Chỉ Cần Em Thôi

Chương 92: Ngoại truyện 25



Editor: Saki

Hai vợ chồng son tôi một câu anh một câu, ỷ vào con trai sinh ra không bao lâu còn không biết nói chuyện, không chút khách khí ghét bỏ thằng bé một lần.

Hứa Tư Điềm ngồi một bên đưa trái cây cho Chu Phù nghe một lát, thật sự có chút nghe không nổi nữa, buồn cười nói với hai người bọn họ: “Trước kia sao không nhìn ra, vậy mà cả hai người đều là người mê ngoại hình đẹp.”

Lục Minh Bạc vội vàng nói theo một câu: “Nếu không thì hai người sao có thể ở bên nhau được chứ.”

Hứa Tư Điềm nghe được thanh âm của anh, mắt thường có thể thấy được nụ cười vốn còn rạng rỡ mà nhạt đi. Cô cụp mắt thuận tay đẩy Lục Minh Bạc ra, muốn trộm lấy miếng trái cây mà cô đã cắt xong, ngước mắt có vẻ cảnh cáo và ghét bỏ trừng mắt nhìn anh một cái.

Người sau ngượng ngùng rút tay về, suy tư một lát, vội ngồi xổm xuống tiến đến bên cạnh cô, ân cần nhận lấy dao trong tay cô và mấy trái cây còn chưa gọt xong: “Để anh.”

Hứa Tư Điềm không để ý tới anh, cũng không muốn cướp với anh, dứt khoát đẩy toàn bộ cho anh, còn mình dịch ghế dựa vào giường em bé bên giường bệnh của Chu Phù.

Chăm sóc chàng trai mà cha không thương mẹ không thương này.

Trần Kỵ nghe xong lời Hứa Tư Điềm vừa nói, ánh mắt nhìn về phía Chu Phù: “Anh có phải là người mê ngoại hình đẹp không, em chắc chắn là vậy.”

Chu Phù nhướng mi nhìn anh: “?”

Trần Kỵ không biết xấu hổ nhớ lại quá khứ, bắt đầu khoe khoang: “Tết năm đó về Kim Đường, không phải còn nói với em rằng lúc trước lần đầu tiên em tới Kim Đường, nhiều người nói muốn dùng xe chở em, nhưng em lại tìm anh, không phải nhìn trúng khuôn mặt này của ông đây thì nhìn trúng cái gì? Không thể nào vì anh trông giống người tốt được, phải không?”

Chu Phù bĩu môi: “Quả thật không giống người tốt.”

Nếu không là bởi vì trùng hợp ở nhà anh, sau đó cô gặp anh ở Kim Đường đều phải trốn đi.

Lục Minh Bạc không thể xem được sự kiêu ngạo này của Trần Kỵ, nghe vậy cũng mở miệng nói: “Anh Kỵ, anh đừng đắc ý, lúc trước cũng không có cô gái nào có thể dính vào xe anh, chị dâu nhỏ muốn anh chở anh liền ngoan ngoãn chở, em thấy anh ngay từ đầu đã ngã lên người chị ấy, cũng không khá hơn chút nào.”

Chu Phù không quay đầu lại, Lục Minh Bạc thay cô tìm lại thể diện, mí mắt cong cong, vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng.”

Trần Kỵ liếc nhìn Lục Minh bạc một cái, lười biếng “Á” một tiếng, tầm mắt một lần nữa trở lại trên người Chu Phù, bàn tay to tìm được và véo gương mặt căng phồng và mềm mại của cô: “Em cười vui vẻ như vậy sao?”

“Ngay từ đầu anh đã đổ lỗi chuyện này cho em, anh cho rằng em đã sớm biết rồi chứ?”

Cơ bản là Trần Kỵ không có một chút muốn phủ nhận, anh lập tức thừa nhận, thái độ trắng trợn này khiến Chu Phù hơi xấu hổ.

Rõ ràng ngay cả em bé cũng có một đứa, lại còn là dễ dàng bị lời âu yếm bình thường không có gì lạ đả động.

Lục Minh Bạc cô đơn như vậy không ai muốn vạn người chê, nội tâm yếu ớt vặn vẹo nhất, cơ bản là hiện giờ không thể nhìn thấy tình ý kéo dài giữa những cặp tình nhân như vậy, cảnh tượng anh anh em em, nhịn không được gây mất hứng mà nói một câu: “Lúc này rồi, còn có tâm tư làm người yêu à? Hai người thật buồn cười, đứa nhỏ có muốn không? Không cần thì em ném đi.”

Cơ bản là Trần Kỵ không thèm để ý, ánh mắt khá keo kiệt chia cho anh ấy vài giây, không hề nghĩ ngợi liền thốt ra: “Cậu thích thì ôm đi thay chúng tôi nuôi đi, đỡ phải ở nhà chiếm hết thời gian của Chu Phù cho tôi.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ còn chưa nói xong, tiếp tục không nhanh không chậm mỉa mai anh ấy: “Dù sao, cậu cũng không giống như sắp có con, ngay cả vợ cũng không có.”

Lục Minh Bạc: “…”

Mấy người ngồi cùng nhau trò chuyện một lát, điện thoại Trần Kỵ đặt trên bàn nhỏ rung lên, tầm mắt mấy người đồng loạt bị hấp dẫn, người đàn ông lười biếng đứng lên, Chu Phù ngước mắt nhìn anh theo bản năng: “Chuyện gì vậy anh?”

Trần Kỵ không để ý điện thoại, để mặc nó rung: “Đến giờ con trai em uống sữa rồi.”

“A?” Chu Phù sửng sốt, “Vậy sao nó không khóc? Bình thường trẻ con đói bụng không phải đều thích khóc sao?

Trần Kỵ kéo khóe môi, trêu chọc cô: “Cho nên anh nói giấc mơ và hiện thực đều trái ngược.”

Chu Phù không hiểu: “Anh có ý gì?”

“Em mơ thấy thằng nhóc nói nhiều, kết quả sinh ra quả nhiên là một người câm.” Trần Kỵ vừa cười nói, vừa đi về phía chỗ pha sữa bột cách đó không xa, “Y tá đã quan sát qua, thằng nhóc này không thích khóc, đi tiểu và đói bụng cũng lười khóc, liền mở to mắt nhìn qua nhìn lại.”

Lúc này Chu Phù mới nhớ ra điện thoại của Trần Kỵ đột nhiên rung lên, anh cũng không quản: “Cho nên anh thiết lập đồng hồ báo thức sao?”

“Ừm, em vất vả khổ cực, anh có thể cho thằng nhóc chết đói sao?” Giọng nói của người đàn ông vẫn chảnh không chịu nổi.

Nhưng nghe được trong lỗ tai Chu Phù, cô vẫn không nhịn được nở nụ cười, tính tình Trần Kỵ cô hiểu rõ nhất, rõ ràng thích đứa nhỏ này muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng không muốn thừa nhận.

“Vậy thằng bé sẽ không thật sự là người câm chứ?” Chu Phù cười xong, lại ít nhiều hơi lo lắng, dù sao cũng là con ruột của mình, cũng không thể bởi vì xấu mà mặc kệ thằng bé.

“Em yên tâm đi, lúc mới sinh ra đã khóc một hồi.” Trần Kỵ lúc ấy không chú ý lắm, sau đó cũng nghe y tá nói với bà nội Tô, “Thằng nhóc này cũng là một người xương cứng, trẻ sơ sinh sợ đường hô hấp khí quản gì đó bị tắc, phải khóc một hồi. Thằng nhóc không khóc, y tá liền đánh nó, tuổi còn nhỏ ngay cả răng cũng không có đã học cắn, mắc nghẹn không khóc, đến cuối cùng đoán chừng là sợ y tá thật sự thông khí phổi cho nó nên mới hết sức miễn cưỡng, có lệ hai tiếng.”

Chu Phù: “…”

“Tính bướng bỉnh cũng là do anh di truyền.” Chu Phù biết con trai không có vấn đề gì, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu đổ lỗi.

Trần Kỵ nghe xong cúi đầu cười ra tiếng: “Được, xấu là do anh di truyền, tính tình bướng bỉnh cũng là do anh di truyền.”

Chu Phù vô tội mở to mắt, đương nhiên nói: “Chẳng lẽ giống em?”

“Giống anh giống anh, xấu đều giống anh.” Anh nào nỡ tranh giành với cô, gần như là tiếp nhận vô điều kiện.

Động tác pha sữa bột của Trần Kỵ vô cùng thành thạo, giống như đã luyện qua trăm ngàn lần.

Chu Phù thoải mái tựa vào đầu giường mềm mại, nghiêm túc nhìn anh pha sữa bột xong, sau đó đi tới bên giường đứa bé ôm Trần Thương Lục ra, một tay ôm một tay đút, tư thế khá chuẩn, chỉ là không hợp với bộ dạng 258 vạn (*) của anh.

(*) 258 vạn (二五八万): 258 vạn là tiếng lóng Bắc Kinh, bắt nguồn từ chơi mạt chược. 258 là “Tướng”, nếu không có 258 “Tướng” thì không thắng được, thắng còn tăng gấp đôi. Cho nên sờ được 258 “Tướng” thì trong lòng liền vui vẻ, liền trâu bò và chảnh một chút. 

Lúc trước lần đầu tiên gặp Trần Kỵ thời niên thiếu ở Kim Đường, Chu Phù không hề nghĩ tới sẽ có một ngày, thiếu niên ngồi trên xe máy không coi ai ra gì và kiêu ngạo kia, lại cũng sẽ có dáng vẻ như ngày hôm nay.

“Anh cũng rất ra dáng ôm đấy.” Chu Phù nhịn không được nói.

Trần Kỵ vừa cầm bình sữa, vừa nghe vậy xoay người lại, nhìn về phía cô: “Có cái gì mà anh không biết à?”

Lục Minh Bạc hừ cười một tiếng, mách lẻo với Chu Phù: “Thôi đi, vừa rồi lúc chị ngủ không nhìn thấy, người đàn ông của chị gấp một tấm thảm không lớn lắm, bắt bà Tô và y tá trưởng học hơn nửa ngày, một mình ôm thảm luyện tư thế, ước chừng luyện hơn nửa tiếng.”

Nghĩ như vậy, dường như Trần Kỵ còn rất bận rộn, lại muốn tự xuống bếp làm đồ ăn cho cô, lại muốn luyện tập ôm đứa nhỏ. Sau khi mọi việc xong xuôi còn phải ở bên giường cô trông coi một tấc cũng không rời, luôn chú ý tình hình của cô mọi lúc, để bảo đảm khi cô tỉnh lại, mình ở ngay bên cạnh.

Sau khi Chu Phù ở bệnh viện dưỡng vài ngày, cuối cùng có thể về nhà.

Mấy dì giúp việc Lục Thiên Sơn phái tới cuối cùng cũng thể hiện ưu thế, nuôi dưỡng đứa nhỏ thành thạo hơn một người.

Mà Trần Kỵ rảnh rỗi, lại một lòng một dạ chăm sóc tốt tháng ở cữ của Chu Phù, không để cô gặp phải vấn đề gì.

Trong lúc này, Chu Phù chỉ cần phụ trách ăn cơm ngủ ngon, lúc tỉnh táo và rảnh rỗi thì chơi game, duy trì một tâm tình tốt, còn lại bất cứ chuyện gì cũng không cần cô quan tâm.

Trần Kỵ hỏi thăm rõ ràng về việc mẹ cho con ăn, có thể sẽ đau sẽ rách da sẽ có đủ loại không thoải mái, thậm chí ban đêm cũng không có cách nào an tâm đi vào giấc ngủ. Sau khi chất lượng giấc ngủ vô cùng dễ dàng giảm xuống, ngay cả đứa bé cũng không nỡ để Chu Phù tự cho ăn, giải quyết hoàn toàn bằng sữa bột.

Cũng may con người Trần Thương Lục này cũng không kén chọn, cho cái gì uống cái đó, hết sức dễ nuôi, cũng giống như trong bụng mẹ vậy, bớt phải lo lắng vô cùng.

Thỉnh thoảng Trần Kỵ nhớ tới dáng vẻ của con trai mình, liền trêu chọc Chu Phù: “May mà con trai theo anh, nuôi bừa là được.”

Chu Phù cảm thấy loáng thoáng có chút nói móc: “Anh có ý gì?

“Nếu là một cô nhóc có tính tình giống em, phỏng chừng sẽ không dễ hầu hạ như vậy.” Trần Kỵ lúc này không có một chút muốn sống, “80% động một chút là rơi nước mắt, đút chút gì đều phải dựa vào dỗ xanhy, không dỗ thì không ăn.”

Chu Phù khẽ nâng cằm: “Hình như anh rất có ý kiến nhỉ?”

Trần Kỵ nghe vậy nhướng mày, ngón tay lập tức bóp cằm Chu Phù, dáng vẻ vô cùng chảnh, dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất, nói ra lời sợ hãi nhất: “Anh dám sao?”

Chu Phù không nhịn được cười ra tiếng.

Nhưng khi Trần Kỵ nhắc tới như vậy, Chu Phù lại đột nhiên cảm thấy nếu như có thể có một cô nhóc, hình như cũng rất tốt.

Cô còn rất muốn nhìn xem Trần Kỵ bị con gái nhỏ yếu ớt chọc tức giận đến mức chân tay luống cuống, rồi lại không dám tức giận, chỉ có thể đè nén tính tình dỗ dành.

Nhưng nghĩ ngược lại, lúc anh đối mặt với mình, hình như chính là cái dạng này…

Cuộc sống trôi qua rất nhanh, trẻ con thấy gió liền lớn.

Trần Thương Lục quả nhiên không uổng phí gen tốt của cha mẹ, tuy rằng lúc mới sinh ra đỏ rực, nhăn nhúm và xấu xí vô cùng, nhưng rất nhanh ưu thế nhan sắc liền nổi bật ra.

Ngũ quan không có vấn đề gì, chiều cao cũng theo ba ruột cậu, so với đứa trẻ cùng tuổi đều cao hơn không ít.

Trong lớp học trước, có thể nói là đã giành được niềm vui của vô số cô gái nhỏ và giáo viên.

Cũng giống như ba cậu năm đó, kẹo chocolate nhận được mỏi tay.

Nhưng bất đồng đó là cha cậu từ trước nhìn cũng lười liếc mắt một cái, cậu thì ngược lại, ai đến cũng không từ chối, mỗi ngày nhét đầy cặp sách nhỏ, mang về nhà lấy lòng mẹ.

Từ sau khi thằng nhóc này đi học, Trần Kỵ ở nhà thường xuyên nghe được cậu nói một câu đó là: “Mẹ ơi, hôm nay con cũng mang cho mẹ thật nhiều chocolate với kẹo nhỏ nha, ba chưa đưa cho mẹ phải không ạ?”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù buồn cười.

Kết quả là Chu Phù bởi vì con trai thường xuyên cho ăn đồ ngọt, năm trước bất hạnh sâu hai cái răng. Lúc Trần Kỵ cùng cô đi bệnh viện xử lý, cô gái này ôm cánh tay anh khóc không ngừng, chọc cho anh vừa tức vừa đau lòng.

Thế cho nên về sau ba không chỉ không tặng cho mẹ, còn có thể tịch thu một phần thích hợp.

Sau khi tính cách Trần Thương Lục mang theo tính cách mặt trời nhỏ như vậy yên ổn hai năm, gen nào đó của Trần Kỵ dần dần nổi bật lên trên người cậu nhóc.

Mỗi ngày sau khi hai tuổi, Chu Phù đều rất lo lắng giáo viên mầm non gọi điện thoại tới.

Nội dung trong điện thoại dường như ngoại trừ mách lẻo vẫn là mách lẻo.

Mặc dù thằng nhóc này gần như sống thành một dáng vẻ với ba ruột năm đó, đi học không nghe giảng, nằm sấp trên bàn ngủ, ít nói như mọi khi, nhưng thật ra đánh nhau thì không ít.

Bởi vì ưu thế gen thật sự quá lớn, đánh nhau còn luôn dễ dàng đánh thắng, một đối thủ bất khả chiến bại đánh bại tất cả các lớp mầm non.

Mỗi lần Chu Phù nhận được loại điện thoại này, đều cau mày nhìn về phía Trần Kỵ.

Bị người đàn ông ngang ngược ôm vào trong ngực dỗ dành, còn nhịn không được nhéo tay đá chân: “Đều tại anh cả, anh xem anh gen tốt, Trần Thương Lục toàn di truyền tất cả!”

Trần Kỵ cười khá bất đắc dĩ: “Vậy anh cũng không nghĩ tới, như vậy đi, anh sẽ tìm một cơ hội nói chuyện với thằng nhóc.”

“Dù sao anh cũng phải chịu trách nhiệm!”

“Anh chịu trách nhiệm, anh chắc chắn chịu trách nhiệm.”

Nhiệm vụ Chu Phù giao ra, Trần Kỵ đương nhiên không dám chậm trễ.

Ngày hôm sau liền đưa Trần Thương Lục từ Lục Thiên Sơn trở về, lập tức xách vào thư phòng họp.

“Nghe nói con ở trường rất ngang ngược à?” Trần Kỵ liếc thằng nhóc một cái.

Trần Thương Lục thẳng thắn vô tư nói: “Tạm được ạ, ông nội nói rằng trước kia ba không khác con nhiều lắm.”

Trần Kỵ: “…”

“Ba nói này, con có thể bớt đánh nhau một chút không?” Trần Kỵ búng vai cậu bé, “Con càn rỡ như vậy, ba và mẹ con không có cách nào báo cáo kết quả công tác được.”

“Mẹ con nói là do gen của ba có vấn đề.”

Trần Thương Lục suy nghĩ một chút, nói: “Đúng vậy ạ.”

Trần Kỵ: “…”

Trần Kỵ rất muốn lập tức đánh cậu nhóc một trận, để nó cảm nhận xem gen của ba có thách thức được không, nhưng ngại thằng nhóc này là con ruột của Chu Phù, nếu anh hành động thật, cô tuyệt đối sẽ nổi nóng với anh.

Trần Kỵ cố gắng đè lửa xuống, nhẫn nại hỏi cậu bé: “Tại sao con lại thích đánh nhau như vậy?”

“Ông nội nói với con, trước kia ba đánh nhau rất lợi hại, nên mới bảo vệ mẹ tốt như vậy.” Trần Thương Lục nghiêm túc nói, “Con cũng có thể bảo vệ người khác.”

Trần Kỵ “Shhh” một tiếng, ý thức được vấn đề còn không chỉ có một: “Bảo vệ cô gái nhỏ sao?”

Trần Thương Lục gật đầu.

Trần Kỵ nhịn không được kéo khóe môi, Chu Phù còn nói gen của anh có vấn đề. Cô là người thành phố vui vẻ, thích gen yêu sớm, cũng không thể khinh thường.

Trần Kỵ suy nghĩ, khéo léo nói: “Vậy con đừng đánh quá mức, cho người ta chút mặt mũi đi.”

Trần Thương Lục nói “Được ạ.”

Trần Kỵ lại suy tư một lát, hỏi: “Điện thoại của ông nội, con còn nhớ không?”

Trần Thương Lục: “Nhớ ạ.”

Trần Kỵ lười biếng sờ sờ cổ: “Vậy được, lần tới thầy cô lại muốn gọi điện thoại mách lẻo, con hãy báo số điện thoại của ông nội, đừng chọc giận mẹ con nữa, có nghe thấy không?”

Trần Thương Lục ngẩng đầu hỏi: “Vì sao không thể gọi vào số điện thoại của ba ạ?”

Trần Kỵ gần như không cần suy nghĩ liền thốt ra: “Ba không nhận điện thoại của cô giáo.”

Chuyến đàm phán này của hai người có thể nói tiến hành khá thuận lợi.

Ban đêm, sau khi Trần Kỵ hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, anh bắt đầu mặt dày bắt Chu Phù đòi phần thưởng.

Hai tay người đàn ông đang chuẩn bị bắt đầu làm càn thì ngoài cửa không đúng lúc vang lên vài tiếng gõ cửa yếu ớt.

Hai má Chu Phù trong nháy mắt nóng lên: “Chắc là Thương Lục…”

Trần Kỵ: “Mặc kệ nó.”

“Ôi chao, để em đi xem sao…”

Trần Kỵ hít sâu một hơi, cài lại nút áo vừa cởi, thuận tay nhét Chu Phù vào ổ chăn: “Để anh đi, em ngoan ngoãn chờ ở đó.”

Trần Kỵ đi vài bước đến ngoài cửa phòng ngủ, chỉ thấy Trần Thương Lục ôm gối của mình, im lặng chờ ở cửa.

Trần Kỵ nhíu mày: “Con làm gì vậy?”

Anh nhìn tư thế này của Trần Thương Lục, đại khái đoán ra mục đích của cậu nhóc, khó chịu mở miệng hỏi: “Trần Thương Lục, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”

Mồm miệng Trần Thương Lục rõ ràng đáp: “Hai tuổi rưỡi ạ.”

“Hai tuổi rưỡi.” Trần Kỵ gật đầu, “Đã lớn tuổi rồi, còn ngủ với ba mẹ à? Ngày mai ba sẽ nói cho con biết cô bé kia ở lớp mẫu giáo.”

Trần Thương Lục: “…”

“Giáo viên hôm nay nói rằng muốn làm bạn với ba mẹ nhiều hơn, cho nên con quyết định đêm nay sẽ cố gắng ngủ với ba mẹ một chút.” Trần Thương Lục giải thích xong, liền muốn chui đầu vào phòng ngủ.

Kết quả bị một tay Trần Kỵ chặn lại: “Con còn rất miễn cưỡng sao?”

“Như vậy đi, ba mẹ không cần con hiếu kính, ba vừa lúc còn có một người ba, người cô đơn vừa lúc có thể cho con mượn, con đi hiếu kính đi. Ba sẽ gọi điện thoại cho ông nội con, bảo ông ấy tới đón con, trong khoảng thời gian này con có thể yên tâm chuyển qua hiếu kính ông ấy, không cần khách khí.”

Trần Kỵ nói được làm được, không bao lâu liền lập tức đưa đồ chơi nhỏ trước mặt này đi.

Lúc trở lại phòng ngủ, Chu Phù đã buồn ngủ.

Trần Kỵ ở chỗ con trai chịu chút tức giận, kìm nén đến hơi tàn nhẫn, lúc này định đòi lại toàn bộ trên người cô.

Cũng mặc kệ cô có muốn ngủ không, cô ngủ thì ngủ, anh làm thì làm.

Chu Phù nhanh chóng bị anh giày vò đến mức mở to mắt, chỉ có thể đỏ mặt phối hợp.

Mơ mơ màng màng vừa rơi nước mắt vừa nghe anh khàn giọng ghé bên tai thấp giọng nói: “Tại sao từng có em bé rồi, còn khó vào như vậy chứ?”

Chu Phù: “…”