Minh Chúc cùng Lục Trác Phong đi vào cửa trung tâm thương mại, có đôi chút bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Chỗ anh muốn dẫn em đến, là chỗ này?”
Lục Trác Phong khoác vai của cô, cúi đầu nhìn cô, “Rất kỳ lạ sao?”
Minh Chúc gật đầu, “Có một chút, em cứ tưởng anh trước giờ không hề dạo phố.”
Lục Trác Phong cười thành tiếng, ôm cô đi vào, dừng lại trước cửa hàng trang sức nào đó, cô bé bán hàng ở quầy trang sức nhiệt tình chào hỏi bọn họ: “Tiên sinh tiểu thư, hai vị cần xem gì? Dây chuyền hay là là nhẫn ạ?”
Nhịp tim Minh Chúc đập mạnh mấy giây, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, Lục Trác Phong vuốt tóc mai của cô ra sau tai, cúi đầu nói bên tai cô: “Chọn cái em thích đi, hai ngày nữa sinh nhật em rồi, anh cũng không được nghỉ phép nữa, tặng trước vậy.”
Bởi vì sinh nhật cùng ngày với ngày dỗ của Từ Duệ, bắt đầu từ lúc 17 tuổi năm đó, Minh Chúc đã không còn tổ chức sinh nhật nữa, cô dùng cách này để tưởng niệm Từ Duệ, cho dù mọi người có khuyên như thế nào cũng không chịu mừng ngày sinh nhật của mình nữa. Đường Hinh và Vưu Hoan hằng năm đều tặng quà sinh nhật sớm một hai ngày cho cô, sau đó cùng nhau ăn cơm cắt bánh kem.
Sinh nhật mỗi năm, bà ngoại sẽ nấu cho cô một bát mì trường thọ, cứ thế trôi qua.
Những sự việc như vầy, Lục Trác Phong đều biết.
Cùi chỏ Lục Trác Phong khoác lên mặt kính của quầy hàng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại bên cạnh chiếc nhẫn trong tủ kính mất mấy giây, Minh Chúc thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, trong nháy mặt thật sự cho rằng anh dẫn cô đến đây là muốn mua một chiếc nhẫn, rất nhanh sau đó, ánh mắt của anh thu lại, rơi trên mặt dây chuyền đặt đằng trước.
Minh Chúc đưa mắt nhìn, trông thấy một mặt dây chuyền nho nhỏ, hình dáng có chút đặc biệt, hơi giống đầu viên đạn
“Tôi muốn xem cái này.” Cô chỉ chỉ cái mặt dây chuyền kia.
Cô bé bán hàng nhanh chóng lấy mặt dây chuyền kia ra, “Đây là kiểu mới của cửa hàng chúng em.”
Minh Chúc nắm đầu viên đạn kia trong tay, Lục Trác Phong khoác tay lên vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Thích cái này sao?”
Minh Chúc đem mặt dây chuyền đặt trong lòng bàn tay, “Nhìn có chút giống đầu viên đạn đúng không?”
Lục Trác Phong liếc mắt, quả thật là có hơi giống, nhưng đầu đạn cũng không thể nào nhỏ nhắn như vậy, anh hỏi: “Thích sao?”
Cô gật đầu: “Vâng.”
Lục Trác Phong đi thanh toán mặt dây chuyền kia.
Trở lại câu lạc bộ, Lục Trác Phong dừng xe ở chỗ đậu riêng ngay trước cửa, một vị trí yên tĩnh, Minh Chúc lấy mặt dây chuyền kia ra, nhìn về phía Lục Trác Phong, “Đây là quà sinh nhật sao?”
Anh thấp giọng ừ.
Minh Chúc đưa sợi dây chuyền cho anh, kéo khăn quàng cổ xuống, xoay người đưa lưng về phía anh, “Anh giúp em đeo đi.”
Lục Trác Phong nghiêng người, để cô dựa lên lồng ngực của anh, vén mái tóc dài của cô lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, ánh mắt anh tối lại, đưa tay vòng qua đầu cô, một trái một phải cầm cái móc khoá nho nhỏ, hơi thở ấm áp phả lên da cô, ngón tay chà sát qua lại lên phần gáy cô, Minh Chúc run lên: “Xong chưa?”
“Rồi.” Anh trầm giọng nói.
Móc khoá vừa được cài xong, bờ môi ấm áp của người đàn ông rơi lên phần gáy trắng nõn mịn màng của cô, nhẹ nhàng cắn một ngụm, toàn thân Minh Chúc run lên, giống như bị điện giật, cả người cứng đơ. Lục Trác Phong ôm chặt lấy eo cô, trằn trọc khẽ hôn lên cổ cô, quẩn quanh chóp mũi chỉ toàn là mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên người cô.
Anh hôn từng tấc từng tấc trên cổ hướng lên phía lỗ tai cô, ngậm lấy vành tai cô khẽ cắn rồi hôn lên, thấp giọng nói: “Tối nay anh không trở về quân khu, cùng em trải qua sinh nhật sớm, nhé?”
Minh Chúc mềm nhũn nằm trong ngực anh, run giọng: “Được …”
Lục Trác Phong xoay người cô lại, vẫn ngậm lấy vành tai cô như trước, cảm giác được cô không ngừng run rẩy trong lòng anh, hầu kết không nhịn được nhấp nhô, cứ thế mà hôn lên môi cô.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ xe rọi vào ấm áp, cây cối đìu hiu, Minh Chúc nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ anh, Lục Trác Phong lập tức siết chặt cánh tay đang đặt trên lưng cô, càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi thăm dò tiến vào, vừa triền miên vừa nồng nhiệt.
Nụ hôn này kéo dài trong một khoảng thời gian rất dài, Lục Trác Phong cho cô cơ hội thở dốc, nói được mấy câu, chỉ trong chốc lát lại hôn lên, lặp đi lặp lại, hôn đến đỏ cả mắt, tra tấn đến tận xương.
Năm giờ, hai người bước vào cửa chính của câu lạc bộ, thi đấu quyền anh đã kết thúc.
Hạ Trình đang ở phòng ăn kế bên sắp xếp bàn ghế, năm giờ rưỡi mấy người liền đi qua, đôi mắt sắc sảo của An Tình phát hiện trên cô Minh Chúc có thêm một sợi dây chuyền, khen đẹp rất nhiều lần, cứ như đang điên cuồng ám chỉ gì đó với Hạ Trình vậy.
Hạ Trình mặt đen thui lên tiếng: “Biết rồi, đi mua.”
An Tình bĩu môi: “Em cũng không nói là muốn mua, em chỉ là cảm thấy nó rất đẹp, phần dưới nơi đó có hơi giống đầu viên đạn, nhưng so với đầu đạn thì đẹp mắt hơn.”
Khẩu thị tâm phi*.
*nói vậy chứ không thật sự nghĩ vậy.
“Em nói thật! Tại sao em phải mua một cái giống y chang chứ, đụng hàng cũng xấu hổ lắm có biết không?”
Hai người lại cứ vậy mà đấu khẩu.
Minh Chúc nghe bọn họ cãi nhau cũng muốn cười, khoé miệng không nhịn được cong lên, Lục Trác Phong dựa vào ghế, lúc Từ Kính Dư gọi món ăn, cũng gọi thêm cho cô một món cá và thịt bò, quay đầu nhìn cô, khoé miệng công lên cười: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Cô lắc đầu: “Đủ rồi.”
Bên kia, An Tình nhao nhao đủ rồi, lại nhìn về phía Minh Chúc: “Đợi lát nữa bọn họ thi đấu, chị dâu, chị có muốn làm cổ động viên hay không, em còn dư quần áo, chắc là chị mặc vừa đấy.
Lục Trác Phong lạnh mặt liếc cô nàng một cái: “Không cần.”
Minh Chúc nhớ tới một thân quần áo váy ngắn hở hang kia của An Tình, nghĩ thầm …. Còn chưa bằng mặc sườn xám đâu, ít ra Lục Trác Phong thích nhìn, cô lắc đầu: “Không cần đâu, cũng không phải là thi đấu chính thức.”
Bảy giờ, quay lại câu lạc bộ.
Lục Trác Phong đi thay vào cái quần thể thao của Từ Kính Dư, màu đen ống rộng, tay đeo bao tay đấu quyền, đấm đấm mấy cái vào bao cát, bắt đầu làm nóng người.
Minh Chúc ngồi ở vị trí gần sàn đấu nhất, có chút hồi hộp quay đầu nhìn Lục Trác Phong, cho dù chỉ là thi đấu cho có kinh nghiệm, ít nhiều thì cũng sẽ có những tình huống căng thẳng, huống gì, cho dù là Lục Trác Phong hay Từ Kính Dư, ai cũng đều rất nghiêm túc, sức chịu đòn là tương đương nhau.
Nửa tiếng sau, Lục Trác Phong và Từ Kính Dư cùng đứng trên sàn đấu.
Không có trọng tài.
Tuỳ ý phát huy, đến lúc thì dừng lại.
An Tình đi qua, “Chị dâu, chị đừng có lo lắng, em cảm thấy trận này chắc chắn là anh Lục thắng.”
Minh Chúc nở nụ cười, “Ừ, chị cũng nghĩ vậy.”
Bắt đầu.
Minh Chúc nhìn chằm chằm Lục Trác Phong, anh để trần nửa người trên, cơ thể gầy gò mà căng đầy cơ bắp giống như hai mặt đối lập ánh sáng và bóng tối, những vết sẹo lớn nhỏ trên người như những chiếc huân chương, anh hơi cong eo, hướng về Từ Kinh Dư phía đối diện thăm dò mấy lần, có vài lần va chạm ngắn ngủi.
An Tình đứng lên hô, “Nhanh lên!”
Lục Trác Phong cùng Từ Kính Dư cùng tiến lên tấn công, hai người sau khi ngăn cản được một quyền của đối phương đều lui lại chờ cơ hội tấn công tiếp theo.
Cho đến khi Lục Trác Phong đấm một quyền vào cằm Từ Kính Dư, cuộc đấu mới trở nên cao trào.
Hai người đều không ai nhường ai, tốc độ đều rất nhanh, cộng thêm không có trọng tài cho nên cơ bản là không có điểm dừng, nghề nghiệp của Từ Kính Dư là đấu thủ quyền anh chuyên nghiệp, kinh nghiệm trên sàn đấu rất phong phú, có những kỹ xảo mà Lục Trác Phong không có. Động tác của Lục Trác Phong nhanh gọn mà linh hoạt, anh bình thàn cứ như đây không phải là một trận tranh tài, một quyền của Từ Kính Dư đấm tới, Lục Trác Phong nghiêng đầu tránh được, một đấm bên tay kia liên hoàn đánh tới, tốc độ quá nhanh, anh cũng không tránh nổi, hàm dưới chịu một quyền.
Minh Chúc nhìn thấy khoé miệng Lục Trác Phong rỉ máu, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi sàn đấu, hỏi An Tình ngồi bên cạnh: “Không có trọng tài, làm sao biết được khi nào thì kết thúc?”
“Dựa theo những lần đấu trước đây, nếu mà một người khống chế được người kia thì coi như thắng.”
“Chỉ cần một lần là được?” Minh Chúc hỏi.
An Tình gật đầu, Minh Chúc có chút lo lắng nhìn lên sàn đấu, Lục Trác Phong quay đầu, dùng sức cắn môi dưới, đầu lưỡi trượt mấy vòng bên trong quai hàm, trên lồng ngực, mồ hôi lần lượt trượt xuống, trượt vào đường viền bên trong quần thể thao.
Từ Kính Dư không cho anh cơ hội thở dốc, nhanh chóng tấn công, Lục Trác Phong xoay người tránh né, lùi đến bên ngoài đường biên, một quyền nện lên bụng anh, Từ Kính Dư lùi về sau hai bước, nắm đấm nện trên lưng anh.
Hai người cứ như là đang xáp lại đánh nhau, trong lúc nhất thời Lục Trác Phong không bứt ra được, từ góc độ này Minh Chúc không nhìn thấy rõ, gấp gáp đến mức đứng bật dậy cùng với An Tình, lúc nhìn thấy Lục Trác Phong chịu một quyền, nhịn không được kêu lên: “Cẩn thận.”
Cũng không rõ là anh có nghe được ahy không, hai tay Minh Chúc gắt gao nắm chặt lại, chăm chú nhìn lên trên đài, lọt vào tai toàn là âm thanh nắm đấm nện lên da thịt, nặng nề chát chúa, nghe thôi cũng đã thấy đau.
Trên đài, Lục Trác Phong mới đầu bị Từ Kính Dư đánh liên tục dồn tới đường biên liền phản công một quyền đấm vào bụng cậu ta, nhanh chóng quay người, hai người đổi vị trí cho nhau, trên mặt đều đã bị thương, gân xanh trên trán nổi cả lên.
Từ Kinh Dư bị một quyền đấm trúng, vội vàng phản công, Lục Trác Phong xoay người, đột nhiên lao ra, đè cậu ta ngã nhào xuống đất, hung hăng đấm một quyền hướng tới bụng cậu ta.
Từ Kính Dư nằm trên sàn đấu, Lục Trác Phong nửa quỳ, đầu gối chống trên mặt đất, hơi thở của hai người thô đục nặng nề, thở dốc nhìn đối phương. Lục Trác Phong cởi găng tay ra, ném lên người Từ Kính Dư, lau khoé miệng một cái, cười, “Người anh em, phá giới rồi sao? Hơi yếu so với lần trước nha.”
Từ Kính Dư: …
Cái đệch!
Giọng nói của Lục Trác Phong không nhỏ, mấy người dưới đài đều cười thành tiếng, An Tình là làm lố nhất, Minh Chúc nhẹ nhàng thở ra, rồi mới nở nụ cười, cô bước mấy bước đi về phía trước.
Lục Trác Phong nhìn cô một cái, một tay chống hàng rào nhảy xuống, đứng trước mặt cô.
Minh Chúc đưa nước cho anh, nhìn xem vết thương trên mặt anh, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ có khoé miệng bị rách một chút, cô dùng khăn mặt chấm lên khoé miệng anh, “Đau không?”
Anh cầm lấy khăn mặt trong tay cô, lau người đầy mồ hôi, cong khoé miệng lên, “Không sao đâu, không có bị thương.”
Minh Chúc hướng mắt nhìn lên trên đài, Từ Kính Dư ngồi xuống, chậm rãi tháo găng tay ra ném đi, cũng không vì thua mà ảo não, cô tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao mà anh biết Từ Kính Dư phá giới vậy?”
Lục Trác Phong vặn mở bình nước ngửa đầu trút hơn phân nửa bình, ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái, “Em rất hiếu kỳ nhỉ?”
…. “Cũng không hẳn.”
Lục Trác Phong uống cạn bình nước, ném cái bình không qua bên cạnh, cúi đầu, toàn thân nóng rẫy sáp lại gần, nói bên tai cô: “Quan tâm cậu ta có phá giới hay không làm gì, quan tâm anh là được rồi.”
Mặt Minh Chúc đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Anh cũng không có đánh quyền anh …”
Lục Trác Phong duy trì tư thế không động đậy, lại là một câu nói nhỏ, “Không đánh quyền anh và phá giới không có liên quan với nhau.”
Minh Chúc sửng sốt một chút, với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được gương mặt cô nhanh chóng đỏ lên, Lục Trác Phong cười nhẹ vài tiếng, trên thân toàn là mồ hôi, không sạch sẽ, nên cũng không đụng vào cô, lùi về sau một bước, “Anh đi tắm đã.”
- Hết Chương 62-Bội Bội: Các bạn đã thấy tình cảm dạt dào chưa?? Hí hí