Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 19: Vòng đấu loại thứ nhất



Phong Thanh Việt hơi sững người: “Có chuyện gì mà mọi người kích động vậy?”

Châu Nhất Thắng suýt thì nhảy cẫng lên: “Thanh Việt à, vòng đấu loại môn Vật lý lần này cậu đồng xếp nhất với Trần Tùng Nghi!”

Trần Thao kích động đến đỏ mặt: “Thanh Việt, lần này lớp 11/6 nổi tiếng rồi, tiếc là tớ dừng bước ở vòng đấu loại rồi. Thanh Việt cố lên, phải tiến vào vòng bán kết nhé!”

Lúc này Phong Thanh Việt mới nhớ ra thứ Hai tuần này có kết quả thi vòng đấu loại môn Vật lý của tuần trước.

“Tớ thi được bao nhiêu điểm?”

“Chín mươi tám điểm! Tớ không tin được luôn ấy.” Châu Nhất Thắng vội tiếp lời.

Phong Thanh Việt nhíu mày, có chín mươi tám điểm thôi à, cô còn tưởng được trọn vẹn điểm cơ, xem ra hôm đó quá nóng vội, không xử lý tốt các chi tiết rồi.

Người đến thông báo kết quả là Ngô Huy, ông bất ngờ thay đổi thái độ Phật hệ lúc trước, nhiệt tình quá mức với Phong Thanh Việt khiến cô bối rối vừa mừng vừa lo. Ông dặn dò thêm mấy câu kiểu như nhớ chăm chỉ học tập, giữ thái độ khiêm tốn… rồi rời đi với vẻ mặt đầy tự hào.

Ngô Huy vừa đi khỏi thì Trương Hải lại đến, đứng trước lớp khen Phong Thanh Việt nức nở. Để khuyến khích cả lớp chăm chỉ học tập, bài tập về nhà ngày hôm nay sẽ nhiều hơn bình thường một đề.

Cả lớp đau khổ than khóc, những ánh mắt oán hận cứ nhìn Phong Thanh Việt suốt cả một buổi chiều.

Trong văn phòng giáo viên.

Tất cả các giáo viên đều tập trung trong văn phòng để xem kết quả thi Vật lý lần này của các em học sinh.

Xếp nhất chính là Trần Tùng Nghi và Phong Thanh Việt.

Xếp thứ hai và ba là hai học sinh giỏi top đầu của khối 12 là Sở Ngô Đồng và Vương Diễm.

Xếp thứ tư là Lâm Hàm, thứ năm là An Vũ Đường.

Ngô Huy rất đắc ý, cả Trần Tùng Nghi và Phong Thanh Việt đều là học sinh do ông dạy, cả hai đồng xếp nhất, ông chỉ thiếu điều dán thông báo lên bảng tin trường cho tất cả mọi người cùng biết thôi.

“Thầy Trương nói rất đúng, em Phong Thanh Việt này rất có tiềm năng, lần trước thi thử kết quả không được như ý của em ấy, tôi chỉ cổ vũ vài câu mà lần này đã vọt thẳng lên vị trí thứ nhất rồi, là một hạt giống tốt trong việc học tập và dạy dỗ.”

Giáo viên Tiếng Anh dạy lớp Phong Thanh Việt cũng cười: “Cả lớp 11/6 chỉ có Phong Thanh Việt là có thái độ học tập nghiêm túc nhất, khiến tôi giảng bài cũng phải chú ý nhiều, chỉ sợ dạy không tốt.”

“Đứng đầu thị trấn Bạch Vân mà kém được hay sao? Lần này thầy Trương nhặt được báu vật rồi, không chừng có thế vào top 10 của trường trong kỳ thi cuối tháng Chín đấy.” Ngô Huy nói tiếp.

“Thầy Ngô, thầy cũng xem thường học sinh lớp 11/1 và 11/2 quá rồi đó, thi tháng là thi tổng hợp tất cả các môn, chỉ một môn Vật lý cũng chưa nói lên điều gì đâu.” Người lên tiếng là Lý Tường, giáo viên chủ nhiệm lớp 11/1.

Giọng điệu nói chuyện của bà ấy có phần khó chịu, chủ yếu vì bình thường mọi ánh hào quang đều thuộc về lớp 11/1, lần này đột nhiên có một học sinh lớp 11/6 chen vào, vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi người phải chú ý. Tâm trạng của bà ấy đang không được bình tĩnh. Hơn nữa, ban đầu lúc Phong Thanh Việt đến, bà ấy có thể giành về lớp mình, nhưng nhìn thành tích học tập của cô thì cảm thấy không cần thiết.

Giống như một người từng bị bà ấy phủ nhận đột nhiên vùng lên cho bà ấy một cái tát khiến bà ấy đau đớn.

Lúc này lại có thêm một giáo viên từ bên ngoài đi vào, thấy mọi người đều đang tụ tập một chỗ, chỉ hỏi một câu đơn giản đã biết là chuyện gì rồi. Cô ấy cầm cuốn sổ lên xem: “Ấy?”

Lý Tường cứ nghĩ cô ấy phát hiện ra sơ hở gì rồi bèn vội hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi có ấn tượng với em Phong Thanh Việt này. Hôm đó tôi là người coi thi, em ấy chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã làm xong cả đề, tôi còn tưởng em ấy làm bừa, không ngờ lại xếp nhất nữa ư?”

Các giáo viên nghe vậy thì nhìn nhau. Không ngờ em học sinh này làm xong bài thi không kiểm tra lại mà đã nộp luôn, lại còn trong nửa tiếng đồng hồ…

Đến một học sinh giỏi như Trần Tùng Nghi cũng chưa chắc có thể hoàn thành trong vòng nửa tiếng, vậy mà vẫn có thể xếp thứ nhất.

Ngô Huy xem kỹ lại bài thi của Phong Thanh Việt lần nữa, tất cả các công thức mà cô áp dụng đều đúng, vấn đề nằm ở dấu chấm câu, có thể là do vội về nên quên đánh.

Trương Hải khẽ hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Con bé này hấp tấp quá, khi nào về lớp tôi sẽ nói nó một trận, dành thêm mấy giây để chấm câu thì đã không bị mất hai điểm rồi!”

Các giáo viên khác: “…” Sao mà làm màu quá vậy?

Các thầy cô trong văn phòng giáo viên đang thảo luận rất sôi nổi, các lớp khác cũng không yên tĩnh hơn là bao.

Cái tên Phong Thanh Việt này quá lạ lẫm nhưng vừa xuất hiện đã có thể khiến tất cả mọi người phải nhớ đến, một học sinh vừa mới chuyển đến đã đứng đầu vòng loại môn Vật lý.

Lâm Hàm đứng trước bảng tin của trường, ở đây dán thành tích thi vòng đấu loại môn Vật lý. Tên của Phong Thanh Việt và Trần Tùng Nghi xếp cùng hàng nhau, rất khó khiến người khác không chú ý.

Cô ta siết chặt tay, đáy mắt toàn là sự u ám, tức tối.

Lần nào cũng thế, chỉ cần là nơi Phong Thanh Việt xuất hiện thì cô ta luôn là người xếp sau.

Cô ta đi đến đâu cũng nghe thấy cái tên Phong Thanh Việt. Tại sao Phong Thanh Việt lại xuất hiện? Tại sao lại đến làm phiền cuộc sống của cô ta? Tại sao lại đến trường Trung học phổ thông Số 1 tranh giành ánh hào quang với cô ta? Thậm chí cô ta còn khẩn cầu Trương Mỹ Di chuyển Phong Thanh Việt đến trường nghề học, vậy mà mẹ lại cảm thấy cô ta đang cố tình gây sự, mấy ngày liền không về nhà.

Còn cả bà nội của cô ta nữa, là bà nội ruột của cô ta nhưng lúc nào cũng giúp một người ngoài như Phong Thanh Việt.

Một bàn tay đặt lên vai cô ta, Lâm Hàm bình tĩnh trở lại, phát hiện người đến là bạn thân của cô ta, Châu Linh Lan. Châu Linh Lan cười hì hì rồi khoác cánh tay cô ta an ủi: “Hàm Hàm, cậu đừng buồn, Vật lý vốn là môn cậu không giỏi, hơn nữa cậu cũng xếp thứ hai trong khối 11, thành tích này đã rất ấn tượng rồi.”

Nói rồi cô ta nhìn về phía trước: “Ấy, kia có phải là Phong Thanh Việt không?”

Lâm Hàm cũng ngước mắt lên nhìn, tiết này là tiết Thể dục của lớp 11/6, Phong Thanh Việt buộc tóc cao, mặc áo đồng phục cộc tay sọc xanh lam trắng, để lộ ra ngoài làn da trắng ngần rất chói mắt.

Bên cạnh cô còn có Mạnh Dư Dư, xung quanh có thêm vài học sinh của lớp 11/6 đang nói chuyện vui vẻ.

Có thể nhận thấy Phong Thanh Việt cũng rất được lớp 11/6 chào đón.

Lâm Hàm nhìn thấy nụ cười của Phong Thanh Việt thì cảm thấy chói mắt, đáng lẽ ra Phong Thanh Việt phải đến một nơi vàng thau lẫn lộn như trường nghề để sa đọa cả đời mới đúng.

Cô ta lại nhìn bảng tin tỏ vẻ ủ rũ: “Tớ nghe nói thành tích học tập của cậu ấy ở thị trấn Bạch Vân chỉ tương đương với An Vũ Đường của lớp 11/2 thôi, không ngờ lại có thể xếp ngang hàng với Trần Tùng Nghi, người nào không biết còn tưởng là quay cóp…”

Lâm Hàm lập tức bịt chặt miệng mình lên tiếng tự trách: “Sao tớ lại có thể nghĩ cậu ấy như thế cơ chứ, chắc chắn là cậu ấy dùng thực lực của mình rồi.”

Nhưng Châu Linh Lan đã kịp tiếp nhận thông tin từ lời nói của Lâm Hàm. Trong lòng cô ta, Trần Tùng Nghi là sự tồn tại có thể sánh ngang với thần, không ai có thể vượt qua, cho dù là Lâm Hàm thì cũng chỉ có thể đứng nhất trường một lần. Lần đó là do Trần Tùng Nghi bị ốm, trạng thái không tốt, mới làm được nửa đề Toán đã ngủ gục.

Châu Linh Lan lại nhìn Phong Thanh Việt, vì câu nói của Lâm Hàm mà thiện cảm của cô ta dành cho Phong Thanh Việt hoàn toàn biến mất, trong lòng cũng nghi ngờ chẳng lẽ là quay cóp thật?

Hơn nữa cô ta thấy Phong Thanh Việt cũng không có gì đặc biệt, được mỗi cái trắng, lúc này đang cúi người thực hiện bài tập khởi động.

Tiếng chuông vào học vang lên, Châu Linh Lan kéo Lâm Hàm về lớp: “Chuyện này cứ giao cho tớ, để tớ xem rốt cuộc là thành tích thật của cậu ta hay là quay cóp được.”

Lâm Hàm tỏ vẻ do dự: “Linh Lan, thế này không hay lắm đâu, không có lý do chính đáng để nghi ngờ cậu ấy.”

“Cây ngay không sợ chết đứng, nếu cậu ta không làm chuyện gì khuất tất thì tớ cũng không tra ra được gì. Cậu yên tâm, cứ để tớ.”