Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lục Trác Phong dường như cả đêm không ngủ, rón rén xuống giường, sờ đến giấy bút trên bàn, dựa vào ánh sáng của màn hình điện thoại viết xuống mấy dòng chữ, đặt tờ giấy bên gối, cúi đầu hôn Minh Chúc một chút, cẩn thận dém lại chăn mền cho cô.
Đóng cửa lại xong, Lục Trác Phong dựa trên hành lang gọi điện thoại cho Hạ Trình, điện thoại reo thật lâu mới có người nhận máy, Hạ Trình mắng một câu: “Cái đệch, ai con mẹ nó trời còn chưa sáng …”
“Là tôi.”
Lục Trác Phong nhàn nhạt lên tiếng.
Hạ Trình lập tức tỉnh hẳn, để điện thoại xuống đưa mắt nhìn, lập tức áp di động vào bên tai, “Anh Lục, muộn như vậy rồi, không phải, sớm như vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lục Trác Phong đốt điếu thuốc, rít một hơi, vẫn là giọng nói nhàn nhạt như cũ: “Nhìn xuống cửa sổ dưới lầu một chút, có phải là có một chiếc xe không?”
Hạ Trình hơi nghi hoặc một chút, thế nhưng là vẫn đi đến cửa sổ đưa mắt nhìn, mượn đèn đường, nhìn thấy chiếc xe dừng ở bên phải chiếc xe của mình ở trong sân, chính là chiếc xe biển số quân đội của Lục Trác Phong, anh trừng mắt nhìn chiếc xe kia, ho khan thành tiếng: “Anh, anh ở đâu vậy?”
“Nhìn thấy rồi?”
……. “Nhìn thấy.”
“Vậy tối hôm qua sao cậu lại không nhìn thấy? Mù sao?”
“….”
Tối hôm qua Hạ Trình cùng An Tình mỗi người một chiếc xe chạy tới, người trước người sau, nào có tâm tư nhìn xem chiếc xe nào đậu trong sân chứ, cũng phải nói thêm, bọn họ đều tưởng rằng Lục Trác Phong trở về lấy đồ rồi đi ngay, trong phòng lại tối đen như mực, nào nghĩ tới …
Lục Trác Phong đặt tay trên hành lang, gõ gõ tàn thuốc, “Cậu ra đây, tôi đang ở bên hành lang phía bên này.”
“Á?” Hạ Trình lập tức bị doạ tỉnh, cẩn thận suy nghĩ hành vi phóng đãng vào tối hôm qua một chút, có khả năng đã phá hỏng chuyện gì tốt, hoặc là đã ngăn cản chuyện gì tốt … Hay là do anh cùng An Tĩnh làm chuyện không biết xấu hổ tại hành lang làm cho Minh Chúc thẹn thùng?
Lục Trác Phong cúp điện thoại, cánh cửa cuối hành lang mở ra, Hạ Trình đi tới, nhìn thấy anh, ngượng ngùng lên tiếng: “Tối hôm qua anh không đi sao, em cứ tưởng rằng anh lấy đồ xong rồi đi ngay.”
Lục Trác Phong liếc mắt nhìn cậu ta, hừ lạnh: “Nghe ra cậu có vẻ rất thất vọng?”
Hạ Trình vội nói: “Không có không có.”
Anh nhìn Lục Trác Phong một chút, luôn cảm thấy là lạ, giống như là … giống như dục cầu bất mãn, tính tình có hơi nóng nảy! Hạ Trình vô cùng thức thời không nói thêm gì nữa.
Yên lặng một lúc, Lục Trác Phong dập thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh, “Sáng nay cậu cùng An Tình về sớm một chút, chớ có đụng mặt Minh Chúc, da mặt cô ấy mỏng, nếu buổi sáng mà đụng phải các người thì sẽ không chịu được, sau này gặp mặt sẽ xấu hổ.”
Hạ Trình thấp giọng ho khan: “Ừ, em biết.”
Lục Trác Phong nhẫn nhịn dục hoả một đêm, toàn thân khô nóng, lườm Hạ Trình một cái, tâm trạng rốt cuộc là vẫn không khống chế được, “Còn thất thần làm gì, không mau đi đi?”
…….
Tám giờ sáng, lúc Minh Chúc tỉnh lại vô thức hướng về phía bên cạnh nhìn, không thấy Lục Trác Phong, chỉ thấy trên gối có tờ giấy.
Chữ của anh rất đẹp, Minh Chúc nắm vuốt tờ giấy kia xem đi xem lại mấy lần, vén chăn lên đi xuống giường, chợt nhớ đến An Tình và Hạ Trình nửa đêm hôm qua còn tới náo loạn.
Cô có chút không biết phải làm sao, cũng không biết bọn họ đã đi chưa, nếu cứ chạm mặt như vậy thì quá lúng túng rồi.
Thật ra, lo lắng của cô là dư thừa.
Hạ Trình và An Tình đã sớm bị ném ra khỏi nhà từ hai tiếng trước.
Minh Chúc cẩn thận từng chút một mở cửa, ngoài cửa im ắng, hình như không có người, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau khi rửa mặt đánh răng xong lại quay trở về phòng.
Sau khi về đến nhà, Minh Chúc đi vào phòng ngủ, liếc mắt lại nhìn thấy bức đồ cưới kia được đóng trên tường, cô thay một bộ quần áo mặc nhà, uống ly cà phê, ăn hai miếng bánh mì nướng, liền đóng đô tại thư phòng sửa đổi kịch bản.
Mới sáng sớm Wechat nhóm đã rất náo nhiệt.
Khương đạo hỏi thăm tiến độ công việc, Minh Chúc báo cáo sơ qua, Khương đạo nói: “Vé máy bay đã đặt xong, qua mấy ngày nữa thì xuất phát, mọi người chuẩn bị một chút, công việc trong tay cũng nên sắp xếp thời gian làm cho xong.”
Thời gian quay phim vẫn chưa được xác định, Đoàn làm phim muốn ra nước ngoài khảo sát thực tế, định ra địa điểm quay phim, làm tốt công tác chuẩn bị.
Minh Chúc đang định đóng lại khung chat, Đường Hinh nhắn một tin nhắn riêng sang: “Tối hôm qua một mảnh tin tức cũng không nghe thấy, cậu làm gì đấy?”
Minh Chúc khựng lại một chút, trả lời lại: “Lục Trác Phong được nghỉ phép.”
Đường Hinh lập tức gửi mấy cái biểu cảm hưng phấn qua, kèm theo một chuỗi dài lời thoại: “Cậu tối hôm qua không phải là không về nhà đấy chứ? Chắc chắn là vậy rồi, tối hôm qua tớ và Hoan Hoan hàn huyên nhiều như vậy, cậu lại không nói tiếng nào, tiến triển đến bước đó rồi sao? Mau nói cho tới biết Lục đội có sống lỗi với bản thân mình hay không!”
Một bước đó …
Mặc dù là làm chư tới đâu, nhưng cũng đã cảm thụ được một nửa, cũng rất tốt.
Tối hôm qua.
Minh Chúc không đợi được Lục Trác Phong, đành phải đi ngủ trước, lúc Lục Trác Phong trở lại trên giường cô mơ mơ màng màng tỉnh lại một chút, liền bị anh ôm vào trong ngực, cô lầm bầm: “Sao anh lại lâu như vậy?”
“Vừa mới ngủ sao?” Anh cúi đầu hôn cô, rất nhẹ, lặp đi lặp lại mấy lần.
“Vâng ….”
Cô giấu mình vào trong bộ ngực của anh, ôm lấy anh, thân thể người đàn ông có hơi lạnh, cô đưa tay sờ sờ lên lồng ngực của anh, “Anh tắm nước lạnh?”
Lục Trác Phong ừ, giọng nói rất thấp, anh bình thường vẫn tắm nước lạnh, cho dù là mùa đông cũng không có mấy lần tắm qua nước nóng, nước lạnh nước nóng đối với anh mà nói không có sự khác biệt rất lớn, cho nên tắm nước lạnh dập lửa cũng không có tác dụng gì mấy, vẫn là phải tự mình giải quyết một lần.
Minh Chúc ôm anh thật chặt, mơ mơ màng màng lại lẩm bẩm một câu: “Vậy em ôm anh, em rất ấm áp.”
Lục Trác Phong cười nhẹ lên tiếng: “Được.”
Minh Chúc ôm lấy anh, tay không ngừng tìm tòi trên người anh, dường như đối với từng đường cong cơ bắp trên người anh đều cực kì yêu thích. Trước đây cũng vậy, lần trước khi hôn lần đầu tiên cũng là dạng này, thích sờ soạng trên lưng trên eo của anh.
Lục Trác Phong một thân dục hoả sắp bị cô châm ngòi trở lại, đè lại tay cô, khàn khàn cảnh cáo: “Còn sờ loạn anh liền đi ra ngoài một chuyến, ra ngoài đường cái đi thẳng mấy cây số là có tiệm thuốc 24 giờ.”
Minh Chúc nửa mê nửa tỉnh, mở to mắt ngẩng đầu nhìn anh, một lúc sau, lại nhắm mắt, tạy bị anh nắm chặt đặt ở thắt lưng, đầu dán vào ngực anh, “Muộn lắm rồi, vẫn là không nên đi…”
Với lại, An Tình và Hạ Trình còn đang ở nhà, nếu mà anh đi ra ngoài, động tĩnh chắc chắn sẽ không nhỏ, bọn họ chắc chắn sẽ biết ngay, bốn người hai mặt gặp nhau trực diện thế này thực sự sẽ rất xấu hổ.
Cả đêm, Minh Chúc cứ cảm thấy hình như mình đang ôm một cái lò lửa, nếu như không phải cô ôm chặt anh không buông, Lục Trác Phong có lẽ nửa đêm sẽ thực sự đi ra ngoài một chuyến, thật ra cô cho rằng anh mưu đồ đã lâu, không ngờ tới là anh vẫn còn chịu đựng được.
Đường Hinh còn chưa kịp hỏi kỹ thêm, lại nhìn thấy tin nhắn của Minh Chúc gửi tới: “Thế nhưng vẫn chưa làm.”
Đường Hinh: ….
Còn chưa làm đấy, trước hết cũng phải khen một câu, quả nhiên rất phù hợp với cá tính của Minh tiểu chủ, chỉ cần là người cô thích, thế nào cũng là tốt, bao che khuyết điểm đến mức nhìn không vừa mắt.
Sinh nhật Minh Chúc ngày 21 tháng 11, Đường Hinh mới đầu đã muốn làm sinh nhật sớm cho cô, Vưu Hoan bận đi công tác, đến khi cô ấy quay về thì sinh nhật Minh Chúc đã qua mất hai ngày, Đường Hinh vừa suy nghĩ kịch bản, vừa một bên nhắn tin nhắn vào khung chat.
Trong lúc mất tập trung, đã nhắn tin nhắn nhầm vào nhóm chat.
Đến lúc cô nàng nhận ra thì đã không còn thu hồi về được nữa, Lâm Tử Du nói: “Sinh nhật Minh Chúc à, vậy chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút đi? Dù sao ngày mai cũng phải ra sân bay, tối nay thu thập hành lý xong cũng không làm thêm được việc gì nữa.”
Đường Hinh buồn bực không chịu nổi, Minh Chúc không còn cách nào khác, đànhh phải nói: “Được, tôi mời mọi người ăn cơm.”
Tối đến, Đoàn làm phim hẹn gặp ở phòng bao ăn liên hoan.
Đường Vực cũng tới.
Minh Chúc đang cùng Đường Hinh lật xem menu, đưa mắt nhìn Đường vực, có hơi ngoài ý muốn hỏi: “Cậu gọi Đường Vực tới sao?”
Gần đây vòng bạn bè của Đường Hinh có phong thái hơi khác lạ, người không rõ tình huống còn tưởng rằng cô nàng đã nghèo kiết xác rồi, ngay cả ba mẹ cô đều gọi điện thoại tới hỏi cô nàng có phải là không có tiền không, chỉ có Minh Chúc và Vưu Hoan đều biết, Đường Hinh đói khát nguyên nhân không phải là do tiền, mà là do Đường Vực.
“Ừ, tớ thuận miệng hỏi anh ta một chút, anh ta biết sinh nhật cậu ngày 21 tháng 11, tò mò hỏi một câu, tớ trà lời một chút, lỡ miệng hỏi anh ta tối nay có tới không.” Bên cạnh Đường Hinh còn một khoảng trống, cô nàng đưa mắt nhìn Đường Vực, ánh mắt có chút nóng bỏng, ngay cả chính cô nàng cũng không nhận ra được.
Ánh mắt Đường Vực nhìn lướt qua bên này, dừng một chút, lại đi qua.
Đường Hinh nắm lấy tay Minh Chúc, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem, lần này anh ta tới là bởi vì sinh nhật câu, hay là bởi vì tớ bảo anh ta tới?”
Minh Chúc cười cười: “Bởi vì cậu.”
“Thật sao?” Hai ngày trước Đường Hinh có ghé qua công ty, đụng phải Đường Vực tại cửa ra vào, từ sau lần trước cô mặt dày mày dạn đi theo anh đến bệnh viện thăm Đường Hải Trình, thái độ của Đường Vực đối với cô liền có chút thay đổi, xa cách? Không đúng, thân cận tìm hiểu? Hình như cũng không đúng.
Hinh như là đã nhận ra tâm tư của cô, nhiều thêm một chút cẩn trọng từng li từng tí, không còn giống như trước đây tuỳ tiện châm chọc cô, là sợ cô bị tổn thương sao? Đường Hinh suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết có nên coi đây là một sự tiến bộ hay không.
Minh Chúc gật đầu: “Thật, vừa rồi lúc anh ta nhìn về phía bên này, người đầu tiên nhìn thấy là cậu.”
Cô tin tưởng đôi mắt của mỗi người đều có linh hồn, trong một đám đông rất nhiều người, người nhìn thấy được từ cái nhìn đầu tiên thì nhất định trong tiềm thức đã có chủ ý tìm kiếm người kia, vừa rồi ánh mắt của Đường Vực quả thực là trôi về phía Đường Hinh trước tiên.
Đường Hinh sửng sốt một chút, Đường Vực đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô lập tức thay vào một khuôn mặt tươi cười: “Đường tổng.”
Đường Vực lườm cô một chút, ừ một tiếng, Đường Hinh định đem menu đưa cho anh, anh lại đè xuống, đẩy ngược trở về, “Cô chọn đi, còn có ai có thể so sánh với cô về khoản ăn uống chứ.”
Đường Hinh: ….. “Nói như tôi là cái thùng cơm vậy.”
Đường Vực cười thành tiếng: “Cũng không kém bao nhiêu đâu.”
Đường Hinh yên lặng đảo mắt, gấp menu lại, “Tiểu chủ, vẫn là cậu chọn đi thôi.”
Minh Chúc đang cúi đầu nhìn điện thoại, mấy hôm nay cô đã nhắn tin Wechat với Lục Trác Phong, lúc này hẳn là anh đã lấy được điện thoại, trả lời cho cô. Hai người rất ít khi có thời gian gửi tin nhắn nói chuyện phiếm, bởi vì thời gian sử dụng điện thoại di động của Lục Trác Phong có hạn, gửi tin nhắn còn không bằng gọi thẳng một cuộc điện thoại, ít ra còn có thể nghe được giọng nói.
Quả nhiên, cô vừa mới nhắn lại hai câu, điện thoại liền vang lên.
Minh Chúc nở nụ cười, cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu nhìn Đường Hinh, “Tớ ra ngoài nhận điện thoại đã.”
Đường Hinh: “Lục Trác Phong gọi tới sao?”
“Ừ.” Minh Chúc cầm điện thoại đi.
Đường Hinh nhìn về phía Đường Vực, lại cười một chút: “Hiện giờ quan hệ của Minh Chúc cùng Lục đội rất tốt đẹp, anh ….”
“Đường Hinh.” Đường Vực ngắt lời cô, “Cô đối với tôi không phải là có cái gì …”
Anh dừng lại, tim Đường hinh đập bum bum như muốn rớt ra ngoài, “Ặc, cái gì?”
“Cô đối với tôi không phải là có ý kiến gì đấy chứ, tiền lương phát cho cô bị ít đi sao?” Đường Vực tự rót cho mình chén trà, chậm rãi ung dung lườm cô nàng một chút, “Cô ngày ngày khóc than trên vòng bạn bè, người nào không biết còn tưởng tôi thiếu nợ tiền lương của cô đấy.”
Đường Hinh: ….
Anh thiếu tôi một người bạn trai, còn chưa biết sao?
……….
Minh Chúc đi đến bên ngoài cửa phòng bao, tìm một nơi yên lặng hẻo lánh, đứng một bên gốc cây chiêu tài nhận điện thoại, “Anh huấn luyện xong rồi sao?”
Lúc này, sắc trời đã sẩm tối, Lục Trác Phong đứng bên ngoài cửa văn phòng làm việc, cúi đầu nhìn xem Hàn Tĩnh đưa Đông Giai ra đến cổng, gió có hơi lớn, Hàn Tĩnh chỉnh lại khăn quàng cổ giúp Đông Giai, anh thu hồi ánh mắt, xoay người, “Ừ, em đang ở bên ngoài tiếp khách sao?”
Minh Chúc sờ sờ lá cây chiêu tài, “Ừ, bên trong có hơi náo loạn, không tiện nói chuyện.”
“Ngày mai mấy giờ bay?” Lục Trác Phong chống chân lên hàng rào, ép giãn mấy cái.
“Mười rưỡi sáng.” Minh Chúc cắn môi dưới, “Đi cũng không bao lâu, nhiều nhất là hai tuần lễ liền quay về, sau khi trở về lại phải đi quân khu một chuyến.”
Đến lúc đó lại có thể gặp mặt rồi.
Lục Trác Phong đi về phía văn phòng, tìm đến hộp thuốc lá trên bàn, lấy ra một điếu, châm lửa khẽ rít một hơi, có chút không yên lòng, “Bên kia dân nghèo nhiều, có hơi loạn, trộm đồ cướp bóc là chuyện thường, em không cần đi ra đường một mình, ban đêm cũng đừng ra khỏi cửa.”
Minh Chúc cười nhẹ: “Em biết mà, không có chuyện gì đâu, bọn em có rất nhiều người.”
Lục Trác Phong liếm môi một cái, “Mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho anh, anh rảnh rỗi được dùng điện thoại thì sẽ thấy được.”
Minh Chúc ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, đều nghe anh.”