Đến buổi tối, Lộc Hàm cùng Vu Tiểu Dã đã không còn ồn ào náo nhiệt nữa, nói tóm lại không khí vô cùng vi diệu.
Tiểu Bàn vẫn luôn cầm chiếc quạt nhỏ thổi mát cho Lộc Hàm, tay còn lại thì nhấn nhấn điện thoại tra cứu tình sử của Vu Tiểu Dã trên baidu.
(Baidu trang tìm kiếm thông tin lớn nhất Trung Quốc, tương tự như Google.)
Lộc Hàm cảm thấy gió quạt lúc có lúc không, hơn nữa còn làm thổi loạn hai lọc tóc đang loà xoà trước trán cậu, vì vậy cậu liền lấy chiếc quạt nhỏ lại, vừa tự cầm vừa đọc kịch bản.
“Tiểu Lộc!”
Có tiếng đạo diễn gọi, Lộc Hàm ngay lập tức đứng dậy lấy tay vuốt vuốt lại hôn phục, rồi chạy qua.
Cảnh quay lúc này là ở trong tân phòng, từ lúc Bạch Khởi bước vào, sau đó lại đi đến chỗ bên cạnh giường, có tân nương đang ngồi khép nép ở một bên, cậu sẽ dùng tay nhấc lên tấm khăn đỏ che mặt tân nương rồi hai người cùng nhìn nhau cười, cuối cùng từ từ cúi xuống thân mình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nương tử.
Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng đến lúc diễn thực tế thì lại vô cùng khẩn trương, Lộc Hàm bởi vì vẫn luôn để tâm đến cảnh hôn ở phía sau, cho nên tâm không vững ánh mắt cũng không đúng, bước đi cũng không được tự nhiên, phải quay đến mấy lần mới qua.
Đơn giản như thế mà cứ liên tiếp mắc lỗi, hơn nữa Lộc Hàm lúc trước lại có tiếng ở đoàn phim là diễn viên chỉ cần quay một lần là qua, đạo diễn tự nhiên cũng không hài lòng. Nhưng dựa vào quan điểm đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Lộc Hàm, ông cũng có thể thông cảm.
Đi đến bên cạnh Vu Tiểu Dã, Lộc Hàm từ từ cúi người xuống, nâng tấm khăn che mặt lên.
Dưới tấm khăn che mặt màu đỏ, Vu Tiểu Dã đôi mắt đang cúi xuống, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt phiếm tình thật sự xinh đẹp, cô từ từ ngẩng mặt lên nhìn về phía Lộc Hàm, sau đó cậu cũng mỉm cười, làm cô thất thần mãi mới có phản ứng liền mỉm cười đáp lại.
Lộc Hàm nâng tay lên xoa nhẹ gò má của Vu Tiểu Dã, hai người cùng nhìn thẳng vào đối phương, Lộc Hàm từ từ cúi đầu thấp xuống, lúc này ống kính liền cho một cảnh quay đặc tả, từ góc nghiêng của khuôn mặt dần dần hướng đến hình ảnh khi hai đôi môi khẽ chạm vào nhau.
Thần kỳ thật thế mà cũng qua rồi! Lộc Hàm cư nhiên lại không xuất hiện lỗi mà người mới thường dễ mắc phải, ví dụ như hôn có hơi cứng người không được tự nhiên, lại ví dụ như không thể hôn tiếp được.
Hôn không tốt hay khi hôn còn do dự, đối với con gái mà nói đó là một sự không tôn trọng, Ngô Thế Huân đã từng nói với Lộc Hàm câu này.
Cho nên anh đã nói với cậu những cảnh như vậy quay trong một lần là qua thì tốt nhất, nếu như có vấn đề gì cũng chỉ là do bên nữ, bên nam thì không được mắc lỗi quá nhiều.
Tiểu Bàn thấy được cảnh kia mà cảm giác như có ngụm máu tắc nghẹn nơi cổ họng, khi Lộc Hàm trở về cậu lại càng cảm thấy nhất định về sau Lộc Hàm sẽ càng nguy hiểm mất thôi! Ngộ nhỡ như có người hoài nghi chuyện tình cảm của Lộc Hàm và Vu Tiểu Dã thì sao? Vậy thì ngay từ giây đầu tiên chính là sẽ đem nụ hôn thâm tình kia và chuyện quay một lần là qua đem ra làm bằng chứng rồi!
Cậu lo lắng gấp đến độ muốn đi giải quyết nỗi buồn, thế cho nên liền chạy vọt đi, vì vậy chỉ còn lại Lộc Hàm một mình ngồi trên ghế dựa trong phòng nghỉ xem điện thoại.
Đột nhiên bên cạnh có một người đi tới, Lộc Hàm nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy Lý Tiếu Trần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn đang uống nước, hơn nữa lại có điệu bộ như không muốn chào hỏi với cậu.
Vốn dĩ trong đoàn phim bọn họ cũng ít nói chuyện, Lộc Hàm còn nghe Ngô Thế Huân nói người này nhiều mưu mô, nên ít tiếp xúc thì hơn, Lộc Hàm đành mặc kệ xem như không nhìn thấy, tiếp tục lướt weibo.
“Đóng cảnh hôn, Ngô Thế Huân sẽ không ghen sao?”
Lý Tiếu Trần đột nhiên nói chuyện, thanh âm trầm thấp chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Lộc Hàm toàn thân cứng đờ, nhưng cũng không kinh ngạc mà quay qua nhìn Lý Tiếu Trần, trên khuôn mặt tuy còn tỏ ra sóng yên bình lặng nhưng thực tế trong nội tâm đã run rẩy từ sớm rồi.
Anh ta biết cái gì chăng?
Lộc Hàm nỗ lực nói với bản thân phải lý trí, lại giả vờ như vẫn tiếp tục lướt weibo, sau đó mới tựa như giật mình mà ngẩng đầu lên, hỏi: “Tiền bối đang nói chuyện với tôi sao?”
Lý Tiếu Trần khẽ cười, trong lòng liền nghĩ người mới này thật biết giả vờ.
Lý Tiếu Trần nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, cậu thật cảm thấy bản thân như con mồi đang bị thợ săn nhìn trúng, vô cùng lo lắng toàn thân bất động.
Nhân lúc người kia chưa có phòng bị, Lý Tiếu Trần vỗ vỗ vào vai Lộc Hàm, rồi đứng dậy chỉnh lại phục trang của mình, sau đó lại cúi xuống ghé sát vào tai Lộc Hàm, nói:
“Đúng là người của ảnh đế, diễn xuất không phải vừa đâu!”
Lộc Hàm nghe xong câu kia mãi mới lấy lại được tinh thần, sau đó liền ngay lập tức đi đến góc tối không có ai qua lại, gọi điện cho Ngô Thế Huân.
Điện thoại vừa kết nối, bên phía Ngô Thế Huân khá ồn, Lộc Hàm liền nhanh chóng nói lại lời Lý Tiếu Trần vừa nói khi nãy.
Ngô Thế Huân nói: “Không sao cả, hắn cũng không làm được gì, em đừng lo lắng quá!”
Lộc Hàm vẫn là không an tâm, không yên lòng mà chỉ “ừ” một tiếng.
Ngô Thế Huân hỏi: “Em không nói gì để người khác nghe thấy sẽ dễ bị hiểu lầm chứ? Nếu như bị ghi âm, thì sẽ hơi phiền hà một chút, đối với tiểu nhân mà nói đúng là có phòng cũng không phòng hết được.”
Lộc Hàm kinh ngạc vì cậu không hề nghĩ đến chuyện còn có thể bị ghi âm, cho nên liền tĩnh tâm nghĩ lại từng câu từng chữ lúc nãy mình vừa nói, cuối cùng xác định là không việc gì mới yên tâm nói một câu “Không có.”
————————————————
Lộc Hàm liên tục quay phim cường độ cao trong vòng hai tuần, cuối cùng cũng đóng máy.
Có rất nhiều cảnh quay hậu kỳ phải cùng quay với Lý Tiếu Trần, hai người sau ống kính may quay cũng không có giao lưu gì, bởi vì đối với những lời nói châm chọc khi trước của hắn, Lộc Hàm vẫn có sự ngăn cách đề phòng, thời khắc nào cũng cảm thấy có thể một ngày nào đó hắn sẽ lại bất ngờ đặt câu hỏi tương tự.
Đối với những cảnh quay phải đụng tay đụng chân giữa hai người, Lộc Hàm luôn cảm thấy Lý Tiếu Trần rất mạnh tay hoặc lại làm bộ như dễ mắc lỗi. Ngẫu nhiên có những cảnh quay phải nhìn thẳng vào mắt đối phương, từ trong ánh mắt của hắn ta Lộc Hàm còn nhìn thấy những loại cảm xúc lạ thường.
Lộc Hàm cũng không nghĩ nhiều, chỉ cố tránh càng xa càng tốt, những sự khó chịu này cậu cũng nói với Ngô Thế Huân, anh cũng nói, Lý Tiếu Trần chỉ là tự mình đoán thôi cũng sẽ không biết đích xác mối quan hệ giữa Lộc Hàm và Ngô Thế Huân.
Hôm đóng máy Lộc Hàm thực sự rất vui, buổi tối còn trực tiếp bị Ngô Thế Huân lôi đi ăn mừng.
Hai tuần này, thời gian hai người được ở bên nhau cộng lại còn không được một ngày rưỡi, buổi tối Lộc Hàm ngẫu nhiên sẽ đến ở nhà Ngô Thế Huân, hoặc ngược lại Ngô Thế Huân sẽ đến ký túc thăm hỏi. Lộc Hàm cũng mệt mỏi chẳng có tâm tư đâu mà dây dưa triền miên, thường xuyên chỉ an tĩnh nằm trên giường để Ngô Thế Huân hôn hôn gò má rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cuối cùng cũng được giải thoát cái cảnh kia, Ngô Thế Huân ỷ vào mình mặt dày còn xin nghỉ ở đoàn phim mấy ngày, dự định ở bên Lộc Hàm một đoạn thời gian rồi mới quay lại công việc.
Phải an cư trước mới bình thiên hạ, không làm cho cuộc sống vợ chồng tươi mới thoải mái, thì lấy đâu ra tinh thần đóng phim đây?
“Đến rồi!”
Ngô Thế Huân ý bảo Lộc Hàm xuống xe, Lộc Hàm còn đang nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thế Ngô Thế Huân liền nói đây là bãi đỗ xe của nhà Tống Thanh Sơn.
Đối với căn nhà xa hoa trước mắt, Lộc Hàm biểu thị thán phục, thật không ngờ Tống Thanh Sơn còn giàu có hơn cả Ngô Thế Huân, sau đó lại nghĩ đến chuyện Tống Thanh Thủy vẫn luôn học ở Mỹ.
Cậu tháo dây an toàn ra, đối với Ngô Thế Huân nói: “Nhà của anh Thanh Sơn hào hoa thật ấy!”
Ngô Thế Huân tắt máy, khẽ cười một tiếng, nói: “Bố mẹ người ta ở Mỹ làm ăn lớn, nhà chúng tôi ở trong nước chỉ làm ăn nhỏ, bì sao được…”
Làm ăn lớn…
Lộc Hàm cạn lời, rõ ràng bản thân mình cũng là người giàu có mà còn chê bai mình như thế, vậy thì cái từ “làm ăn lớn” trong lời Ngô Thế Huân kia, rốt cuộc là gì?
Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm thất thần, cho nên có ý trêu cậu, nói: “Sao thế? Chưa vào cửa nhà anh đã chê anh nghèo hả?”
Lộc Hàm lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân đang cười xấu xa, sau đó liền mở cửa xuống xe.
Ngô Thế Huân cũng đi theo, đi đến bên cạnh Lộc Hàm liền kéo cậu đi ra phía bên ngoài, sau đó cười nói: “Tối nay là một ngày tốt, Thanh Sơn muốn nướng BBQ một là để chúc mừng em đóng máy, hai là…”
Lộc Hàm nghiêng đầu sang nhìn Ngô Thế Huân, hoài nghi xem anh tại sao không tiếp tục nói, sau đó cậu cũng nương theo hướng nhìn của anh, liền nhìn thấy mấy bếp nướng đang được đặt trên bãi cỏ.
Bên cạnh bếp nướng, đứng bên cạnh Tống Thanh Sơn có một cô gái lạ.
Lộc Hàm có hơi lo lắng, cho là người ngoài nên cậu sợ chuyện của mình và Ngô Thế Huân bị phát hiện, vì vậy nên dừng lại cước bộ.
Ngô Thế Huân thấy thế mới cúi đầu, ghé sát bên tai cậu thì thầm nói: “Thanh Thủy sắp có chị dâu rồi!”
Nhất thời ngạc nhiên, lúc này Lộc Hàm mới cẩn thận đánh giá cô gái kia, trong giây phút cô ấy quay đầu vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Lộc Hàm.
Không phải xinh đẹp lộng lẫy như trong tượng tượng, ngược lại còn mang đến cho người nhìn cảm giác như băng thanh ngọc khiết, trang phục cô ấy lựa chọn cũng vô cùng đơn giản không hề lộ liễu, chỉ là quần sóc và áo sơ mi, làn da trắng nõn suối tóc đen nhánh rất dài.
Sau khi lịch sự chào hỏi xong, Tống Thanh Sơn liền giới thiệu với Lộc Hàm đây là bạn gái của anh, Hà Tử Mặc.
Hà Tử Mặc là một bác sĩ, vào nửa tháng trước Tống Thanh Sơn đi xem bệnh mà trở nên quen biết, bởi vì cổ họng của Tống Thanh Sơn có đoạn thời gian thường xuyên bị đau cho nên phải đi khám.
Hà Tử Mặc tuy đã 25 tuổi, trông vẫn còn rất trẻ, nhưng lúc gặp mặt đại minh tinh Tống Thanh Sơn cũng không hề kích động, mà vẫn như thường ngày hỏi han bệnh tình sau đó trực tiếp khám bệnh kê đơn.
Sau này không hiểu vì sao, hai người lại có quan hệ ám muội, thật ra là do Tống Thanh Sơn chủ động cuối cùng cũng rơi vào dòng sông tình yêu, hai người liền nhanh chóng phát triển mối quan hệ nhanh như điện xẹt.
Lộc Hàm ăn đồ nướng trong đĩa, nhìn Ngô Thế Huân đang nghiêm túc nướng tôm cho cậu.
Ngô Thế Huân xắn ống tay áo cao đến tận cùi chỏ, trên trán hơi khẽ cau lại, tay đeo găng tay, cực kỳ nghiêm túc cũng cực kỳ đẹp trai.
Lộc Hàm từ trong đĩa đồ ăn của mình chọn tới chọn lui, mới chọn được một miếng thịt nướng hoàn hảo, sau đó gắp lên đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, đưa đến bên miệng anh nói: “Cho anh ăn này!”
Ngô Thế Huân nghiêng đầu qua nhìn cậu, hỏi: “Em?”
Lộc Hàm ngây người ra, rồi lại nhanh chóng ngốc nghếch gật đầu.
Sau đó Ngô Thế Huân lập tức cười lớn, lấy lại tinh thần mới cúi xuống ngậm lấy miếng thịt trên đũa của Lộc Hàm, chậm rãi thưởng thức.
Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân cười như thế liền nhận thấy thật kỳ lạ, sau đó tự bản thân cậu ngẫm lại một lúc mới phát hiện ra mình đã nói điều không nên nói…
Em…cho anh ăn….
Trong tích tắc mặt mũi liền đỏ ửng! Lộc Hàm mặt đầy “đều là lừa đảo” nhìn về phía Ngô Thế Huân, chỉ thấy người kia cười cười, sau đó lại cúi xuống hôn lên môi cậu, nói: “Hôm nay sẽ làm em mãn nguyện!”
Đừng hòng mà chạy nữa!!!
Nửa câu sau chính là không dám nói.
Trong lòng Ngô Thế Huân bắt đầu tính toán tanh tách, tính xem là nên đè Lộc Hàm dưới thân trong tình trạng say hay không say?
Đã lâu lắm rồi không được thân mật, anh không tin Lộc Hàm cũng không nhớ anh, cho nên tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô bốc lửa, thêm tí dầu rồi đốt cháy lên thôi!!!
Nói vài lời trêu ghẹo ám thị cho Lộc Hàm biết, cậu cho là thật hay không thì không biết.
“Qua đây cạn ly đi!”
Tống Thanh Thủy không biết từ đâu xông ra, trên tay là một ly sâm panh, đằng sau cậu ấy là Lâm Tranh cũng đang bê một cái khay đầy các ly sâm panh đi tới, chuyên nghiệp chả khác gì nhân viên phục vụ.
Tống Thanh Thủy đi đến trước mặt Lộc Hàm, đưa ly sâm panh cho cậu, nói: “Nào! Cạn một ly!”
Sau đó lúc đi qua người Ngô Thế Huân ở góc độ Lộc Hàm không nhìn thấy, Tống Thanh Thủy nháy mắt với anh còn làm khẩu hình nói: “Tạm biệt đời xử nam đi! Cố lên!!!”