Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 77



Đoàn làm phim đến Ca Lợi Á đã là nửa đêm, sắp xếp xong chỗ ở cho toàn bộ người trong Đoàn làm phim thì đã rất muộn rồi, Minh Chúc cầm lấy chìa khoá trở về phòng với Đường Hinh, lúc Đường Hinh còn đang tắm rửa, cô cầm điện thoại xem nhưng tấm ảnh chụp chung với Lục Trác Phong hôm nhận giấy kết hôn.

Cùng ở tại Ca Lợi Á, cũng không biết khi nào mới có thể gặp mặt.

Đường Hinh tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy cô đang khoanh tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm tấm hình chụp với Lục Trác Phong đến ngẩn người, đứng trước mặt cô hươ hươ tay, “Nhớ chồng cậu rồi sao?”

Chồng …

Khoé miệng Minh Chúc hơi cong lên, cô còn chưa gọi anh như thế bao giờ, để điện thoại di động xuống, thở dài: “Nhớ chứ.”

Là thật sự rất nhớ anh.

Đường Hinh cũng không hiểu lắm về những qui định của quân đội, cô ngồi xuống bên giường, nhìn xem Minh Chúc: “Thời gian quay phim rất gấp gáp, cậu là biên kịch chính, chắc cũng không thoát khỏi đây được đâu, Lục Trác Phong có thể liên lạc với cậu sao?”

Minh Chúc lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”

“Làm quân tẩu đúng là không dễ dàng mà …”

“Quân tẩu, cũng rất tốt mà.” Minh Chúc cười cười, cầm quần áo đi tắm rửa.

Chỉnh trang một đêm, ngày hôm sau, toàn tổ nhân viên đi đến địa điểm quay phim, các hạng mục công việc phải chuẩn bị cho một bộ phim quân sự là rất nhiều, toàn bộ Đoàn làm phim cũng phải mấy trăm người, thời gian chuẩn bị cho giai đoạn chuẩn bị trước cũng đã rất lâu, cùng đến địa điểm quay phim còn có nhà sản xuất quân sự Đỗ Thiệu An.

Đỗ Thiệu An đã ở đây cả năm rồi, các loại đạo cụ phải thông qua hải quan kiểm tra, rồi cũng bị giữ lại đó trong một thời gian dài, cũng may trước mắt những đạo cụ thiết yếu cũng được chuẩn bị đầy đủ, có thể thuận lợi khai máy để ghi hình.

Minh Chúc hướng mắt nhìn về phía bên kia, nhìn thấy nhóm diễn viên chính và hai diễn viên nhí, hai đứa bé gái thật đáng yêu, một đứa bốn tuổi, một đứa tám tuổi. Lúc trước cô dựa vào lý lẽ để tranh cãi, cuối cùng cũng phủ quyết được đề nghị của Đỗ Hồng muốn đem một đứa bé đổi thành bé trai.

Trong nhóm người đó người đàn ông bắt mắt nhất là Ảnh đế Quý Đông Dương, hẳn là nhân vật nam chính của bộ phim <<Chống Khủng Bố>> này. Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp, vẻ ngoài của cả hai đều rất xuất chúng, biểu tình thân mật, Đường Hinh đã hâm mộ Quý Đông Dương rất lâu rồi, lập tức trở nên vô cùng kích động, “Là Đông ca và Chu Nghi Ninh, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy bọn họ ở nơi công công á á!”

Diễn xuất của Quý Đông Dương rất tốt, lại là người khiêm tốn, vợ anh ta Chu Nghi Ninh cũng vậy, hai người rất ít khi cùng nhau xuất hiện nơi công cộng, quả thực khó mà thấy được, vai diễn của Chu Nghi Ninh trong bộ phim <<Chống Khủng Bố>> là vai một bác sĩ không biên giới.

Minh Chúc hỏi: “Bọn họ hẳn là phải ở lại Đoàn làm phim một thời gian, cậu có thể tới xin chụp ảnh.”

Đường Hinh liên tục gật đầu: “Phải đi chứ, từ trước đến giờ Đông ca vẫn luôn là người tình trong mộng của tớ mà.”

Đường Vực đứng bên cạnh nghe được, cúi đầu lườm cô một chút, hờ hững nói: “Người tình trong mộng của cô nhiều thật đấy.”

“Mộng em …” Đường Hinh vốn dĩ muốn nói mộng em gái anh, lại nghĩ đến lời anh ta nói trên máy bay, lại sửa lại miệng, “Liên quan gì đến anh!”

Vừa dứt lời, liền xoay người chạy đi mất.

Minh Chúc đưa mắt nhìn Đường Vực, nghĩ nghĩ, nói: “Hinh Hinh ăn mềm không ăn cứng, nếu anh thật sự muốn theo đuổi cô ấy thì cứ bày tỏ lòng mình, hoặc là tặng quà, cô ấy rất thích người khác tặng hoa cho mình.”

Nói xong, cũng đi về phía đám người kia.

Đường Vực cúi đầu gãi gãi mũi, có hơi xấu hổ, cảm thấy mình một chút cũng không xứng làm người, theo đuổi Minh Chúc không thành, lại bị Đường Hinh xoay vòng vòng mấy tháng trời, lúc cô tỏ tình anh cũng không nói được một lời chắc chắn mới biến thành cục diện như hiện tại.

Đường Hải Trình vỗ vỗ vai anh, liếc mắt nhìn anh, trêu chọc nói: “Đang theo đuổi Đường Hinh sao? Cũng tốt, cô gái kia thật đáng yêu, đội trời đạp đất, rất thích hợp với cháu.”

“Chú nhỏ, là chú cảm thấy cháu theo đuổi Minh Chúc không thành, mới lùi một bước đế tiến một bước, theo đuổi Đường Hinh sao?” Đường Vực nhớ tới những lời đồn trong công ty mà trợ lý đã nói trước đây, cũng không biết là do ai truyền ra, chuyện của anh và Minh Chúc cùng Đường Hinh đã sớm trở thành chuyện bát quái sau bữa cơm của toàn thể nhân viên trong công ty.

Minh Chúc và Đường Hinh không thường đến công ty, cho nên cũng không biết những tin đồn thế này.

Đường Hải Trình nhìn anh một cách kỳ quái, “Cháu là loại người này sao?”

Đường Vực: …

Đừng có dùng ánh mắt nhìn đàn ông hư hỏng mà nhìn anh có được hay không?

Bên kia, Khương đạo kêu lớn: “Đường đội trưởng, qua đây chụp một tấm hình.”

Đường Hải Trình là cố vấn quân sự của bộ phim <<Chống Khủng Bố>>, toàn bộ hành trình đều đi cùng đoàn, cho đến khi thời gian quay phim kết thúc, ông khoát khoát tay: “Đến ngay.”

Đường Vực sầm mặt đi theo qua.

Nghi thức khai máy rất đơn gian, cũng không có phóng viên theo qua, liền nhờ thợ quay phim chụp ảnh, quay lại video, Khương đạo dẫn đầu mọi người thắp một nén nhang, cũng coi như là kết thúc.

Tiếp theo, chính là thời gian quay phim kín mít.

Nhiệm vụ quay phim của ngày đầu tiên tương đối đơn giản, cảnh quay trên một con phố thưa thớt, cho dù là thế cũng kéo được không ít quần chúng vây xem, phần lớn là người địa phương ở Ca Lợi Á, rất ít người Trung Quốc, bảo vệ đứng xung quanh giữ gìn trật tự.

Minh Chúc kéo cho Đường Hải Trình một cái ghế dựa, Đường Hải Trình cười cười: “Cám ơn.”

Minh Chúc ngồi xuống bên cạnh ông, mắt nhìn máy giám sát trước nặt, Khương đạo đang cầm loa hô lớn: “Máy quay phim vào vị trí, tổ diễn chuẩn bị sẵn sàng.”

“Cảnh quay đầu tiên của <<Chống Khủng Bố>> lần một! Action!”

Nhân viên ghi chép tại trường quay nhanh chóng chụp tấm hình.

Minh Chúc nhìn thoáng qua, rồi quay đầu nhìn về phía Đường Hải Trình, hôm nay không có cảnh nào cần chỉ đạo quân sự, Đường Hải Trình nhàn nhã ngồi xem, “Đường đội trưởng, cháu muốn hỏi chú một vấn đề.”

Đường Hải Trình quay đầu, “Chuyện gì thế?”

Minh Chúc nói: “Lục Trác Phong đang làm nhiệm vụ ở phía nam Ca Lợi Á, cháu có thể đi thăm anh ấy không?”

“Có thể, nhưng phải xin phép, dù sao bên kia cũng rất gần chiến trường, cũng tương đối hỗn loạn, chú đoán chừng nó cũng không muốn cháu qua đâu.” Đường Hải Trình cười, lại nói nhiều thêm vài câu, “Thế nhưng, nó chắc hẳn sẽ liên lạc với cháu, cháu không cần phải gấp, bên kia là có chút loạn, nhưng cũng không đến mức như cháu tưởng tượng đâu, xem xét tình hình thường ngày cũng sẽ không mấy nguy hiểm, nó có thể sắp xếp được.”

“Không phải, cháu muốn hỏi là, trong tình huống anh ấy không đoán trước được như vậy, cháu muốn đi qua đó thăm anh ấy thì có thể chứ?”

Minh Chúc xưa nay không phải là người tuỳ hứng làm bậy, nhưng cô và Lục Trác Phong đã kết hôn rồi, trong điều kiện cho phép, sao lại không đi chứ?

Đường Hải Trình lấy ra một gói thuốc là, châm lửa một điếu, hít hai hơi, dường như có chút khó xử.

Minh Chúc cắn môi dưới, lấy bình nước từ trong túi ra, rót cho mình một ly nước ấm, uống được hai hớp, Đường Hải Trình mới nói: “Có Đội y tế chữa bệnh sẽ đi qua đó, nếu cháu thật sự muốn đi, có thể đi cùng với Đội y tế.”

Mắt Minh Chúc sáng lên, “Thật sự được sao ạ?”

Đường Hải Trình cười: “Cái này thì lừa cháu làm gì, để chú giúp cháu hỏi thăm một chút.”

“Được ạ, cám ơn Đường đội trưởng.” Minh Chúc thành tâm nói.

—————————

Giai đoạn đầu quay phim rất thuận lợi, Minh Chúc ngây người tại Đoàn làm phim hết nửa tháng, thời tiết tháng ba so với tháng hai cũng ấm áp hơn một chút, cô mặc áo len có mũ màu đen, quần jeans, đang ngồi đằng sau máy giám sát cùng thảo luận phân cảnh tiếp theo với Khương đạo.

Phó đạo diễn nói: “Cảnh này quay một lần cho xong luôn, còn phải đi đến địa điểm tiếp theo, nghe nói bên kia có hơi loạn.”

Đỗ Hồng gật đầu, “Đúng vậy, chính là chỗ lần trước chúng ta bị dân nghèo vây khốn, Minh Chúc còn bị thương nữa.”

Minh Chúc và Khương đạo đã thảo luận xong, nhìn về phía phó đạo diễn, “Lần này chúng ta đi nhiều người như vậy, chắc không có việc gì đâu.”

Di chuyển qua địa điểm quay phim mới, cho dù không phải toàn bộ thì cũng phải hơn trăm người.

Đường Hải Trình đi tới, nhìn về phía Minh Chúc: “Cũng không nói chắc được, trộm cắp vặt vẫn sẽ có, nghèo khó đôi khi sẽ bức người ta tới đường cùng, tất cả mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, còn nữa, bộ phim này có ít cảnh ban đêm, chỉ có mấy cảnh thôi, không cần thức khuya, buổi tối tương đối nguy hiểm.”

Bộ phim này đúng là không dễ quay mà.

Buổi tối vẫn như thường lệ đúng sáu giờ kết thúc công việc, Minh Chúc đang định cùng Đường Hinh quay về, Đường Hải Trình gọi cô lại, “Minh Chúc, chờ một chút.”

Minh Chúc dừng lại, đưa mắt nhìn về phía ông, “Đường đội trưởng.”

Đường Hải Trình không mang theo nạng, đứng thẳng người, “Qua mấy ngày nữa có Đội y tế quay lại đây, rồi đem theo thuốc men quay về bên kia.”

Hai mắt Minh Chúc sáng như sao, “Được ạ.”

Đường Hải Trình nói với cô địa điểm cũng như những điểm cần chú ý khi tập trung là thế nào.

Buổi tối trở lại khách sạn, tâm trạng của Minh Chúc rất tốt, đi cùng với Đường Hinh sang nhà hàng sát vách ăn cơm, liền đụng phải Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh trong nhà hàng, Chu Nghi Ninh nhìn thấy bọn họ, cười cười vẫy tay về phía các cô, “Minh Chúc, Đường Hinh, cùng ngồi chứ?”

Minh Chúc đưa mắt nhìn Quý Đông Dương, có chút do dự: “Tôi và Đường Hinh kiếm một bàn khác ngồi là được, không cần quấy rầy hai người.”

Chu Nghi Ninh liếc mắt nhìn Quý Đông Dương, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nhà hàng đông người như vậy, có gì đâu mà quấy rầy, dù sao bọn tôi đều ở chung một phòng, còn có nhiều thời gian giao lưu mà.”

Quý Đông Dương vỗ vỗ đầu cô nàng.

Chu Nghi Ninh vô tội nhìn anh: “Làm gì đấy, em cũng chưa nói chúng ta ở trong phòng làm cái gì.”

Minh Chúc cùng Đường Hinh có chút xấu hổ, Chu Nghi Ninh trực tiếp đưa menu cho các cô, “Chúng tôi đã gọi không ít rồi, hai người ăn gì thì gọi thêm đi.”

Minh Chúc nhìn thoáng qua, cũng không có khẩu vị gì mấy, cô rất muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, nhưng lại không có nhà hàng Trung Quốc nào gần đây, cô và Đường Hinh tuỳ tiện chọn vài món. Đường Hinh nhìn xem Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh, ít nói hơn so với bình thường rất nhiều, xem chừng là quá hồi hộp rồi.

“Minh Chúc, nghe nói bạn trai cô là quân nhân sao?” Chu Nghi Ninh tò mò hỏi.

Minh Chúc cong cong khoé miệng: “Vâng.”

Chu Nghi Ninh cũng chỉ là nghe người trong Đoàn làm phim nói, mới đầu chỉ là Khương đạo cùng Phó đạo diễn nói một chút, không biết sao lại truyền ra, hầu như ai trong Đoàn làm phim cũng biết, bạn trai của Minh biên kịch là một Thiếu tá, lúc trước đi quân khu sưu tầm tư liệu liền quen nhau.

Trong Đoàn làm phim đều đang đồn, Minh Chúc đi quân khu lấy tư liệu, viết kịch bản, còn thuận tiện chiếm luôn sĩ quân đẹp trai nhất quân khu thành người đàn ông của mình.

Chu Nghi Ninh há hốc, muốn hỏi vài câu, lại nhớ tới Quý Đông Dương đang ở bên cạnh, lại nhịn xuống, “Buổi tối sang phòng hai cô chơi mạt chược được không? Tôi có đem theo mạt chược.”

Buổi tối trong Đoàn làm phim có rất ít trò chơi giải trí, chỉ có thể đánh bài, chơi mạt chược, còn không thì thảo luận cảnh quay với Khương đạo.

Minh Chúc biết đánh mạt chược cũng biết đánh bài, chỉ là không hứng thú lắm.

Đường Hinh hưởng ứng ngay lập tức: “Được, ba thiếu một, còn thiếu một người đấy, Đông ca chơi không?”

Chu Nghi Ninh cười híp mắt: “Anh ấy không chơi đâu, gọi Phó đạo diễn là được.”

Cứ như vậy đã hẹn.

Buổi tối, Minh Chúc tắm rửa xong, Chu Nghi Ninh mang theo mạt chược đi qua.

Đường Hinh cùng Chu Nghi Ninh đem mạt chược sắp lên bàn, xào qua xào lại vang lên tiếng sột soạt, điện thoại di động của Minh Chúc đặt bên cạnh phải vang lên mấy tiếng mới nghe thấy, cô đưa mắt nhìn dãy số, tim đập bùm bùm bùm nhảy dựng lên, vội vàng đứng lên, “Mọi người cứ chơi trước, tôi nhận điện thoại đã.”

Cô vội vàng cầm điện thoại đi đến trước cửa sổ, nhanh chóng nhận máy.

Nín thở vài giây.

Trong điện thoại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo ý cười: “Biết là anh sao?”

Minh Chúc nghe thấy giọng nói của anh, vô cùng vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc: “Nhìn thấy dãy số em liền có cảm giác đó là anh.”

“Ừ, là anh.” Lục Trác Phong đi ra khỏi đồn trú, miệng còn ngậm nửa điếu thuốc đang cháy dở, nắm chặt súng trong tay, đưa mắt nhìn bốn phía, cúi đầu cười cười, “Nghe giọng em rất vui vẻ, nhớ anh không?”

- Hết Chương 77-