Điện thoại được Lộc Hàm nắm trong tay, tiếng chuông không ngừng vang lên.
Ngô Thế Huân lại lần nữa ngồi thẳng lưng lên, quay sang Lộc Hàm, nội tâm có hơi chút kích động. Đây là khẳng định của Lộc Hàm đối với suy đoán của anh, đúng là có người đang uy hiếp cậu.
Bởi vì không biết được người kia với Lộc Hàm có quan hệ như thế nào, cùng với cả ý nghĩa cuộc điện thoại đó đối với Lộc Hàm, là doạ nạt đơn thuần hay còn có thông tin khác.
Ngô Thế Huân vốn dĩ định cầm điện thoại qua để cúp máy, hoặc là trực tiếp nghe máy để anh ứng phó, nhưng cuối cùng vẫn là không có làm, chỉ yên tĩnh nhìn Lộc Hàm, xem phản ứng của cậu.
Ánh mắt Ngô Thế Huân rơi xuống dãy số trên điện thoại, anh hỏi cậu: “Có nghe không?”
Một câu nói vừa nói xong còn chưa đến mười mấy giây, dường như không cho Lộc Hàm thời gian suy nghĩ, tiếng chuông đã kết thúc.
Lộc Hàm giống như thở được hắt ra, biểu tình dần trở nên bình tĩnh. Tay của cậu dừng lại giữa không trung một lúc, sau đó ấn nút bên cạnh điện thoại trực tiếp tắt máy.
Ngô Thế Huân cực kỳ không thể giải thích được, trong biểu tình có một chút khó hiểu. Sau đó thì anh nghe thấy Lộc Hàm nói: “Em đã đụng vào một người không nên đụng phải!”
Cậu cúi đầu, ánh mắt có hơi ngây ra khi nhìn chiếc điện thoại đã tắt máy, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không biết phải nói sao…”
Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm nghẹn lời, dường như lại chìm đắm vào hồi ức, vì vậy anh liền mở lời hỏi: “Sao lại đụng phải hắn?”
Lộc Hàm do dự một chút, không nói gì.
Không khí trong xe bỗng trở nên cứng ngắc, Ngô Thế Huân cảm thấy không khí như vậy vô cùng biệt nữu, làm cho anh có cảm giác khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất lớn.
Tuy rằng Lộc Hàm đã thừa nhận có người đang quấy nhiễu mình, nhưng cậu vẫn không chịu nói gì thêm, có thể hiểu được nội tâm cậu ấy chắc hẳn vẫn còn đắn đo, vừa muốn biểu lộ cho anh biết nhưng lại vẫn cảm thấy mở miệng nói ra quá khó khăn.
Ngô Thế Huân cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ làm cho tình cảm khó khăn lắm mới được bồi đắp đến mức độ thân mật như thế này sẽ lại trở nên xa lạ, cho nên anh chủ động mở lời, hỏi: “Vậy thì không cần nói nữa, nếu như có chuyện gì xảy ra, em chỉ cần nhớ luôn có anh bên cạnh là được.”
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, yên lặng gật đầu.
Ngô Thế Huân lộ ra nụ cười, giơ tay lên nhéo má Lộc Hàm, nói: “Đừng buồn nữa, mau lên tầng đi, có một sự ngạc nhiên đang chờ em.”
Ngô Thế Huân giống như dỗ trẻ nhỏ thành công làm Lộc Hàm xấu hổ, cho nên cậu ngại ngùng lùi thân người lại một chút bỏ cái tay không an phận của Ngô Thế Huân xuống.
Sau đó trả lời: “Em không sao đâu, đừng lo lắng! Đợi…đợi đến một ngày, em suy nghĩ kỹ rồi sẽ nói rõ với anh.”
Ngô Thế Huân chỉ mỉm cười, rồi để Lộc Hàm đi trước.
——————————————————
Lộc Hàm nghe lời Ngô Thế Huân đi lên tầng, đi đến trước cửa căn phòng đã bao trọn, đang định bước vào, lại vô ý từ khoảng cách năm mét qua khe cửa hở, nhìn được cảnh tượng bên trong.
Trên chiếc bàn tròn được đặt ở chính giữa có đặt một bình hoa tươi, đằng sau bình hoa chính là Lâm Tranh cùng anh bạn cùng bàn Tống Thanh Thuỷ đang ngồi nói chuyện.
Lộc Hàm nghĩ đến quan hệ của bọn họ sao lại tốt như vậy, sau đó cậu mới nghĩ quan hệ của Ngô Thế Huân và Tống Thanh Thuỷ cũng tốt, cho nên cậu ấy và Lâm Tranh trở nên quen thuộc cũng không có gì lạ.
Cứ mải nghĩ như thế, cậu đang định bước vào, thì nhìn thấy Tống Thanh Thuỷ từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, đặt tay lên bả vai Lâm Tranh cúi đầu xuống bắt đầu nụ hôn nồng nhiệt.
Trong đầu Lộc Hàm như có hàng ngàn con tuấn mã chạy qua.
Ngây cả người ra, ngốc nghếch đứng dựa vào tường.
Sau đó nhìn thấy một nhân viên phục vụ đi đến, bèn hỏi phòng vệ sinh ở đâu rồi nhanh chóng chạy thẳng qua đó, rửa mặt một hồi cho thanh tỉnh, làm bản thân bình tĩnh lại.
Cuối cùng khi cậu quay lại trước cửa căn phòng kia cùng lúc Ngô Thế Huân cũng vừa đến, anh hỏi cậu đi đâu, Lộc Hàm chỉ nói là bị đau bụng.
Ngô Thế Huân nhìn thấy hai má Lộc Hàm ửng đỏ, cũng không nghĩ nhiều, liền kéo theo người vào trong.
Lại nghĩ đến hai người trong phòng còn đang bận yêu đương, Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân mà nhìn thấy nhất định cũng sẽ bất ngờ, cho nên cậu hít một hơi thật sâu, cầu trời phù hộ khi mở cửa ra mọi việc đều ổn, thế giới hoà bình.
Quả nhiên, khi mở cửa ra Tống Thanh Sơn cũng đã đến, ba người đang vui vẻ nói về quảng cáo mới quay khá tuyệt của Tống Thanh Sơn.
Lộc Hàm không dám nhìn thẳng vào Lâm Tranh hay Tống Thanh Thuỷ, chỉ sợ ánh mắt của mình quá lộ liễu sẽ bị hai người họ cảm nhận thấy điều gì.
Sau đó khi cậu khó khăn lắm mới về được chỗ của mình, còn đang cảm thấy thế giới này điên rồi, thì Tống Thanh Thuỷ không biết từ lúc nào đã nâng chiếc ly của mình lên rồi đứng dậy.
Cậu ấy nhìn Lộc Hàm đang ngây người nhìn điện thoại, trực tiếp gọi: “Tiểu Lộc! Chú ý nghe nào!”
Lộc Hàm ngẩng đầu lên, mặt đầy ngơ ngác, lúc này mới phát hiện ba người còn lại đang nhìn mình, vì vậy liền quay sang nhìn Ngô Thế Huân thấy anh đang cố gắng không bật cười.
Tống Thanh Thuỷ nâng cao ly rượu trong tay, một hơi uống cạn, sau đó vô cùng hào khí nói: “Tôi muốn tuyên bố một chuyện lớn, hôm nay là ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau của tôi và Lâm Tranh, tôi muốn thông báo để mọi người được biết!”
Tống Thanh Sơn mặt đầy vẻ không thể yêu thương nổi, dù sao thì cũng đã sớm nghe tin từ Ngô Thế Huân, cho nên nội tâm cũng không kích động lắm, mắt phượng chỉ hơi híp lại, khẽ nhếch khoé miệng nhìn về phía Lâm Tranh.
Lâm Tranh…
Ngô Thế Huân nhịn cười muốn đi trêu chọc Lộc Hàm, nỗ lực làm cậu không bị kích động.
Lộc Hàm mãi một lúc mới lấy lại tinh thần, sau đó mới nhìn sang Ngô Thế Huân, nhíu mày lại nói: “Em nói mà, tại sao lúc nãy đứng ở ngoài cửa lại thấy hai người họ hôn nhau…em còn đang nghĩ cách làm sao để tiết lộ với anh…”
Ngô Thế Huân ngẩn người ra, rồi vô lực đỡ lấy trán mình.
Bất lực với sự ngây thơ không có điểm kết của Lộc Hàm, cũng đối với đôi cẩu chồng chồng không có liêm sỉ, cảm thấy bất lực.
Cả bàn ngoại trừ Lộc Hàm, những người còn lại đều rất bình tĩnh, một bàn toàn đồ ăn hải sản tươi mới được đưa lên, liền dùng năng lượng ngại ngùng vào việc đánh chén vậy.
Ngô Thế Huân gắp cho mình rất nhiều tôm, hơn nữa còn tỉ mỉ ngồi bóc từng con một xếp đống trong bát mình, sau đó âm thầm cầm bát của Lộc Hàm qua, đem phần tôm bóc sẵn trong bát mình chuyển qua cho cậu.
Đồng thời còn nói: “Em ăn đi, anh lại múc cho em chút mì!”
Lộc Hàm…
Ánh mắt của Tống Thanh Sơn ở phía đối diện tràn đầy ghét bỏ, hoàn toàn là cảm giác các đôi tình nhân mau đi chết đi.
Ngô Thế Huân đang định mang bát của Lộc Hàm đi múc cho cậu chút mì hải sản, lại nhìn thấy cậu không ăn tôm, liền hỏi: “Không thích ăn tôm sao?”
Lộc Hàm cười cười, thanh âm không lớn, trả lời: “Nhiều như thế em làm sao ăn hết…”
Ngô Thế Huân biết là tiểu quỷ này lại xấu hổ rồi, cho nên rất tự nhiên mà nói vậy để cho anh một ít.
Lộc Hàm muốn dùng đũa gắp một ít vào bát cho Ngô Thế Huân, nhưng lại nghĩ ra bát của anh vẫn đang ở chỗ mình.
Đang muốn trả lại, Ngô Thế Huân liền ngăn cậu lại, nói: “Không gấp, để anh lấy thêm một cái.”
Vì vậy anh nghiêng người qua nhìn xung quanh, cũng không nghiêm túc lắm mà đi tìm bát đĩa, dù sao rất nhanh cũng đã quay đầu lại nói: “A, không có!”
Nói xong thì cúi đầu, ăn ngay hai con tôm vẫn còn được Lộc Hàm kẹp trong đũa của mình.
Đợi Lộc Hàm có phản ứng, liền vội vã nhìn sang bên cạnh, đã phát hiện Tống Thanh Thuỷ mặt đầy ái muội đang nhìn cậu, Lộc Hàm vô cùng xấu hổ thu lại đũa của mình còn trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân.
Cuối cùng cúi đầu nhìn đôi đũa cùng tôm trong bát mình, âm thầm chậm rãi ăn từng con từng con, mà mỗi lần ngậm đũa vào miệng không hiểu sao liền cảm thấy cả môi và tai đều nóng ran..
————————
【Tiểu kịch trường】
Vợ Ngô ảnh đế: Xã hội đều là lừa gạt, nói chuyện yêu đương nhất định đừng tìm ảnh đế (mặt nghiêm túc) (tay biểu thị bye bye)