Lục Trác Phong siết chặt eo cô, đem cô ép lên ván cửa, cúi đầu cắn lên môi cô, Minh Chúc gầy người nên xương hồ điệp ma sát trên ván cửa, có chút đau, vừa mới mở miệng, đầu lưỡi của anh liền chui vào, mút nhẹ trên lưỡi cô một cái, cả người cô liền mềm nhũn, mập mờ nói: “Vâng, rất xấu …”
“Vậy liền để em mở mang tầm mắt một chút, cái gì gọi là rất xấu.” Lục Trác Phong cắn môi cô, trượt tay vào váy.
Toàn thân Minh Chúc run rẩy, khép chặt hai chân cũng không ngăn cản được việc anh làm, cả người mềm nhũn bị kẹp giữa cánh cửa và cánh tay anh, khuôn mặt ửng hồng, run giọng: “Đừng như vậy …”
Anh cúi đầu liếc cô, tay vẫn không ngừng lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng cái gì?”
Minh Chúc cắn môi cố nhịn, lần trước anh bỏ thời gian cả đêm là thật sự tìm hiểu cô rõ ràng từ trong ra ngoài, vừa mới ra tay liền đánh trúng điểm yếu của cô, cô ôm lấy cổ anh, đôi mắt hiện lên một tầng sương mù, mê ly nhìn anh.
Cô không muốn chỉ có bản thân mình bị dày vô, nhón mũi chân hôn lên hầu kết của anh.
Lục Trác Phong lập tức đứng thẳng lưng, nửa híp mắt, cúi đầu nhìn cô.
Minh Chúc mị nhãn như tơ*, có chút đắc ý nói: “Em cũng hiểu anh …”
*chỉ ánh mắt mị hoặc.
Khoé miệng anh cong lên, cười xấu xa, đầu gối chen vào hai chân đang khép chặt của cô, Minh Chúc kêu lên một tiếng, mặt đỏ lựng chôn trong ngực anh, mở miệng cắn vai anh một cái, anh không đau cũng không ngứa, càng trêu chọc cô hơn, cúi đầu xuống chạm vào mặt cô, cọ cọ bên tai cô: “Em ngay cả nhìn anh cũng không dám nhìn kỹ, thật sự hiểu sao?”
Minh Chúc đầu váng mắt hoa, lòng bàn tay người đàn ông thô ráp, mỗi một sự động chạm hầu như có thể chạm đến cực hạn của cô vậy, cô dần dần không đứng yên nổi, sắp … Lục Trác Phong chợt rút lui, cô như bị mất đi trọng lực, mở mắt nhìn anh, có chút mê man, “Sao lại …”
Không hiểu vì sao anh lại dừng lại.
Lục Trác Phong nhìn xem ánh mắt của cô, bàn tay đặt trên lưng cô nhéo một cái, cổ họng khô rát, “Chợt nhớ tới còn chưa tính toán rõ ràng. Nói đi, ai nói cho em biết có thể tìm Thiệu Tuấn dẫn em đến đây?” Dựa vào bản lĩnh của cô, hẳn là sẽ không biết được Thiệu Tuấn, “Đường Vực sao?”
Người duy nhất anh có thể nghĩ đến, chính là Đường Vực.
Trước đây Đường Vực từng theo đuổi Minh Chúc, cũng đặt không ít tâm tư trên người cô, nếu như Minh Chúc mở miệng, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ ngay lập tức. Hiện giờ, anh đã ngây ngốc ở chỗ này gần nửa năm rồi, ai mà biết được thằng nhóc Đường Vực kia có ngóc đầu trở lại hay không. Lục Trác Phong căn bản không nghĩ tới Đường Hải Trình sẽ nhúng tay, dù sao anh cũng từng là binh lính dưới trướng của Đường Hải Trình, Đường Hải Trình là một người công tư phân minh, tình cảm riêng tư cùng nhiệm vụ quân sự vạch ra rất rõ ràng, bạn gái cũng không ngoại lệ.
Trước đây Đường Hải Trình từng có bạn gái, chính là vì quá rạch ròi, mới làm bạn gái chia tay với ông ấy.
Sau nay, nửa cái chân bị cắt bỏ, bạn gái cũ của Đường Hải Trình có quay lại làm hoà, Đường Hải Trình từ chối.
Anh vén sợi tóc rơi xuống trước mặt cô, trong đầu đang nghĩ là ai có máy sấy, “Đường Vực cũng tới cùng với Đoàn làm phim sao?”
Thân thể Minh Chúc bị anh trêu chọc đến mức mơ mơ hồ hồ, đầu óc hỗn độn, mềm mại ông lấy cổ anh cọ cọ, chỉ nhớ được câu hỏi sau cùng của anh, “Anh ta đến tìm Đường Hinh, không phải tìm em….” Sợ anh hiểu lầm, lại giải thích một câu, “Anh ta hiện giờ thích Đường Hinh, thật sự, em cảm thấy hai người bọn họ có thể thành đôi.”
Lục Trác Phong chạm đến dãy nút tinh xảo trên eo cô, thứ này quá tinh tế, anh thử đến mấy lần mới cạy mở được một viên nút, viên thứ hai viên thứ ba dễ dàng hơn rất nhiều, anh chậm rãi từ tốn từ hông đi lên, mở từng viên nút, “Thật sao?”
“Vâng..” Đầu cô lại cọ cọ trong ngực anh, bị anh trêu chọc đến đầu váng mắt hoa, không còn suy nghĩ gì nổi nữa, tay lại mò đến trên dây lưng của anh.
‘Lạch cạch’ một tiếng mở ra.
Lần đầu tiên cô chủ động đến vậy.
Dãy nút của sườn xám được mở đến trên ngực, áo ngực màu đen lộ ra hơn phân nửa, nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Bộ sườn xám này là do Vưu Hoan thiết kế, dãy nút là một lượt ba viên ba viên kề sát nhau, vừa tinh xảo vừa khéo léo, từ hông đến bên trên cô áo phải có hơn hai mươi viên nút.
Theo lời Vưu Hoan nói, người đàn ông nào đang gấp gáp muốn cởi bộ sườn xám này, không chừng liền phát điên.
Lục Trác Phong cũng không phải người có tính cách nóng nảy, anh từ từ tìm tới những dãy nút, từng cái từng cái mở ra gọn gàng dứt khoát, nhưng cũng tốn không ít thời gian, sờ đến ba viên nút trên cổ áo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, Minh Chúc nhẹ nhàng thở dốc, đôi mắt ngập nước ngẩng lên nhìn anh.
“Ai bảo em đi tìm Thiệu Tuấn?” Anh hỏi lại một lần nữa.
“Đường đội trưởng …” Lúc này cô mới phản ứng kịp, sợ Lục Trác Phong tưởng rằng cô nói xạo, nhanh chóng giải thích, “Em đã hỏi chú ấy rất lâu, chú ấy mới nói cho em biết, em cũng đã suy nghĩ thật kĩ, trong phạm vi an toàn thì em mới tới.”
“Đội trưởng?” Lục Trác Phong rất bất ngờ, ánh mắt rơi vào nửa thân trên gần như trần trụi của cô, ánh mắt tối lại.
Minh Chúc gật đầu, “Vâng, thật sự không phải là em nhất thời xúc động đâu, em chờ cũng phải gần một tháng rồi mới có cơ hội, em không nói cho anh biết là vì muốn cho anh niềm vui bất ngờ …”
Hiển nhiên, anh cũng không thích thú gì lắm cái ngạc nhiên này.
Cô nhớ tới Chu Nghi Ninh, không hề do dự, muốn mở ra nút quần của anh.
Lục Trác Phong nhíu mày, đè tay cô lại, “Gấp gáp như vậy sao?”
Quên đi, hai người mởi chỉ ngủ chung hai đêm, sức lực của Minh Chúc không đủ, tay bị anh đè lại, không thể động đậy, cũng không biết phải làm sao bây giờ, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, “Anh không muốn sao?”
Anh liếc nhìn cô, không nói lời nào.
Cô nghĩ nghĩ, à một tiếng, “Có phải là vì không có áo mưa không? Thật ra … Em có mua, trong túi ấy.”
Lục Trác Phong: …
Thật sự là, kinh hỉ.
“Chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến sao?” Anh đứng yên bất động, giọng điệu không hề cho cô có chỗ thương lượng, “Nhưng mà, lần sau không thể như vậy nữa, sau này có chuyện gì cũng phải nói trước với anh, nơi này thật sự không an toàn như em tưởng đâu, xe y tế bị tập kích cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra, cho dù em đi theo bên người Thiệu Tuấn cũng không nhất định là an toàn tuyệt đối, có hiểu không?”
Minh Chúc cắn cắn môi, có chút tủi thân, “Em cũng đã ở đây rồi, anh còn muốn tính sổ sao?”
“Đương nhiên là có thể bỏ qua.” Lục Trác Phong mở hàng nút nơi cổ áo cô ra, giải thoát khỏi sự trói buộc, cổ áo mở rộng, trắng mịn mềm mại, khe rãnh hiện ra rõ ràng, anh không nhịn được nữa đưa tay lên chạm vào.
Cổ Minh Chúc thon dài ưu nhã, mặc sườn xám có một tư vị phong tình, trước đây rất lâu Lục Trác Phong đã từng mơ tưởng qua cái cảm giác mở ra hàng nút trói buộc trên cổ cô là như thế nào, anh cúi đầu đưa mắt nhìn, hít vào thật sâu, ôm lấy cô, ép người tiến vào bên trong chiếc giường đơn kia.
Anh không cởi sạch quần áo của cô, sườn xám vẫn còn mắc kẹt ở bên hông, váy bị kéo cao lên đến đùi, Minh Chúc phối hợp nâng cao eo lên, định cởi xuống, Lục Trác Phong đã đè tay cô lại, cười xấu xa, “Đừng, cứ để vậy đi.”
Minh Chúc sửng sốt một chút liền phản ứng lại, mặt cô đỏ ửng.
“Anh sao lại … hư hỏng như vậy …”
Sườn xám là màu hồng phấn thanh nhã, màu sắc này người bình thường không dám tuỳ tiện mà mặc, vậy mà rất hợp với cô, nổi bật trên làn da trắng nõn mịn màng.
“Không phải là em nói sao? Đóng cửa lại đều xấu xa như nhau.” Lục Trác Phong cúi đầu mỉm cười, cởi áo thun trên người ra, từng đường vân da trên cơ ngực của anh nổi lên rõ ràng trên lồng ngực cùng với cơ bụng chống đỡ phía trên người cô, mỗi một đường cong thân thể phân chia tỉ lệ vừa đủ, có thể nói là hoàn hảo.
Anh thích thân thể cô.
Cô cũng giống vậy.
Minh Chúc không tự chủ vươn sờ đến.
Lục Trác Phong cười nhẹ, chống nửa người lên, nửa thân dưới vẫn đè xuống, cúi đầu hôn lên môi cô, một lát sau, anh kéo túi của cô qua, đưa đến trước mặt cô, hỏi: “Đồ để ở đâu?”
“Ở đây …” Ngón tay Minh Chúc chỉ vào một góc túi.
Lục Trác Phong cười nhẹ kéo khoá ra, lấy ra một cái hộp nhỏ, Minh Chúc đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không tìm thấy loại trước đây anh dùng, em cũng không biết cái này có được hay không …”
Anh để túi lại chỗ cũ, liếc mắt, “Sáu cái?”
Minh Chúc vô tội nhìn anh: “Em ở đây ngốc ba đêm, không đủ sao?”
Lục Trác Phong nhìn sâu vào mắt cô, đột nhiên cười thành tiếng, tay đưa lên ngực cô véo nhẹ, “Có đủ hay không em còn không biết sao?”
Minh Chúc: …
Cô biết rất rõ, nếu anh thật sự muốn dày vò cô, một đêm cũng có thể sử dụng hết.
Cô ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh còn có nhiệm vụ đấy.”
Lục Trác Phong cười một tiếng, cúi sát người xuống, cắn lên môi cô, đem đồ nhét vào trong tay cô, ý là, muốn cô mở giúp anh.
—————————–
Nửa đêm.
Minh Chúc hơi thở mỏng manh dựa trong ngực anh, đầu đầy mồ hôi, toàn thân rệu rã, Lục Trác Phong lau sạch sẽ cho cô, thân thể cao lớn chen vào trên chiếc giường đơn chật hẹp, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “Anh sang giường đối diện ngủ nhé?”
Cô xấu hổ đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn anh, “Không cần, em không sợ chật.”
Lục Trác Phong dừng lại, bàn tay lại vuốt ve qua lại trên đầu vai mượt mà của cô, hững hờ nói: “Không phải anh sợ chật.”
Là sợ nhịn không được sao?
Minh Chúc có chút hiểu ra, nhưng vẫn không buông tay, rất nhanh sau đó đã mở mắt không lên, nói lẩm bẩm: “Vậy anh ôm em một chút đi, chờ em ngủ say rồi đi qua.”
Lục Trác Phong nhìn xem cô, khoé miệng cong lên một chút, sờ sờ đầu cô, “Ừ, ngủ đi.”
Cô mệt mỏi, đầu nghiêng qua một bên, nhắm mắt lại, ngủ mất.
Hai người nằm trên cái giường đơn, trong đó có một người đàn ông cao hơn một mét tám, thật sự chật chội.
Lục Trác Phong nhìn cô hồi lâu, vẫn là không đành lòng mà buông ra, thở dài, vẫn là dịch ra phía bên ngoài một chút để cô nằm được thoải mái hơn.
Sáng ngày hôm sau, lúc Minh Chúc tỉnh lại đã nhanh mười giờ rồi, Lục Trác Phong đã đi từ sớm.
Toàn bộ doanh trại, đoán chừng chỉ có cô là chưa rời giường.
Đang lúc cô đi xuống nhà ăn ăn điểm tâm, hai nữ y tá bên phân đội y tế nhìn thấy cô, mập mờ cười một tiếng, Minh Chúc có chút xấu hổ, thế nhưng Lục Trác Phong không biết buổi tối mấy giờ mới có thể trở về, cô cũng không thể để bản thân mình nhàn rỗi.
Cô nhìn về phía nữ y tá: “Lát nữa các cô phải làm gì? Tôi có thể giúp một tay.”
Y tá Vu đứng đó cười híp mắt, “Lát nữa phải đi kiểm tra vết thương cho các thương binh, phát thuốc, giữa trưa ăn cơm xong, phải đi trồng thực vật, cô muốn đi trồng rau với chúng tôi không? Cũng thú vị lắm.”
Minh Chúc đã lớn như vậy đó giờ chỉ trồng hoa trong bồn, chứ chưa bao giờ trồng qua rau cải thực vật.
Nghe thấy vậy rất hứng thú, “Được.”
Giữa trưa, Minh Chúc đội lấy ánh mắt trời, đi đào đất trồng rau cùng phân đội.
Còn rút được một vài củ cải.
Củ cải rất nhỏ, y tá Vu cỡ bằng tuổi với Minh Chúc, nhìn cô cười nói: “Cô đừng nhìn củ cải nhỏ mà coi thường, thật ra nấu canh rất ngọt.”
Nơi này cơm nước còn hạn chế, Minh Chúc vô tình cười cười: “Vậy buổi tối lấy ra nấu canh được không?”
“Được.” Y tá Vu cười nói, đưa mắt nhìn quần jeans trên người Minh Chúc, cười cười, “Sao cô không mặc sườn xám nữa, rất xinh đẹp.”
Minh Chúc đỏ mặt, nghĩ đến chuyện tối qua, bộ sườn xám kia rốt cuộc đều nhăn thành một nhúm, cô lắc đầu: “Không mặc nữa.”
Y tá Vu: “Có phải là Lục thiếu tá bảo cô đừng mặc không?”
Minh Chúc: … “Không phải.”
Sau khi trời tối, Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh cùng Thiệu Tuấn trở về cùng lúc, một đám binh lính đi theo sau vào nơi đóng quân, Bành Đức và Trương Vũ Lâm nhìn thấy Minh Chúc, liền cười hô: “Chị dâu.”
Minh Chúc đưa tay lên chào, trên tay còn dính đầy bùn đất, gật đầu.
Minh Chúc chỉ chỉ vào phần đất xốp mềm ở bên cạnh, “Y tá Vu tìm tới một bao hạt giống, không nhớ được là cái gì, em trồng thử, không biết có thể mọc ra được gì hay không, ở đây này.” Cô dùng tay khoanh một khu đất, “Anh nhớ nhìn kỹ xem, nếu mọc ra gì thì nói cho em biết.”
Lục Trác Phong vén sợi tóc vương tại khoé môi cô ra sau tai, dẫn cô tới vòi nước, mở nước ra cho cô rửa tay, động tác của anh dịu dàng tỉ mỉ, “Cả ngày hôm nay ở đây làm cái gì? Có chán không?”
“Không chán, buổi sáng đi thăm thương binh với y tá Vu, giữa trưa đi trồng rau nhổ củ cải với các cô ấy, cũng rất thú vị.”
“Thật không?”
“Vâng, đợi lát nữa anh phải uống canh củ cải, em hầm đấy.”
Xác định tay cô đã được rửa sạch sẽ rồi, Lục Trác Phong tắt nước, trực tiếp đem tay cô chùi lên quần áo mình, lau khô, “Được.”
Đi đến nhà ăn, người sĩ quan nước ngoài tối hôm qua khen cô xinh đẹp đang đứng nói chuyện với Thiệu Tuấn, anh ta hình như đang học tiếng phổ thông, cố gắng nói: “Quân y Tao*.”
Thiệu Tuấn mỉm cười, sửa anh ta: “Là Thiệu*, không phải Tao.”
*ở đây là chữ gần âm khác nghĩa trong tiếng trung. Chữ Thiệu (邵) trong tên của Thiệu Tuấn phát âm là /shào/. Còn chữ Tao (骚) mà anh sĩ quan nói nhầm phát âm là /sāo/, gần giống nhau, tương tự như chữ ‘s’ và ‘x’ trong tiếng Việt mình.
Toàn bộ ai cũng cười.
Người sĩ quan nước ngoài gật đầu: “Oh, quân y Tao.”
Khoé miệng Thiệu Tuấn giật giật, sửa lại lần nữa: “Thiệu, không phải Tao, tôi không tao*, cám ơn.”
*Từ Tao (骚) có nghĩa là khùng, điên… và nhiều nghĩa bóng đen tối khác nữa hehe.
Bọn binh lính không nhịn được, cười vang.
Hàn Tĩnh cười đến rung cả người, vỗ vỗ bả vai Thiệu Tuấn, “Quân y Tao.”
Người sĩ quan nước ngoài hoàn toàn không hiểu bọn họ cười cái gò, bởi vì nghe không hiểu, thế nhưng anh ta không có vẻ gì là giận dỗi, nhìn về phía bàn kế bên. Lục Trác Phong vừa bưng mâm thức ăn ngồi xuống, Minh Chúc ngồi đối diện anh, người sĩ quan nước ngoài nhìn qua Minh Chúc, dùng tiếng Anh nói, “Cô gái xinh đẹp, tôi nói đúng không?”
Minh Chúc sửng sốt một chút, không ngờ tới chủ đề sẽ chuyển đến trên người mình, cô đưa mắt nhìn Lục Trác Phong.
Lục Trác Phong mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Nói rất tốt, là quân y Tao.”
Thiệu Tuấn: ….
Minh Chúc nhịn cười, Hàn Tĩnh cười phá lên, Bành Đức và Trương Vũ Lâm bọn họ cũng không nhịn được, toàn bộ đàn ông trong nhà ăn đều cười ngất.