hồ, trong phòng làm việc đã đứng đầy người.
Ngay cả Lục Thiên Sơn cũng ở trong đó.
Rõ ràng mấy phút trước, khi nhận được điện thoại của con trai gọi tới, ông đã hoàn tất dự án với đối tác, chỉ chờ ký tên và bắt tay.
Nào ngờ điện thoại vừa chuyển được, sau khi Trần Kỵ nói xong hai ba câu về sự việc, trợ lý trơ mắt nhìn chủ tịch hơn năm mươi tuổi này lạnh lùng mất đi phong độ lão luyện. Ông đứng dậy rời đi, hạng mục mấy chục tỷ nói mặc kệ thì mặc kệ.
Chu Phù im lặng ngồi ở giữa giường lớn trong phòng nghỉ, đối mặt với một phòng người, ít nhiều còn có chút xấu hổ.
Lúc này cô đã không còn khó chịu nữa, liền bắt đầu cảm thấy mình vừa rồi có phải có chút chuyện bé xé ra to không, hại mọi người đi một chuyến tay không.
Sau khi cô nói rõ tình huống đơn giản, mấy chuyên gia vẫn nhanh chóng lắp ráp xong dụng cụ mang đến, tiến hành một số điều tra cần thiết ngay tại chỗ.
Sự tình liên quan đến “người câm nhỏ” trong bụng, Chu Phù cũng không từ chối, nghe lời tùy ý các bác sĩ sắp xếp. Cô ngoan ngoãn tiến hành phối hợp với các loại kiểm tra, trong lúc đó vẫn duy trì sự thành thục bình tĩnh mà người trưởng thành nên có.
Sau khi kiểm tra xong toàn bộ, các chuyên gia cầm số liệu ra khỏi phòng nghỉ, tụ tập trên bàn hội nghị nhỏ trong phòng làm việc của Trần Kỵ phân tích tình huống của Chu Phù.
Trần Kỵ lúc này trở lại công ty.
Dưới chân người đàn ông nổi gió đi vào tầng lầu của bộ phận thiết kế. Khi đi ngang qua một nhóm bác sĩ đông đúc tại bàn hội nghị của văn phòng, ngay cả chào hỏi cũng không có thời gian chào một tiếng, anh lập tức đi vào bên trong phòng nghỉ.
Chu Phù giờ phút này vừa mới làm xong kiểm tra, im lặng dựa vào đầu giường, ấm áp nhỏ nhẹ trò chuyện với Phương Hân. Cảm xúc dường như điều chỉnh cũng không tệ lắm, không còn căng thẳng và bối rối như lúc trước.
Nhưng mà trong nháy mắt Trần Kỵ mở cửa đi vào giường cô, tiếng nói chuyện của cô gái nhỏ đột nhiên dừng lại, khóe môi hơi cong lên độ cong cứng lại, động tác ngước mắt vô cùng chậm chạp.
Đợi khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông đập vào mắt một lần nữa, Chu Phù rốt cuộc không nhịn được đỏ mắt, mũi chua xót, trưởng thành và bình tĩnh cái gì chứ. Dường như trong khoảnh khắc quên ngay lập tức, cô không biết tại sao uất ức và bối rối vừa mới đè xuống, vừa đến trước mặt Trần Kỵ liền lập tức không có chỗ che giấu.
Giờ phút này Chu Phù cũng mặc kệ Phương Hân ở bên cạnh nhìn, cô không hề nghĩ ngợi liền giơ hai tay từ trong chăn ra, đáng thương vươn về phía Trần Kỵ. Đôi môi hồng bị hàm răng cắn đến tái nhợt, một lát sau lại buông ra, rất nhanh khôi phục màu máu đỏ tươi: “Ôm…”
Trần Kỵ không nói nhiều lời cúi người xuống, bàn tay to xuyên qua khe hở giữa thắt lưng và chăn của cô, hơi đưa người vào trong lồng ngực rộng lớn của mình.
Giữa hai người mặc dù cách nhau một cái bụng không lớn không nhỏ, nhưng vẫn phù hợp như cũ.
Giây tiếp theo hai má Chu Phù vùi vào trong ngực anh, cuối cùng trong mũi ngửi được mùi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, khiến cô vô cùng tin tưởng và có cảm giác an toàn, mùi hương độc quyền thuộc về Trần Kỵ.
Cảm giác uất ức lúc này bộc phát, nước mắt lúc này kiểm soát không được trào ra, một giọt tiếp một giọt không ngừng rơi xuống.
Tiếng huhu nức nở rầu rĩ từ trong lòng người đàn ông truyền ra: “Cuối cùng anh cũng tới, hù chết em, em tưởng rằng sắp xảy ra chuyện…”
Lòng bàn tay ấm áp của Trần Kỵ dán vào gáy cô gái nhỏ, đầu tiên là siết chặt, sau đó giống như lo lắng sức lực quá mạnh sẽ làm đau cô, lại hơi buông lỏng một chút sức, bàn tay to đón lấy, chậm rãi vu/ốt ve mái tóc mềm mại của cô gái.
Một lát sau, Trần Kỵ lại đè thấp người một chút, tầm mắt đặt ngang tầm với Chu Phù, đôi môi mỏng hơi lạnh tiến tới trước trán trơn bóng của cô gái nhỏ. Đầu tiên là dịu dàng dán lên da thịt mềm mại của cô, không mang theo bất kỳ sắc thái tình d/ục nào hôn một cái, sau đó hôn môi thân mật dần dần đi xuống, thuận theo lông mi còn đọng nước mắt nhẹ nhàng run rẩy của cô, chậm rãi đi tới đuôi mắt.
Chu Phù nhắm mắt lại theo bản năng, cố gắng kiềm nước mắt một lần nữa từ hốc mắt chảy xuống gò má.
Vết nước hiện ra ánh sáng yếu ớt.
Người đàn ông cứ như vậy ở trước mặt người ngoài, không hề kiêng dè mà hôn từng chút nước mắt của cô gái.
Giây lát, cuối cùng Trần Kỵ cũng mở miệng, giọng nói có chút trầm, nhưng vẫn mang theo thứ gì đó chỉ thuộc về mình Chu Phù, cực kỳ dịu dàng: “Đừng sợ, anh đã trở lại, còn có cái gì đáng sợ chứ?”
“Có phải anh đã nói với em rằng mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh đều có thể giải quyết không?”
“Yên tâm tin tưởng anh là được rồi, đúng không?”
Chu Phù gật đầu.
Thật ra cô hiểu đạo lý này, sức khỏe của cô, cô ít nhiều cũng rõ ràng tình trạng, cho dù là muộn màng.
Thêm vào thái độ của các bác sĩ vừa rồi khi làm kiểm tra cho cô, cô cũng nhìn thấy, nghiêm khắt nhưng không nghiêm trọng, lúc này cô liền biết cũng không có vấn đề quá lớn.
Cho nên sau khi làm xong tất cả kiểm tra, cô đều có thể duy trì tâm tình khá ổn định, thản nhiên tiếp nhận và phối hợp.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Trần Kỵ, cô liền nhịn không được rơi nước mắt.
Chu Phù suy nghĩ một chút, lúc nhướng mi, hốc mắt đỏ lên còn chưa rút đi. Tấy vậy, trái tim Trần Kỵ mềm nhũn một mảng lớn.
“A Kỵ, lúc em vừa làm kiểm tra, thật ra thì rất trưởng thành và ổn định.” Cô nhìn về phía Phương Hân, “Không tin anh hỏi chị Hân Hân đi, khi đó một giọt nước mắt em cũng không rơi…”
Phương Hân nhìn sửng sốt, bất chợt nghe thấy tên của mình, vội phục hồi tinh thần lại, xấu hổ gật gật đầu sau đó lập tức lui ra ngoài, trả lại thế giới của hai người cho vợ chồng son sến súa làm người ta khiếp sợ trước mắt.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Trần Kỵ dừng lại trên người phụ nữ nhỏ thuộc về mình trên giường kia, anh nghe vậy, thản nhiên cười một tiếng: “Ngoan như vậy sao?”
Chu Phù phồng má, yếu ớt trừng anh một cái: “Đều tại anh.”
“Trách anh? Trách anh cái gì?” Trần Kỵ thuận thế ngồi xuống bên giường, để cho cô có thể vừa vặn tựa vào ngực mình, đầu ngón tay giống như trêu chọc bạn nhỏ, nhéo cằm cô gái nhỏ, “Trách anh chiều hư em à?”
Chu Phù không phản bác, xem như ngầm thừa nhận, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao… anh tự làm tự chịu…”
Trần Kỵ cúi đầu cười véo má cô: “Được, chút tính tình nhỏ nhen này của em, anh còn vui vẻ chịu đựng.”