Trên bàn trà có đặt mấy cái đĩa, một bàn hoa quả, ba bàn đồ ăn vặt bánh kẹo các loại, Lục Trác Phong cũng không trả lời câu hỏi của Minh Chúc, cầm lấy trái quýt từ bên trong mâm đựng trái cây, nhấn ở giữa một cái lưu loát lột vỏ, đưa toàn bộ thịt quả cho cô, cô thích ăn quýt.
Minh Chúc liếc anh một cái, nhận lấy trái quýt, tách ra một múi đưa lên miệng, “Ngọt lắm, anh ăn thử đi.”
Cô rất tự nhiên tách ra một múi, đưa đến bên miệng anh, Lục Trác Phong sửng sốt một chút, cười cúi đầu cắn lấy, còn nhẹ gật đầu: “Đúng là rất ngọt.”
Từ Kính Dư vừa gọi món ăn xong, liếc mắt nhìn Lục Trác Phong, nhíu mày nói: “Chị dâu à, em nói cho chị biết, chị có cho cậu ấy ăn thuốc độc cậu ta cũng nói ngọt.”
*ở đây mình để xưng hô của Từ Kính Dư – Minh Chúc là “chị-em” cũng chỉ là ý chỉ Từ Kính Dư tôn trọng Minh Chúc mà thôi, với lại Từ Kính Dư và Hạ Trình đều gọi Minh Chúc là “Chị dâu” nhưng là bạn của Lục Trác Phong nên mình không biết xưng hô sao cho đúng nữa. Ai có cao kiến gì cứ đóng góp nhé T_T
Lục Trác Phong cầm lấy trái quýt trong mâm, trực tiếp ném về phía đối điện, Từ Kính Dư bình thản đón lấy, cười một tiếng, chậm rãi lột ra, “Thật, không tin chị thử một chút xem? Anh Lục đây đối với ai cũng rất khó tính, chỉ có duy nhất lúc nói về chị mới giống như đụng vào điểm yếu, cả người đều là dáng vẻ nhu tình dịu dàng, chỉ là không nhận ra thôi.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn Lục Trác Phong, người đàn ông đang cúi đầu nhìn vào bên trong mâm đựng trái cây chọn quýt, thấy cô đã ăn hết một nửa, lại tiếp tục lột, đây là loại quýt nhỏ, trước đây cô có thể một lần ăn hết mấy trái. Anh ngẩng đầu liếc Từ Kính Dư, lãnh đạm nói: “Cậu không cần đi tắm sao? Một thân mồ hôi bốc mùi, muốn ai ngạt chết đây?”
Từ Kính Dư xuỳ một tiếng, đứng dậy, xoay người đi về phía phòng tắm.
Bên kia An Tình và Hạ Trình đã nháo xong, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Minh Chúc, hướng về phía Hạ Trình hô: “Anh*, em muốn ăn táo.”
Hạ Trình vỗ vỗ đầu cô, giận tái mặt nói: “Đã nói mấy vạn lần rồi, đừng có gọi anh là anh*, nghe như loạn luân vậy.”
*ở đây An Tình gọi Hạ Trình là “哥” /ge/ có nghĩa là anh trai.
An Tình hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: “Ở trên giường anh cũng không có nói như vậy, xuống giường liền trở mặt không nhận bà con, đàn ông đúng là …”
Giọng nói của cô nàng quá nhỏ, Hạ Trình đã đứng dậy đi tìm dao gọt trái cây nên không nghe thấy, Minh Chúc ngồi bên cạnh lại một lần nữa nghe được bọn họ tán tỉnh nhau như chốn không người, trong miệng ngậm hơi nhiều quýt, cô bị thất thố, sặc một cái.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, nhận thấy hai tai cô đều đỏ lên, hầu kết lại lăn lên trượt xuống, vỗ nhẹ lên lưng cô mấy cái, nghiêng mắt nhìn qua An Tình: “An Tình, em qua chỗ đối diện ngồi đi.”
An Tình không hiểu lắm, “Vì sao chứ? Em muốn ngồi sát bên chị dâu, em còn chưa nói chuyện với chị ấy được mấy câu đâu.”
An Tình nói không suy nghĩ đã thành tính, Lục Trác Phong có chút đau đầu, trầm giọng: “Bảo em đi qua thì em đi đi.”
Hạ Trình cầm dao gọt trái cây quay lại, chọn lấy quả táo đỏ lớn nhất, ngồi xuống phía đối diện, đưa mắt nhìn An Tình: “Lại đây, anh trai cho em ăn táo.”
An Tình vui vui vẻ vẻ chạy tới.
Minh Chúc lại một lần nữa trợn mắt há mồm: ….
Trở mặt cũng thật nhanh nha.
Lục Trác Phong cười nhẹ lên tiếng, đưa cho cô quả quýt đã lột vỏ, “Hai người bọn họ cứ như vậy đấy, lâu ngày rồi quen thôi.”
Minh Chúc có chút xấu hổ, không nhịn được lại so sánh, cô có phải là quá khô khan không có tình thú hay không? Cô nhả hột quýt bên trong miệng ra, gật gật đầu: “Em biết mà, bọn họ thật thú vị, có đấu võ mồm dằn mặt nhau thì cũng rất vui vẻ, với lại …” Cô hạ giọng nói, “An Tình so với tưởng tượng của em rất không giống, rất hoạt bát thật đáng yêu.”
Lục Trác Phong hừ cười một tiếng: “Hoạt bát thì anh đồng ý còn đáng yêu thì quên đi.”
Đối với anh mà nói, vẫn là kiểu người như Minh Chúc mới gọi là đáng để yêu, Minh Chúc trước đây thì thẳng thắn, hiện giờ thì càng dũng cảm hơn, cô dám tỏ tình trước, cũng dám vừa mới mười tám tuổi đã muốn gả cho một người lính, cũng dám ở trong rừng cây nhỏ chiếm tiện nghi của anh rồi muốn chạy trốn …
Minh Chúc cười cong cả khoé mắt, nhét cả nửa trái quýt vào trong miệng anh.
Lục Trác Phong lột cho cô mấy trái quýt, hai người mỗi người ăn một nửa, sau một hồi, Lục Trác Phong rút tờ khăn giấy lau tay, “Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn ăn cơm.”
Minh Chúc gật đầu, nhớ đến cái điện thoại trong túi, “Thẻ SIM vẫn còn chưa đổi,” lại lấy hai cái điện thoại ra, An Tình nhìn nhìn, “Á, anh Lục rốt cuộc cũng muốn đổi điện thoại di động rồi sao?”
Minh Chúc cầm lấy điện thoại mới, hướng về phía cô nàng lắc lắc, “Ừ, đẹp không?”
An Tình rất phối hợp, “Rất đẹp, em nói cho chị biết, bọn em đã nói với anh Lục rất nhiều lần rồi, đổi điện thoại mới đi, anh ấy một mực không đổi, nói có đổi cũng không cần dùng đến, vẫn là chị lợi hại, nói đổi anh ấy liền đổi …”
Cô dừng một chút, đưa mắt nhìn sắc mặt Lục Trác Phong, “Có thể, anh ấy muốn học cách lên Taobao chăng, hôm trước anh ấy muốn lên Taobao bằng cái điện thoại kia đều không được, muốn mua một thứ bỏ đi … là một bộ Tô Tú, thêu cái gì mà cỏ dại núi xanh.”
Lục Trác Phong nhìn lướt qua phía bên này.
Sắc mặt Minh Chúc trở nên có chút ngượng ngượng, cô rất muốn nói, cái kia không phải là đồ bỏ đi.
Là đồ cưới của cô nha!
Thêu hơn một năm mới hoàn thành đấy!
Hạ Trình gọt xong quả táo, gõ lên đầu cô nàng một cái, An Tình lập tức kêu đau, quay đầu trừng anh ta, Hạ Trình nói bên tai cô một câu: “Em có phải bị ngốc hay không? Bức Tô Tú kia nói không chừng là chị dâu thêu đấy.”
An Tình đột nhiên không phản ứng kịp, liền cấp tốc bổ sung: “Thật ra, nhìn kỹ một chút, cũng rất đẹp.”
Minh Chúc nhìn An Tình nghiêm túc nói láo, cũng nghiêm túc trả lời: “Đúng là rất đẹp, chị cũng thấy như vậy.”
“…”
An Tình lần đầu tiên bị chặn họng.
Lục Trác Phong cúi đầu cười thành tiếng, Minh Chúc quay đầu nhìn anh, ngón trỏ tay phải xếp với ngón giữa thành hình cái kéo, còn lắc lắc hai lần, “Tìm cho em cái kéo đi, em muốn cắt thẻ SIM.”
“Ừ, để anh đi tìm xem.”
Lục Trác Phong đứng dậy, đi đến văn phòng của Từ Kính Dư tìm cái kéo, một hồi sau vẫn không tìm được, lại đi đến cô bé ở quầy thu ngân hỏi mượn.
Hôm nay Minh Chúc mặc một chiếc váy lông màu vàng nhạt, hai cái điện thoại đều đặt trên đùi, ngay đúng lúc muốn xoá bộ nhớ điện thoại cũ liền đột nhiên nghĩ đến, trong điện thoại di động cũ của anh có cái gì quan trọng dữ vậy? Chằng lẽ là ảnh chụp, cái điện thoại này là Pixel cục gạch, nhưng cũng không phải là không có chứ.
Cô nghĩ nghĩ, ấn mở album ảnh, nhìn thấy trong album ảnh chỉ hiện lên có năm tấm ảnh chụp, nhịn không được phì cười, tốt lắm, mấy năm liền mà chỉ có chụp có mấy tấm ảnh, giống như mấy ông lão cán bộ kỳ cựu vậy.
Chắc là cũng không có gì không xem đâu nhỉ? Minh Chúc ấn mở ảnh chụp, năm tấm ảnh chụp xếp thành hai hàng, hàng thứ nhất ba tấm, hàng thứ hai hai tấm, dường như chỉ cần nhìn lướt qua là thấy ngay, nhìn thấy thời gian hiển thị bức ảnh chụp, cả người liền ngây ngẩn.
Bức ảnh đầu tiên của hàng thứ hai … Cho dù là chỉ là một tấm hình nhỏ trong cục gạch Pixel, nhưng vẫn làm cho người ta thấy có chút quen mắt.
Minh Chúc ấn mở tấm hình lớn lên, trong tấm ảnh là cô gái hai mươi tuổi có vẻ ngây thơ bất mãn, không phải cô thì là ai?
Quần áo trên người cô, bối cảnh xung quanh, cùng với dao nĩa cô cầm trong tay, không cần lục lọi cũng có thể nhớ được, bức ảnh được chụp lúc bọn họ hẹn hò lần đầu tiên, nhưng cô hoàn toàn không biết tấm hình này tồn tại.
Phải năm năm rồi.
Lục Trác Phong chụp lén cô, lặng lẽ lưu lại tấm hình của cô năm năm.
Anh chụp lén được lúc nào đây? Cô một chút cũng không phát hiện ra được, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn còn có thể nhớ lại chi tiết ngày hôm đó, đó là một lần duy nhất hai người hẹn hò. Mấy năm gần đây Minh Chúc cũng thường nhớ lại ngày hôm đó, ký ức khắc quá sâu, giống như một cuốn phim cũ, lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu cô.
Lúc ấy, Minh Chúc nói trong ký túc xá có bạn nữ đang yêu đương, cẩn thận từng li từng tí thăm dò: “Bạn trai cô ấy muốn mời phòng ký túc xá của bọn em cùng ăn cơm, giống như hiện giờ vậy, uhm … sau này em có yêu ai, bạn trai em cũng phải mời khách ăn cơm.”
Nói xong câu nói kia, mặt cô có chút đỏ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh một chút.
Lục Trác Phong thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô, có chút xấu hổ, qua cả mấy phút cũng không ngẩng mặt lên nổi.
Bức ảnh có lẽ được chụp vào lúc đó.
Minh Chúc nhìn chằm chằm bức ảnh kia thật lâu, phía đối diện, An Tình cắn quả táo đến mức vang tiếng rồm rộp, dựa lên ghế sa lon giơ giơ chân, nhìn về phía Minh Chúc, do dự hỏi: “Chị dâu, cái kia … là chị thêu sao?”
“Chính là, bức đồ cưới đó, là chị thêu sao? Thêu cho anh Lục.” An Tình tò mò hỏi, khoé miệng đã sớm không nín được cười, Hạ Trình cúi đầu, khoé môi cười nhếch lên.
Minh Chúc mấp máy môi, nhìn xem An Tình, kiên định lắc đầu.
An Tình có hơi thất vọng rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Gạt người, chắc chắn là chị thêu, nếu không …. Anh Lục sao lại gấp gáp muốn mua về đến vậy, lại còn tức giận đến thế, chị không biết đấy thôi, từ trước đến giờ em chưa từng thấy sắc mặt anh ấy khó coi đến vậy, giống như ăn phân vậy.”
Minh Chúc nhịn cười không được, “Em ví von thế này, đừng để anh ấy nghe thấy được.”
An Tình cũng cười, “Vậy chị nói đi, có phải là chị thêu hay không? Chị nói chắc chắn là đáng tin, nghe nói bà ngoại chị là Lưu Hán Quân, là một tú nương gạo cội rất nổi tiếng, rất nhiều người muốn bà thêu áo cưới cho đấy.”
“Em biết bà ngoại chị?”
An Tình ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trác Phong đang sải bước đi tới, cúi đầu cắn rốp lên quả táo một miếng, bờ môi đỏ tươi, “Biết chứ, à … có nghe nói.”
Nhưng thật ra là chính cô đi tìm hiểu, bởi vì cả Từ Kính Dư và Hạ Trình đều không nói với cô, ngày hôm đó sau khi Lục Trác Phong dùng tài khoản Taobao của cô mua đồ cười xong, lòng hiếu kỳ của cô bị đẩy lên tới cực điểm.
Minh Chúc là một biên kịch rất nổi tiếng, trên bách khoa Baidu có giới thiệu đơn giản, sẵn tiện từ đoạn giới thiệu kia, tra sâu thêm một chút liền biết được, làm cô giật mình chính là, bối cảnh gia đình của Minh Chúc là rất kinh người.
Tầm mắt Minh Chúc nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, nhanh chóng để điện thoại di động xuống, nghĩ nghĩ, cũng không có gì phải giấu, lại cầm lên, mở khoá màn hình.
Lục Trác Phong ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy bức ảnh kia trên màn hình điện thoại cũ, anh thản nhiên như không nhìn về phía Minh Chúc, khoé miệng cười cười, “Sao rồi?”
Minh Chúc nhỏ giọng nói: “Anh … chụp lén tấm hình của em.”
Anh hào phóng thừa nhận, hơi có chút tiếc nuối buông tiếng thở dài: “Ừ, chỉ có một tấm này thôi.”
Biết vậy, anh đã chụp nhiều thêm mấy tấm rồi.
Minh Chúc nhìn xem anh, đôi mắt ngập nước sáng trong, một lúc sau, mới hỏi: “Vậy tấm ảnh chụp này anh còn cần không?”
Điện thoại đã cũ như vậy rồi, cũng không biết có thể lấy được ảnh chụp ra hay không.
“Đương nhiên là cần.”
“Làm sao lấy ra bây giờ? Cái điện thoại di động này của anh hình như ngay cả QQ hay Wechat đều không download được.” Cô đã thử mấy lần, phát hiện cái điện thoại di động này thật sự là một cục gạch, muốn download cái gì cũng phải đợi cả nửa ngày.
Lục Trác Phong cười cười, lấy di động qua, nhìn về phía Hạ Trình, “Bên trong cái điện thoại này có mấy tấm ảnh chụp có thể lấy ra được không?”
Hạ Trình nâng mắt nhìn, gật đầu: “Lấy được, anh đưa đây em.”
Lục Trác Phong đưa di động cho cậu ta, An Tình vội vàng sáp lại nhìn, đôi mắt trong phút chốc sáng lên, hừ một tiếng: “Em biết ngay hai người đã quen biết nhau từ rất lâu mà, còn nói không phải chị thêu, em có chết cũng không tin.”