Ba giờ chiều ngày hôm sau, Minh Chúc đẩy ra cửa phòng làm việc bằng thuỷ tinh, bên trong phòng làm việc trang trí tinh xảo, độc đáo, trong tủ kính toàn là lễ phục đính hôn cao cấp xa hoa, đây là thương hiệu studio do chính Vưu Hoan lập nên.
Đường Hinh đã ngồi sẵn ở ghế sa lon uống cà phê ăn bữa xế, nhìn thấy cô lập tức hô: “Minh tiểu chủ, cậu thật là lâu lắc quá.”
Minh Chúc đi qua, “Vừa đúng ba giờ, tớ không có đến trễ.”
Đường Hinh trợn tròn mắt, lại múc một muỗng bánh mousse, “Hai giờ tớ đã đến rồi, tới giờ còn chưa thấy mặt Vưu Hoan đâu, cậu ấy đi gặp khách hàng vẫn chưa về, cậu cứ như vậy mà đến đúng giờ, tớ đã chán sắp chết rồi.”
Vừa nói xong, cửa thuỷ tinh bị đẩy ra, một cô gái khí chất thanh thuần, vóc dáng cao gầy đi tới, theo sau là hai người trợ lý.
Minh Chúc ngồi xuống ghế sa lon, nhìn cô ấy cười một tiếng, “Đây không phải về rồi sao?”
Vưu Hoan đi đến trước khay trà, cầm ly nước lên uống hai ngụm, nhìn nhìn về phía Minh Chúc, “Mệt chết tớ, người phụ nữ kia thật khó hầu hạ quá đi mất, làm tớ nói đến miệng đắng lưỡi khô.”
Minh Chúc sờ sờ đầu cô ấy, “Vất vả rồi.”
Vưu Hoan hướng về phía ngực cô cọ cọ, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, thấp giọng cười: “Không phải là có đàn ông sao? Ngực sao không có lớn lên vậy.”
Minh Chúc: ….
Ngực cô cũng không đến nỗi nhỏ mà.
Đường Hinh tai thính, nghe thấy được, nhịn không được phá ra cười, “Cậu ấy cùng với Lục Trác Phong đấy, đoán chừng hai người này là lần đầu tiên hết.”
Vưu Hoan cười xoay người lấy điện thoại di động, mở ra trang chủ cửa hàng trên Taobao, giơ lên trước mặt Minh Chúc lắc qua lắc lại, bức đồ cưới kia vẫn còn treo ở đó, “Tớ có thể mật báo với Lục đội trưởng được không? Thứ này quá ảnh hưởng đến hình tượng của cửa hàng, với lại giá 200 tệ là quá rẻ, cậu đây không phải là đang tát vào mặt anh ấy sao?”
Sắc mặt Minh Chúc không thay đổi: “Dù sao cũng không bán được.”
Trước đây đăng lên Taobao cũng là do tức giận, cũng nghĩ dù sao cũng sẽ không bán được, treo ba tháng như vậy rồi, thật sự là không có ai mua để mà bán.
Vưu Hoan cười: “Nếu là có người mua, cậu có bán hay không?”
Minh Chúc vuốt vuốt cái muỗng nhỏ trong tay, khuấy khuấy ly cà phê một hồi, không nói tiếng nào.
Đường Hinh và Vưu Hoan liếc nhìn nhau, hừ một tiếng: “Biết ngay là cậu không nỡ mà.”
Vưu Hoan ra nước ngoài mấy tháng, cả ba người đã lâu rồi không gặp nhau, Vưu Hoan trực tiếp trốn việc, cùng các cô đi dạo phố.
Buổi tối lúc ăn cơm trong nhà hàng, Minh Chúc và Đường Hinh nói đến chuyện hôm qua đi xem Đoàn văn công diễn tập, cô lại nhắn vào nhóm chat của Đoàn làm phim một tiếng, mọi người lập tức đồng ý.
Đường Hinh vừa lật menu, vừa chú ý thông báo của nhóm chat.
Vưu Hoan nghe nói các cô tận mắt nhìn thấy vụ bạo loạn chấn động cả nước lần trước, Đường Hinh kể lại sinh động như thật, Vưu Hoan bị hù doạ, vội hỏi: “Vậy các cậu không sao đấy chứ?”
Minh Chúc đưa mắt nhìn Đường Hinh, “Không có việc gì, chỉ là khổ cái chân một chút, đã khỏi rồi.”
Vưu Hoan nhẹ nhàng thở ra, có chút oán trách, “Sao mà các cậu ai cũng không nói với tớ?”
“Đường Hinh, cậu gọi nhiều đồ ăn như vậy xong lại không ăn, giả bộ nhìn chằm chằm điện thoại làm gì …”
Đường Hinh ho khan, đang tính cất điện thoại đi, bên trong nhóm chat lại có tin nhắn mới —
Đường Vực: “Tốt lắm, vừa đúng lúc cuối tuần sau tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ đi cùng với mọi người.”
Cô cắn đũa, ngẩn người hết mấy giây.
Vưu Hoan nhìn cô giống như đã mất hết hồn vía, nhíu nhíu mày, nhìn về phía Minh Chúc.
Minh Chúc đưa điện thoại cho cô ấy nhìn, trong nhóm chat tìm được một câu: Được, Đường tổng.
Vưu Hoan sửng sốt một chút, có hơi không ngờ được: “Cậu thích Đường tổng sao?”
Đường Hinh thẹn quá hoá giận khoá màn hình điện thoại, hừ một tiếng: “Ai thích anh ta chứ, tớ chính là thích tiền của anh ta.”
Vưu Hoan: ….
Minh Chúc cười ra tiếng: “Tớ cứ tưởng cậu thích mặt của anh ta.”
Đường Hinh: ….
Vưu Hoan trầm mặc một hồi, chống cằm nhìn các cô, vô cùng nghi ngờ hỏi: “Tớ mà về trễ mấy tháng nữa, hai người các cậu chắc đã cưới luôn rồi nhỉ?” Sự việc phát triển quá nhanh, cô có chút theo không kịp tiết tấu của các cô ấy.
Đường Hinh gắp một miếng cánh gà, chầm chậm ung dung gặm, “Tớ chắn chắn sẽ không, nhưng Minh Chúc thì khó nói trước, quân tẩu nha.”
Vưu Hoan nhịn cười không được, cô biết chuyện Minh Chúc thêu đồ cưới, hai người ở cùng một trấn, cô cũng gặp qua Lục Trác Phong một lần, cũng biết là cô thích Lục Trác Phong, cũng biết lai lịch bức đồ cưới kia.
Năm đó vừa thi đại học kết thúc còn chưa được mấy ngày, Vưu Hoan nghĩ muốn mở cửa hàng trên Taobao, kiếm thêm hỗ trợ cho gia đình, sau khi Minh Chúc nghe nói vậy, sợ cô không có tiền không có nguồn cung cấp, chủ động đề nghị muốn cùng cô mở cửa hàng.
Thật ra cô biết Minh Chúc không phải hứng thú cho lắm, nói như vậy đơn giản chỉ là vì cô.
Tốc độ hành động của hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có được cửa hàng trên Taobao. Với tiếng tăm của Lưu Hán Quân, Minh Chúc đã lặng lẽ chi tiền cho việc quảng cáo, việc kinh doanh của cửa hàng Taobao đã đến rất nhanh.
Lúc Lục Trác Phong đến, vừa đúng lúc các cô đang ở trong viện đóng gói một bức Tô Tú, Minh Chúc nhìn thấy anh chỉ trong một cái chớp mắt, cả hai mắt đều sáng lên, cô kêu lớn: “Anh Lục.”
“Gửi đồ sao?” Anh mỉm cười nhìn cô.
“Vâng.” Minh Chúc cầm miếng nhựa trong suốt, ngây ngốc đứng đấy, trong mắt không giấu được sự vui mừng.
Vưu Hoan chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, vừa nhìn thấy một người, toàn thân đều phát sáng lên.
“Để anh.” Lục Trác Phong đi tới, tiện tay ném ba lô lên trên sàn, vô cùng tự nhiên cầm lấy miếng nhựa trong suốt trên tay cô, ngồi xổm xuống, nhanh chóng đóng gói xong xuôi.
Sau khi đóng gói xong, Lục Trác Phong đi vào phòng bếp, nhìn xem bà Từ đang bận nấu cơm.
Trong lúc chờ nhân viên chuyển phát nhanh đến lấy thùng giấy, Vưu Hoan lôi kéo Minh Chúc tra hỏi: “Người vừa nãy chính là chiến hữu của anh Từ Duệ sao?”
Minh Chúc gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Đừng nói trước mặt bà Từ, tớ sợ bà lại buồn khổ….”
“Tớ biết mà.”
Minh Chúc trầm mặt một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy đẹp trai không?”
Vưu Hoan không nhịn được cười, nhớ tới những bạn nam trong trường theo đuổi cô, không thể thiếu mấy người có bộ dáng đẹp mã, nhưng những thiếu niên kia so với Lục Trác Phong đã tu luyện thành khí chất mạnh mẽ cương nghị cảm giác thật sự không giống, Minh Chúc là thích dạng này sao? Nhưng cũng không thể phủ nhận, dáng vẻ Lục Trác Phong thật sự rất đẹp trai, gương mặt kia không quá nhếch nhác cũng không quá đen, đường nét rõ ràng, anh tuấn lại dễ nhìn, nhìn không giống những người tham gia quân ngũ cho lắm, cô gật đầu: “Đẹp trai nha, rất đẹp trai.”
Minh Chúc mừng thầm, đang tính nói chuyện, Lục Trác Phong không biết đã đi đến sau lưng các cô từ lúc nào, “Nói ai đẹp trai vậy?”
Hai người: ….
Minh Chúc trực tiếp đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn anh.
Trong viện có bày vài cái ghế dựa, Lục Trác Phong tuỳ ý ngồi xuống, hai chân dài thoải mái mở ra, nhíu mày nhìn cô, là thật sự có chút tò mò. Khuôn mặt Minh Chúc đỏ bừng, nhìn qua Vưu Hoan, quyết định để cô nàng tự gánh lấy, nói đại một câu: “Hoan Hoan nói hotboy* trường em đẹp trai.”
Vưu Hoan: ….. “Hotboy đang theo đuổi cậu.”
Minh Chúc: ……
Lục Trác Phong sửng sốt, dường như có điều suy nghĩ nhìn cô, “Yêu đương?”
Thanh minh xong còn bị hố làm Minh Chúc gấp gáp muốn chết, mặt đỏ đến mang tai la lên: “Không có, không có yêu đương …. Thật ra, em cũng không thích hoyboy kia.”
Bộ dạng kia, chỉ thiếu bước cắn tay mà thề: Em không phải, em không có.
Lục Trác Phong nhẹ nhàng thở phào, không hiểu sao tâm tình có chút khác hơn, tiện tay giật xuống một cây cỏ dại nơi góc tường, đưa lên miệng ngậm, hất hất cằm, khoé môi nhếch lên cười, quay đầu đùa cô, “Vậy em thích cỏ** gì?”
*từ gốc cho chữ ‘hotboy’ ở đây là (校草) /xiào cǎo/, tiếng hán việt là “giáo thảo” là từ học sinh Đài Loan, Trung Quốc chỉ những nam sinh đẹp trai trong trường.
**Ở đây Lục Trác Phong chơi chữ với từ (草) /cǎo/ trong từ (校草) /xiào cǎo/ cũng có nghĩa đen là “cỏ.”
Minh Chúc: ….
Cả nửa ngày, cô nghẹn đỏ cả mặt, nói: “Em thích cỏ dại.”
Lục Trác Phong: ….
Vưu Hoan nhìn sang, nhịn không được cười thành tiếng.
Hai ngày sau, Lục Trác Phong phải đi, Minh Chúc mất hồn mất vía hết mấy ngày, bắt đầu không ta khỏi cửa, Vưu Hoan đến Hán Quân tú phường mấy lần, có lần rốt cuộc thấy được cô đang thêu bức cỏ dại kia.
Lúc sắp khai giảng đại học, Minh Chúc thừa nhận mình đang thêu đồ cưới, là vì Lục Trác Phong mà thêu.
Lúc bấy giờ Vưu Hoan đã nhớ ra bộ dáng không giấu được sự vui vẻ khi của Minh Chúc khi ở trước mặt Lục Trác Phong năm đó.
Nói không chừng, lúc đó có người mới mười tám tuổi đã muốn lập gia đính.
Mặt Minh Chúc đỏ lên trong phút chốc, lại không có cách nào phủ nhận, một lúc sau, thấp giọng nói: “Đúng vậy, tớ là muốn gả cho anh ấy, ngoại trừ anh ấy, là ai cũng không được.”
——————————-
Quân phân khu.
Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh vừa kết thúc huấn luyện, mặc đồng phục chiến huấn chạy vào văn phòng của Vương Quốc Dương, đứng nghiêm, chào động tác quân đội, “Thủ trưởng.”
Vương Quốc Dương ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, “Nói qua một chút việc đi Mátx-cơ-va tham gia diễn tập quân sự chung quy mô lớn trọng yếu trong vài ngày tới trước đã, hai người các cậu đi với tư cách là chỉ huy đội ngũ tác chiến, là người sẽ đến nơi đầu tiên. Vợ của Trần Dự sắp sinh, lần này cậu ấy sẽ ở lại quân khu, công việc của các cậu cứ giao lại cho cậu ta là được rồi.”
Diễn tập lần này không thể xem nhẹ, Vương Quốc Dương muốn dặn dò bọn họ trước một lần, mấy ngày tiếp theo, Lục Trác Phong bị quay tới quay lui quên cả trời đất, việc làm mãi không hết, các cuộc họp khác nhau rồi bố trí tác chiến vân vân.
Đêm thứ hai trước khi xuất phát.
Lục Trác Phong đến chỗ cấp trên lấy điện thoại, đứng ngay trên hành lang gọi diện cho Minh Chúc, Minh Chúc không ngờ lại nhận được cuộc gọi của anh, càng nhiều hơn chính là sự vui vẻ khó mà kiềm chế: “Em tưởng là anh đi …”
“Hai ngày nữa.” Anh thấp giọng cười cười, “Ăn cơm chưa?”
Minh Chúc nhận lấy tờ đơn mà nhân viên chuyến phát nhanh đến lấy thùng đồ đưa cho, nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, đặt tờ đơn lên khung cửa trước mà điền địa chỉ, “Vừa mới ăn.”
Đây là lần đầu tiên Lục Trác Phong gọi điện thoại cho người khác trước khi làm nhiệm vụ, khi quan hệ của hai người vẫn còn tốt hồi mấy năm trước, anh vẫn còn là tay súng bắn tỉa, thời gian có thể sử dụng di động hạn chế hơn hiện giờ rất nhiều, cũng nghĩ đến cô còn nhỏ sợ làm cô lo lắng, cho đến bây giờ vẫn chưa từng gọi điện thoại cho cô trước khi lên đường. Mấy năm sau này, không có ai để gọi, đã nhiều năm như vậy, đến cuối cùng vẫn là chỉ gọi cho cô.
Anh đang tính nói chuyện, lại nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam, lông mày nhíu lại, “Em đang không ở nhà sao?”
Minh Chúc viết xong địa chỉ, cầm tờ đơn chuyển phát nhanh đưa cho cậu nhận viên, lấy điện thoại xuống, “Đang ở mà.”
Nhân viên chuyển phát nhanh cầm lấy, đưa một lai cho cô, “Minh tiểu thư hoá đơn của cô, chắc khoảng bốn ngày mới có thể đến nơi.”
“Được, cám ơn.” Minh Chúc nhận lấy tờ đơn, vừa kịp phản ứng lại vì sao anh lại hỏi như vậy, “Em mua giày cho bà ngoại và bà Từ, mới gửi về cho hai người họ.”
Lục Trác Phong đưa mắt nhìn thời gian, đã chín giờ tối rồi, trầm giọng nói: “Sau này đừng gửi đồ ban đêm nữa, em là phụ nữ ở nhà một mình, cho đàn ông vào cửa rất nguy hiểm, có chút ý thức đề phòng, có được không?”
Minh Chúc tiễn nhân viên chuyển phát nhanh xong, đóng cửa lại, muốn nói cô đã ở đây hơn ba năm, cũng rất quen thuộc với nhân viên chuyển phát nhanh, không có việc gì đâu. Trước đây Lục Trác Phong lái xe đến cư xá, bảo vệ cư xá nhìn thấy cô, lại nhìn thấy chiếc xe biển số quân đội của Lục Trác Phong là nhớ ngay, hôm qua cô xuống lầu lấy thư, nhân viên phòng thư còn hỏi cô, bạn trai cô có phải là quân nhân không.
Lục Trác Phong dựa vào lan can, liếc mắt nhìn dưới lầu, Hàn Tĩnh và Đông Giai đang cùng nhau đi đến cửa, có chút hờ hững hỏi: “Bình thường có cần gửi hàng nhiều không?” Hình như là anh nhớ ra điều gì đó, lại hỏi một câu, “Còn làm chung cửa hàng Taobao với Vưu Hoan không?”
Tim Minh Chúc đột nhiên hẫng một nhịp, động tác dọn dẹp hộp thức ăn ngoài khựng lại một chút, “Còn, nguồn cung cấp vẫn là từ trên trấn bán ra.”
“Vậy những cái trong nhà em thì sao?”
….. “Không bán, lâu lâu đem tặng người khác.” Minh Chúc không biết có phải anh đã đoán ra được gì không, đợi khoảng mấy giây, không nghe thấy anh nói gì, cầm lấy hộp thức ăn ném vào thùng rác, đổ người lên ghế sa lon, cầm lấy cái gối ôm vào trong ngực, đột nhiên rất nhớ anh.
“Khi nào thì anh trở về?”
Lần trước anh đã nói qua, thế những cô vẫn muốn hỏi thêm lần nữa.
“Giữa tháng hoặc là cuối tháng 10.”
Lục Trác Phong nghe thấy giọng nói của cô, đột nhiên có chút muốn hút thuốc, quay người đi về phía văn phòng, lấy ra bao thuốc trong ngăn kéo, lấy ra một điếu đưa lên miệng, dựa vào đứng bên cửa sổ, lại xoay người, cầm lấy cái bật lửa kim loại trên mặt bàn.
Phựt —
Âm thanh bật lửa vang lên, cùng lúc đó, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Minh Chúc truyền vào tai.
“Em chờ anh.”
Anh dừng lại, cúi đầu cười cười, “Được.”
Nhấc tay lên.
Cạch, ném cái bật lửa về lại trên bàn.
Hàn Tĩnh đưa Đông Giai đến trạm gác cổng, quay trở lại văn phòng, nhìn thấy Lục Trác Phong bên miệng vẫn ngậm điếu thuốc còn chưa châm lửa, cũng cầm hộp thuốc lá qua châm một điếu, còn đem cái bật lửa qua, “Cậu còn chưa châm lửa?”
Lục Trác Phong để thuốc lá xuống, ném vào thùng rác, “Không được.”
Hàn Tĩnh nhíu mày: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Trác Phong cũng không trả lời anh ta, vuốt ve cái điện thoại trong tay, nghĩ nghĩ, lại ấn mở album ảnh, mở ra tấm hình kia.
Anh thật rất nhớ cô.
Hàn Tĩnh hít vài hơi, thấy anh nhìn vào cái điện thoại di động rách nát kia đến mê mẩn, bỗng nhiên đi tới, “Minh Chúc?”
Lục Trác Phong đẩy đầu anh ta ra, cất di động vào trong túi, liếc nhìn anh ta một cái, vẫn là không đếm xỉa gì tới anh ta.
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng Hàn Tĩnh vẫn nhận ra cô gái kia là Minh Chúc, xem bộ dáng có vẻ là ảnh chụp mấy năm trước, độ phân giải thật sự có chút thất bại, anh không nhịn được mà châm chọc: “Điện thoại di động của cậu cũng nên đổi rồi đấy, hiện giờ mọi người đều dùng Wechat, cậu ngay cả Wechat cũng không có, có phải hơi lạc hậu không.”
Lục Trác Phong cười cười, “Sau khi về rồi đổi.”
Anh vừa mới cất điện thoại đi, đi được hai bước, lại quay lại, “Đưa điện thoại di động của cậu cho tớ mượn một chút.”
Hàn Tĩnh phun ra một vòng khói, “Muốn mua cái giống của tớ sao?”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đưa đây.”
“Đưa đưa liền.” Hàn Tĩnh lấy điện thoại di động ra đưa cho anh, cười trêu chọc, “Điện thoại di động của tớ còn có một đoạn phim ngắn, cậu cần không?”
Lục Trác Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái, ánh mặt lại quay trở lại trên màn hình điện thoại, tìm cách vào trang Taobao, điện thoại của Hàn Tĩnh vô cùng sạch sẽ, ngay cả app cũng không tải về mấy cái, anh liếm khoé môi, vừa mở trình duyệt ra, Tào Minh chạy đến cửa, gấp gáp hô: “Báo cáo Lục đội, Trương Vũ Lâm và Đỗ Nhất Minh đánh nhau.”
Lục Trác Phong trầm mặt, đưa di động lại cho Hàn Tĩnh, còn đưa luôn cả cái của anh, “Giúp tớ trả lại chung luôn.”
Hàn Tĩnh nhìn anh bước nhanh đi, cúi đầu nhìn xem điện thoại thấy giao diện Baidu.
Lục Trác Phong muốn Baidu cái gì?
———————————
Giữa tháng tám, thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Buổi chiều, Minh Chúc cùng Đoàn làm phim tập trung ở Đoàn văn công, Tô Viên đến cửa đón nhóm bọn họ.
Đường Vực còn đến sớm hơn so với bọn họ, tựa lưng vào ghế ngồi, vẫn còn đang ngồi trên xe gọi điện thoại.
Minh Chúc cùng Tô Viên chào hỏi, lại giới thiệu Khương đạo của Đoàn làm phim cùng các biên kịch khác, Đường Vực cúp điện thoại, từ trên xe bước xuống, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vóc dáng cao ráo, anh tuấn đẹp mắt, đang đi về phía bên này.
Minh Chúc vừa dứt lời, ngẩng đầu nhìn Đường Vực đang đứng bên cạnh cô, tiếp tục giới thiệu: “Đây là Tổng giám đốc Truyền hình Điện ảnh Tập Duệ, Đường Vực.”
Đường Vực mỉm cười: “Xin chào.”
Tô Viên cười, rất nhiệt tình: “Xin chào xin chào, tôi có đọc bài phỏng vấn của anh trên tin tức giải trí.”
Đường Vực nhíu mày, cười khẽ một tiếng: “Là báo giải trí lá cải phải không?”
Tô Viên có chút xấu hổ cười cười, Đường Hinh còn liếc anh một cái, bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác, giải trí lá cải gì chứ? Cô thấy cũng không ít đâu, hôm qua còn mới nhìn thấy đấy chứ.
Khương đạo cười hoà giải: “Buổi tập của mọi người mấy giờ thì bắt đầu?”
Tô Viên mời bọn họ vào trong, vừa đi vừa nói, “Vừa mới dợt xong hai lần, tình hình cũng vừa tốt, lát nữa mọi người cứ đi vào ngồi trước, ba giờ sẽ tập lại một lần nữa.”
Minh Chúc đi ở chính giữa, phát hiện Đường Hinh vừa mới đi bên cạnh mình không biết chạy đi đâu mất, quay đầu đi tìm, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Đường Vực, Đường Vực cười: “Đã lâu không gặp.”
Đúng là có hơi lâu.
Minh Chúc nở nụ cười, không đáp.
Nhận thấy Đường Hinh đang trốn đi về phía sau cuối, cô chỉ chỉ Đường Hinh, “Tôi nói mấy câu với Đường Hinh, tâm trạng cô ấy hình như không tốt lắm.”
Đường Vực: ….
Vừa nãy anh còn nhìn thấy cô gái kia cười hi hi ha ha ở trên xe, vừa xuống xe gặp anh là tâm trạng không tốt?