Nếu như nói đến chuyện đau lòng hơn so với việc nhìn thấy bức đồ cưới bị treo trên cửa hàng Taobao, thì chính là giá bán của nó.
200 tệ.
Lục Trác Phong gắt gao nhìn chằm chằm mấy con chữ kia, ngực giống như bị núi đè, buồn bực muốn chết, còn phải kiềm nén đến đau, anh cúi đầu liếm môi, quay mặt sang chỗ khác.
Là không đành lòng nhìn.
Thật hi vọng mình bị mù toán.
Mới đầu lúc Minh Chúc nói đem đồ cưới vứt đi rồi, anh là thật sự lo lắng cô sẽ ném đi đâu đó, đêm đó trước khi chia tay, cô hỏi anh còn nhớ Vưu Hoan không? Trong đầu liền hiện lên một loại suy đoán, nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi, cũng không ngờ được cô thật sự dám, thật sự bỏ được.
Anh có thể được cảm giác được Minh Chúc đã dần thay đổi, lần này trở về cũng chắc chắn hai người sẽ ở cùng một chỗ, sau này sẽ viết báo cáo kết hôn, cả đồ cưới lẫn người cũng đều là của anh rồi.
Lục Trác Phong không biết là Minh Chúc cảm thấy anh chỉ trị giá có 200 tệ, cũng có nghĩa là tình cảm của bọn họ chỉ dừng ở mức giá này, bất kể là thế nào cũng làm cho anh bực bội đến cực điểm, thật sự là …. Tức muốn chết được.
An Tình lẫn Hạ Trình, bao gồm cả Hàn Tĩnh, là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Lục Trác Phong đặc sắc đến vậy, có thể nói là biến hoá khôn lường, rốt cuộc càng trở nên nặng nề hơn, Hàn Tĩnh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, có chút nghi ngờ: “Cậu vừa nãy ngay cả cơm cũng không muốn ăn, không phải vội vã gọi điện thoại sao?”
Người tò mò nhất chính là An Tình, cô nằng nặc đòi nhìn bức Tô Tú đáng giá 200 tệ kia, nói lời nói thật: “Anh Lục, đây là bức Tô Tú xấu nhất cửa hàng này nha? Anh muốn làm gì?”
Ngay cả Hạ Trình cũng không nhịn được hỏi một câu: “Sao đấy?”
Lục Trác Phong cũng không thèm trả lời câu hỏi của hai người đó, nhìn về phía Hạ Trình: “Cậu có tài khoản Taobao không?”
Hiện giờ anh không dám gọi điện thoại cho Minh Chúc, sợ không kiềm chế được bản thân mình, có những lời chỉ có thể nói mặt đối mặt mà thôi.
Về phần bức Tô Tú này có xấu xí cũng không sao, anh cũng không muốn trả lời, vì anh biết đây là bức thêu đầu tiên mà Minh Chúc hoàn thành, mà lại còn vì anh mà thêu, giống như tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, anh không hề cảm thấy nó vụng về, càng không thể nói là xấu xí.
Lục Trác Phong nhìn xem bức thêu kia, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ đồ cưới này. Minh Chúc thêu một mảnh cỏ dại ố vàng tung bay theo gió, tràn lan đến tận cùng, kéo dài theo dãy sơn phong* đầy gió.
*Chữ “phong” trong “sơn phong” (山峰) là chữ “phong” trong tên của Lục Trác Phong (陆焯峰).
Không có tên của anh.
Nhưng đều là có liên quan đến anh.
Hạ Trình cho là mình nghe lầm, thất thần đến phản ứng không kịp, An Tình trừng to mắt, “Anh của em ơi, anh đừng nói với em, anh chuẩn bị bỏ ra 200 tệ mua cái đồ này đấy nhé?”
Sắc mặt Lục Trác Phong vẫn khó coi như cũ, Hạ Trình sờ mũi một cái, “Tớ không có, An Tình có, bình thường cô ấy hay thích lên mạng mua đồ lung tung.”
An Tình trừng anh, “Em cũng có mua cho anh nha, anh dựa vào cái gì mà trách cứ em?”
“Không có trách em, ngoan.” Hạ Trình sờ sờ đầu cô, cũng không có hỏi Lục Trác Phong vì sao lại muốn mua thứ đồ kỳ dị kia, “Em lấy điện thoại ra đây.”
Lục Trác Phong nhìn về phía An Tình.
An Tình lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gõ từ khoá tìm đến bộ đồ cưới kia, cô cũng không lập tức mua hàng, cười híp mắt nhìn Lục Trác Phong: “Anh Lục, cái này sẽ không phải là Minh Chúc thêu đấy chứ? Em nghe nói nhà cô ấy ở Tô Châu, còn có cả một phường thêu….”
An Tình nhìn sắc mặt anh không tốt, cũng không dám hỏi nhiều thêm, đến phần điền địa chỉ, “Địa chỉ người nhận mặc định là chỗ của em và Hạ Trình, anh muốn gửi đến chỗ bọn em sao?”
“Không cần.” Lục Trác Phong nhìu máy, “Gửi đến chỗ Từ Kính Dư đi.”
Vất vả lắm cũng đặt hàng xong.
Trên trán Lục Trác Phong vã cả mồ hôi, anh thở ra một hơi, dựa người vào ghế. Hàn Tĩnh đang nhai một miệng thức ăn, vẫn không quên trêu chọc anh: “Nhìn bộ dạng này của cậu xem, sao mà so với bắt tội phạm còn tốn sức hơn vậy, mà cậu mua thứ này để làm gì?”
Lúc đầu anh còn tưởng rằng mua cho Minh Chúc, nhưng nghĩ lại, ai con mẹ nó lại tặng bạn gái món quà đơn giản như vậy chứ.
“Không làm gì cả.” Lục Trác Phong buông điện thoại xuống, An Tình lập tức nhận lấy, cẩn thận xem xét bức đồ cưới kia, lại nghe thấy anh nói, “Lúc nào thì có thể nhận được?”
Nếu như có thể, hiện giờ anh liền muốn khiêng đồ cưới đến cửa nhà cô.
An Tình vội vàng liên hệ phục vụ khách hàng, “Phục vụ khách hàng nói trong vòng ba ngày.”
Lại nghĩ đến những lời nói sáo rỗng của nhân viên phục vụ khách hàng, bị Lục Trác Phong lạnh giọng cảnh cáo, “Đừng có nói lung tung.”
An Tình hừ một tiếng, cất kỹ điện thoại di động, cũng không dám hó hé gì.
Hơn mười tiếng đồng hồ không ăn gì, Lục Trác Phong cũng không có nói tiếp, cúi đầu ăn cơm, toàn thân toả ra khí lạnh mạnh mẽ đến mức cả bàn đầy người đều không dám nói lời nào, trở thành cái bàn yên lặng nhất của cái hội trường này, đối diện có một cô gái lén chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Rốt cuộc, người sĩ quan đẹp trai nhất kia cũng để đũa xuống, nhìn cô một cái, “Đem ảnh chụp lén xoá đi.”
Cô gái há miệng run rẩy xoá ảnh chụp trên vòng bạn bè.
—————————–
Minh Chúc nhận được tin tức của Đường Hinh: “Tớ đã hỏi qua, em họ tớ nói chú rể vừa mới từ Mátx-cơ-va bay trở về, vừa xuống máy bay liền chạy đi kết hôn, đám sĩ quan kia là cũng trực tiếp chạy tới ăn đám cưới, cậu cứ yên tâm chờ Lục Trác Phong tìm cậu là được rồi.”
Minh Chúc nhìn tấm hình kia một chút.
Đợi đến 11:30, vẫn không đợi được điện thoại của anh.
Sáng sớm hôm sau, cô lái xe về nhà, lúc lên lầu có gọi điện thoại cho nhân viên chuyển phát nhanh, để cậu ta đến nhà lấy đồ chuyển phát.
Minh Chúc điền trước tờ đơn chuyển phát nhanh, do dự một chút, thế nhưng cũng chỉ được vài giây, lại cúi đầu xuống, nhanh chóng điền cho xong địa chỉ, đưa tờ đơn cho cậu nhân viên, cậu chàng chuyển phát nhanh đưa mắt nhìn, “Cùng thành phố sao, cô gửi dịch vụ gửi nhanh, đoán chừng buổi chiều là có thể nhận được rồi.”
“Được, làm phiền rồi.”
Tiễn cậu nhân viên chuyển phát nhanh xong, Minh Chúc trở lại thư phòng, liếc nhìn góc tường trống rỗng một mảng, trong lòng có hơi vắng vẻ.
Cô lấy điện thoại di động ra, đem số đơn chuyển phát nhanh gửi cho cô bé nhân viên phục vụ khách hàng.
Đúng lúc này, Đường Hinh gọi điện thoại tới, “Cậu đi đâu mà sáng sớm đã không thấy tăm hơi vậy? Không phải chịu không nổi đấy chứ?”
“Không có, tớ về bây giờ đây.”
Mấy ngày nay vẫn còn việc phải làm, Minh Chúc cũng không dám trễ nãi quá lâu, cầm chìa khoá xe, đóng cửa rời đi.
——————————————–
Quân phân khu.
Buổi huấn luyện của tân binh vừa kết thúc, Trương Vũ Lâm cùng Tào Minh thấp giọng nói: “Cậu có cảm thấy hai ngày nay Lục đội rất đáng sợ hay không?”
Tào Minh run lên: “Từ trước đến nay chưa từng đáng sợ đến vậy, trước đây có làm gì sai, sắc mặt của Lục đội cũng không đến nỗi khó coi như thế này, nguyên nhân có phải là do Minh tiểu thư không đến quân khu nữa không?”
“Có thể lắm ….”
Lục Trác Phong tháo nón xuống, chạy ra khỏi sân huấn luyện, đến văn phòng của Vương Quốc Dương lấy điện thoại, Vương Quốc Dương hỏi: “Ngày mai cậu lấy ngày nghỉ đúng không?”
“Vâng.”
Lục Trác Phong cúi đầu mở điện thoại, Từ Kính Dư đã gửi tin nhắn cho anh từ ba ngày trước: Hàng đến rồi.
Vương Quốc Dương gõ tay xuống bàn một cái nói, “Vừa đúng lúc, trưa mai tôi hẹn Chính uỷ, cậu đi cùng với tôi.”
Lục Trác Phong khựng lại một lát, cũng không muốn đi, “Mất bao lâu, chậm trễ chuyện của cháu thì không được, chú tìm Hàn Tĩnh đi, ngày mai cháu có việc phải làm.”
“Rất quan trọng sao?” Vương Quốc Dương cười, hứng thú nhìn anh.
“Vâng, ngày mai cháu muốn đi gặp Minh Chúc, đã nhanh ba tháng không gặp rồi.”
Vương Quốc Dương cười ha ha, đến cùng chỉ là cảm thấy vui mừng, “Được được được. sẽ không chậm trễ sự tình, chỉ ăn một bữa cơm thôi, khoảng hai giờ chiều là xong rồi. Còn nữa, kiểm tra khảo sát của cậu chắc chắn là không có vấn đề, diễn tập lần này bố trí rất thành công, chậm nhất là cuối năm là nên được thăng chức rồi, cũng nên kết hôn đi. Còn Hàn Tĩnh nữa, thằng nhóc kia không nói không rằng, nghe đâu đang theo đuổi bác sĩ Đông trong đội, nếu như cả hai đứa đều thành gia lập thất, tôi cũng bớt phải quan tâm nữa.”
Lục Trác Phong để di động xuống, cúi đầu cười cười: “Vâng, cháu sẽ mau chóng nộp báo cáo kết hôn.”
“Tốt tốt tốt.”
————————
Vương Quốc Dương nói không làm chậm trễ sự tình, thế mà vẫn phải hơn hai giờ mới xong.
Lúc Lục Trác Phong lái xe đi đã là bốn giờ chiều, anh đến trước cửa câu lạc bộ, Từ Kính Dư nhìn thoáng qua anh, vuốt vuốt một đầu đầy mồ hôi, cởi găng tay, đi tới, dựa vào tường chỉ chỉ vào trong phòng, “Đồ ở bên trong, nghe An Tình nói, tớ cũng thật là tò mò, xém chút nữa đã mở hộp chuyển phát nhanh của cậu rồi.”
“May cho cậu là cậu nhịn được.”
Lục Trác Phong nhàn nhạt nói, cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh ta, đẩy cửa phòng làm việc ra, cầm cái thùng giấy đặt trong góc tường lên, ôm chặt trong tay, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này cầm đồ đến trên tay mới thật sự là yên lòng.
Cuối cùng cũng về đến tay.
200 tệ, cũng may là không ai mua, tính đi tính lại, vẫn là anh may mắn.