“Muốn giết hay muốn róc thịt tùy ngươi, chỉ cần ngươi thả Tiểu Hổ đi.” Ta nhìn Cố Bạch, cứng rắn nói.
Không thể liên lụy đến Tiểu Hổ được.
Tiểu Hổ nghe ta nói như thế, vội vàng tiến lên ôm chầm lấy ta, khóc lóc nói: “Nếu ngươi chết đi ta cũng không sống nữa, chúng ta cùng làm một đôi uyên ương cùng bỏ mạng!”
Uyên ương bỏ mạng thì không được, nhưng ương ương bỏ mạng thì ngược lại là có thể đó…
Cố Bạch liếc nhìn Tiểu Hổ, đằng hắng một tiếng: “Ngươi có biết nàng ấy là con gái không?”
Tiểu Hổ đỏ mặt hỏi: “Tại sao ngươi lại biết ta là con gái?”
Cố Bạch trừng to mắt: “Ngươi cũng là con gái sao?”
Ta lặng lẽ lui về sau một bước, lại bị Tiểu Hổ túm cánh tay lại.
Từ trước đến nay nàng ấy thông minh như thế.
Nghe thấy lời Cố Bạch nói xong, bàn tay nàng ấy đặt lên trên ngực của ta.
…..
Cảnh tượng này cực kỳ xấu hổ, ta hít sâu một hơi định giải thích cho Tiểu Hổ: “Ngươi nghe ta giải thích một chút…”
Hiển nhiên Tiểu Hổ không muốn nghe, nàng ấy nói rằng mình cần được yên tĩnh một lát.
Ta không yên lặng, ta là Chi Chi.
Vậy nên ta đã bị nàng ấy đuổi cổ ra ngoài.
Ta và Cố Bạch đứng ở cửa, trong một lúc không thể định thần lại được.
Vẫn là ta hồi phục tinh thần trước, khẳng khái nói với Cố Bạch: “Ngươi nói đi, ngươi muốn ta chết như thế nào?”
Cố Bạch lại nhìn ta: “Vì sao ngươi lại phải chết?”
Ta nghiêng đầu nhìn gã, vẻ mặt mờ mịt.
Sai ở chỗ nào rồi?
Cố Bạch là tâm phúc của Tiêu Cẩn Du, chuyện mà Tiêu Cẩn Du biết không có khả năng Cố Bạch không biết.
“Ta đã lừa gạt bệ hạ.” Ta vò mẻ không sợ sứt, tiếp tục nói.
Cố Bạch cười nói: “Người biết mà.”
Ta biết ngay hắn biết rồi mà!
Cố Bạch lại nhìn ta: “Người biết từ lâu rồi, nếu muốn ngươi chết thì ngươi cũng không sống được tới bây giờ.”
Cái gì?
Có ý gì đây?
“Người biết khi nào?” Tinh thần cầu tiến truy hỏi đến cùng của ta đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Sau đó, Cố Bạch lôi kéo ta đi đến thư phòng, từ từ kể cho ta nghe một câu chuyện dài.
Ta trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi nói chúng ta là quan hệ gì?”
Cố Bạch rót cho ta một ly nước: “Muội không thấy khuôn mặt ta với muội rất giống nhau sao?”
(* Cố Bạch thay đổi cách xưng hô với Chi Chi sau khi nhận thân.)
Chỉ giống một chút thôi, cũng không phải hoàn toàn giống.
“Khi đó ta đang còn xử lý công việc ở bên ngoài chưa trở về kinh, bệ hạ nói cho ta biết đã thấy một người trông rất giống ta, lúc đó ta đã thúc ngựa nhanh chóng trở về.” Cố Bạch cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã cảm giác đến tám chín phần là đúng rồi.”
“Chờ chút chờ chút.” Ta cắt ngang lời gã nói: “Ta nghe sư phụ nói, ta là do hắn từ trong vòng tay mẫu thân ta mang về mà.”
Làm sao ta có thể đột nhiên xuất hiện một ca ca từ nhỏ lớn lên cùng Tiêu Cẩn Du cơ chứ?
Nghe thấy lời ta nói, con mắt Cố Bạch tối sầm lại.
“Thời điểm mẹ chúng ta bị bọn họ bắt đi, muội vẫn chưa được sinh ra.” Cố Bạch nhấp một ngụm nước, “Nhiều năm nay ta đã bỏ công đi tìm mẹ và muội, nhưng không ngờ được mẹ là bị người của Thanh Long giáo bắt đi.”
“Bọn họ vì sao phải bắt mẹ?” Ta càng nghe càng thấy hoang mang mơ hồ hơn.
Cố Bạch thở dài, vỗ vỗ đầu của ta nói: “Đợi thêm ít ngày nữa muội sẽ biết, lưới cũng sắp thu được rồi.”
Cái lưới gì gã cũng không nói, chỉ bảo ta yên lặng tĩnh dưỡng vài ngày.
Chờ vài ngày cho sóng yên biển lặng, gã sẽ nở mày nở mặt phong phong quang quang đón ta về nhà, tiến nhập vào gia phả.
Tuy rằng ta cảm thấy thời gian này ta vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nghe lời gã nói, ta vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ngày mà gã nói sẽ đến.
Ta chờ ta chờ, rồi lại chờ được tin tức Thái hậu c.h.ế.t.
Lúc nhận được tin này, ta đang ngồi gặm hạt dưa, hỏi Tiểu Hổ vì sao muốn vào cung làm thái giám.
“Trong nhà quá nghèo, nghe nói làm thái giám sẽ có được một khoản tiền lớn.” Nàng ấy nói với ta như vậy. “Còn ngươi thì sao? Vì sao ngươi lại vào cung làm thái giám?”
Ta cuối cùng cũng không thể nói với nàng ấy rằng ta nghe theo tin đồn nên vào cung muốn hành thích Tiêu Cẩn Du.
Chuyện đó quá mất mặt.
Cho nên ta cũng nói: “Trong nhà cũng không có tiền.”
Lúc này Tiểu Hổ đã chuyển qua mặc nữ trang, nàng ấy cũng tiếp nhận việc ta mang nữ trang như nàng ấy.
Chúng ta lại tiếp tục chuẩn bị bát quái sang chuyện khác.
“Thái hậu nương nương băng hà.” Hai nha hoàn đi tới, báo tin cho chúng ta.
Ta sợ đến mức hạt dưa đều rơi xuống.
Lần trước khi ta gặp Thái hậu, nàng ta vẫn rất khỏe mạnh, tinh thần rất tốt.
Tại sao nói đi là đi?
Sau khi cùng Cố Bạch nói chuyện ngày hôm đó, ta cho rằng sự tình tuyệt đối không đơn giản.
Quả nhiên, sau khi Thái hậu băng hà, một loạt mấy cựu thần trong triều liên tiếp cáo lão hồi hương.
Một thời gian trong triều rung chuyển không yên, ngay cả Cố Bạch cũng thường xuyên không thể về nhà.
Ngay tại thời điểm này, Tiêu Cẩn Du vậy mà vẫn có thời gian đến tìm ta