Hắn ta thấy ta trở về bình yên vô sự, có chút ngoài ý muốn, bò lên trên giường của ta.
“Ngươi là người đầu tiên còn có thể đứng thẳng đi về đấy.” Trong giọng nói của hắn ta có sự sùng bái.
Mặc dù nghe hắn ta nói xong, ta cảm thấy hoa cúc của mình có hơi căng thẳng, nhưng vẫn cảm giác hưởng thụ.
Ngay khi ta đang chuẩn bị làm ra vẻ khua môi múa mép một phen, thì bỗng nhiên bụng không chịu thua kém kêu lên mấy tiếng “ùng ục.”
Trong nháy mắt, cả phòng im ắng.
Bụng của ta lại lần nữa kêu lên.
Không khí trong phòng cực kỳ xấu hổ.
Ta vội vàng lấy đồ vệ sinh cá nhân đi rửa mặt.
Chỉ là ta lại không ngờ, lúc ta rửa mặt xong trở về, thấy ở trên bàn đã có sẵn một ít thức ăn.
Ta nhìn Tiểu Hổ tử đã ngủ say, trong lòng có chút cảm động.
Nhưng chỉ cảm động được có một đêm thôi, ngay hôm sau cảm giác đó đã chuyển thành muốn giết người.
Bởi vì nhờ phúc của hắn ta, ngày thứ hai, toàn bộ trong cung từ trên xuống dưới đều biết có một thái giám tên là Tiểu Đức hầu hạ bên người Hoàng thượng suốt một ngày, đến tối mịt mới trở về, vừa mệt vừa đói.
Ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng biết.
Khi ta đang đứng bên cạnh mài mực cho hắn, hắn nhìn cánh tay trắng mịn của ta rồi hỏi: “Hôm qua ngươi hầu hạ trẫm cả một ngày à?”
Trời đất chứng giám!
Lời này không phải do ta nói ra ngoài!
Ta thả thỏi mực ở trong tay ra, cuống quýt quỳ xuống: “Tại lòng nô tài luôn nghĩ đến việc hầu hạ bệ hạ.”
Nói như vậy, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Một lát sau, Tiêu Cẩn Du hơi xoay người, hai tay nắm lấy cổ tay của ta, ôm ta vào lồng ngực.
Hắn hơi nhíu mày hỏi: “Hả? Có phải không?”
Toàn bộ cung nhân trong điện lập tức lui ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức ta hoài nghi tất cả bọn họ đều có võ công.
Nói thật, nếu như Tiêu Cẩn Du là một nam nhân bình thường, mà ta là một nữ nhân bình thường, thì giờ này phút này, nằm trong lồng ngực một nam nhân tuấn mỹ như vậy, ta nhất định phải đáp lại một cách thẹn thùng.
Nhưng Tiêu Cẩn Du lại là nam nhân thích thái giám!
Mà ta lại là một nữ nhân cải trang thành thái giám!
Bây giờ kết cục đang chờ đợi ta chỉ có thể là hai con đường.
Một là, nếu bây giờ ta vùng dậy khỏi lồng ngực hắn, quay đầu bỏ chạy, ngay lập tức ta sẽ bị chặt đầu vì tội không phục tùng hắn.
Hai là, ta vẫn tiếp tục phối hợp thuận theo ý muốn của hắn, ta sẽ bị chặt đầu vì tội khi quân.
Trước sau gì cũng phải chết, ta đây muốn chết mà không cần phải bị chà đạp.
Vì thế ta cố gắng vùng vẫy né tránh, không nghĩ tới Tiêu Cẩn Du thế mà lại rất phối hợp thả tay ra.
Ta không kịp chuẩn bị gì hết, ngã ngồi ở trên mặt đất.
Hai cái mông vỡ thành tám mảnh.
Đau đến mức khiến ta hét lên, tiếng kêu thảm thiết vang khắp cả hoàng cung.
Ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng không nhịn được mà nhướng mày.
Càng làm cho ta không ngờ tới chính là, Tiêu Cẩn Du vậy mà không trừng phạt ta.
Cái này không khỏi khiến ta phải suy nghĩ, có phải hắn mê luyến ta rồi không.
Không phải chỉ có mình ta hoài nghi, mọi người trong hoàng cung cũng bắt đầu hoài nghi.
Khi ta xoa mông trở về chỗ ở, Tiểu Hổ đón ta ngay ở cửa.
Hắn ta nhìn cái tay ta đang xoa mông, lại nhìn lên mặt ta.
“Toàn công công đặc biệt phân phó ta phải chăm sóc ngươi.” Tiểu Hổ đỡ ta đi vào trong phòng.
Ta mơ hồ cảm giác được mọi người đang có hiểu lầm gì đó.
Quả nhiên Tiểu Hổ sẽ không bao giờ làm ta phải thất vọng.
Hắn ta đỡ ta nằm sấp trên giường, rồi nói, "Chín người lúc trước la hét cho đến chết mới được khiêng ra khỏi điện. Chỉ có duy nhất một mình ngươi chỉ hét có một tiếng, vẫn có thể tự mình đứng dậy đi ra.”
Hắn ta đột nhiên trèo lên giường của ta, bắt đầu bóp vai đấm lưng cho ta: “Đức công công nếu được thăng chức cũng đừng quên ta nha.”
Tại lúc này, ta mới hiểu ra được ý tứ của hắn ta.
Thăng chức cả nhà ngươi!
Mông của ta đau là do bị té ngã!
Nhưng rất nhanh, bên trong hoàng cung tất cả mọi người đều biết thái giám Tiểu Đức được bệ hạ yêu thích sủng ái.
Cái này nếu không có một phần công lao của Tiểu Hổ trong đó, có đánh chết ta cũng không tin