Trong giới giải trí, điều khiến các vị đại diện đau đầu nhất chính là khi người mới của mình gặp phải ảnh hưởng của tin đồn. Nhưng phàm là những nghệ sĩ muốn đi con đường ngay thẳng chân chính để nổi tiếng, lúc mới ra mắt mà gặp phải tin đồn, một là phải chịu toàn bộ các loại phiền toái từ quần chúng, hoặc cũng có trường hợp chính tự thân nghệ sĩ có năng lực chịu đựng và khả năng ứng biến.
Hiển nhiên với người mới có năng lực như Lộc Hàm cũng không đủ kinh nghiệm để đối mặt với tin đồn, người đại diện đau đầu, trợ lý cũng đau đầu.
Nghệ sĩ nhà mình cả ngày không thoải mái, trợ lý đi theo cũng không vui vẻ được.
Tiểu Bàn bất lực thở dài một tiếng, lại cúi đầu gặm một miếng bánh bao, trong lòng thầm nghĩ anh Huân có phải bị não xoắn không, sao lại nghĩ ra cái cách xiêu vẹo tìm đường đi cửa sau cho sư đệ của mình như thế, thật là xem thường người khác quá đi!
Bất lực thật, làm nghệ sĩ khổ sở thế nào chứ, cũng may cậu chỉ là một trợ lý.
Tiểu Bàn mang theo bánh bao và sữa đậu nành, lúc sắp đi đến cửa thang máy đột nhiên dư quang phát hiện chiếc xe đỗ ở bên kia đường cực kỳ quen mắt. Sau đó cậu ngậm lấy miếng bánh bao do dự một lát, mới dừng lại cước bộ. Cuối cùng vẫn là do do dự dự đi qua chiếc xe kia, lúc đi đến sát chiếc xe kia rồi nhìn vào bên trong, phút chốc cảm thấy toàn thân mình ngây cả ra.
Cái cái cái cái cái này là xe riêng của anh Huân hay lái lúc có lịch trình riêng mà?
Sao lại đỗ ở đây? Lúc nãy còn nghĩ đến anh Huân, sao thoáng cái đã thấy chiếc xe này xuất hiện vậy?
Tiểu Bàn vạn phần không giải thích được, xoay người lại chậm rãi đi lên tầng, giữa lúc đi còn có suy nghĩ hay là trước khi cậu và Lộc Hàm đến chiếc xe đã ở đây? Là lúc đi cậu và Lộc Hàm đã đi quá vội vàng nên không nhìn thấy sao?
Vừa ăn vừa nghĩ, lúc đi đến trước cửa Tiểu Bàn nhìn vào trong túi đựng bánh bao, mới đau khổ phát hiện bánh bao nhân thịt bị cậu ăn hết rồi, chỉ còn lại bánh bao nhân rau…
“Lạch cạch” hai tiếng, Tiểu Bàn dùng chìa khóa mở cửa vào trong, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Lộc chắc còn chưa tắm xong, nên đành để bánh bao và sữa đậu nành lên bàn trà trước.
Cậu chỉ mải ăn, mà không chú ý đến trên giá để giày có nhiều hơn một đôi, còn có quần áo được vắt trên ghế sô pha.
“A…”
Từ phòng tắm bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ rõ ràng, Tiểu Bàn sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy đi về phía trước cửa phòng tắm, mới phát hiện cửa không đóng mà vẫn còn một khe hở nho nhỏ.
Cậu cẩn thận đẩy hé cửa một chút, cố gắng nhìn vào bên trong, sau đó trong phút chốc hai mắt đều trợn trừng.
Trong phòng tắm, là Lộc Hàm đang bị Ngô Thế Huân ép dựa vào tường, từ góc độ nghiêng này có thể vừa vặn nhìn thấy Ngô Thế Huân đang dùng sức hôn Lộc Hàm.
Lộc Hàm là toàn thân xích lõa, áo sơ mi của Ngô Thế Huân cũng bị nước từ vòi hoa sen xối xuống dính chặt vào người.
Tiểu Bàn đứng ngây ra đó bất động thân thể, phải qua một lúc lâu, thân thể cứng đờ của cậu mới nhúc nhích được mà rời khỏi vị trí đó, từ từ đi về phía phòng khách ngồi xuống sô pha, thần kinh hoảng loạn mà ngồi xuống, rồi ngả người ra dựa vào sô pha, nhìn lên trần nhà ngây cả người ra.
Nội tâm tựa như một thảo nguyên rộng lớn, từ lúc nhìn thấy những hình ảnh khiếp sợ qua khe cửa ban nãy, dường như có hàng vạn con dê trực nhảy từ não nhảy ra, mắt như bị ma tính, sau đó khi lấy lại tinh thần, cậu mới liều mạng chạy như điên, có cảm giác như cát dưới chân mình tung loạn trong gió.
Cái cái cái cái cái quỷ gì vậy!!!
Anh Huân và Tiểu Lộc sao!!!
Tiểu Bàn thật khó tiếp nhận, sụp đổ mà nhắm chặt mắt lại giả vờ trấn tĩnh, đại não bắt đầu tỉ mẩn mường tượng lại cảnh tượng mà lúc nãy bị cậu phát hiện.
Thân thể cường tráng của anh Huân, mái tóc đen bị nước làm ướt, lại còn vòng tay ôm chặt lấy hai vai Lộc Hàm, và rồi thân thể xích lõa của cậu ấy dùng lực tránh đi vòng tay của Ngô Thế Huân để rồi vì phản kháng mà hai má đỏ bừng.
Đúng là không thể dọa người hơn thế nữa.
Đại khái chắc người bên trong không có phát hiện ra sự xuất hiện của Tiểu Bàn. Ngẫu nhiên có tiếng rên phát ra truyền đến tai cậu, Tiểu Bàn bỗng nhiên cảm thấy có mười phần cảm giác, không kịp kinh ngạc với quan hệ của Ngô Thế Huân và Tiểu Lộc, trước tiên là bởi vì thanh âm ái muội kia mà đỏ mặt tía tai.
Cậu chẳng qua chỉ ra ngoài khoảng 20 phút, vậy mà sao trời đất như biến đổi hết vậy?!
Đang lúc thất thần, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tiểu Bàn kinh ngạc quay đầu qua đúng lúc mắt đối mắt với Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân đã cởi áo sơ mi ra, quần dưới chân cũng ướt hết, còn đang nhỏ giọt xuống sàn.
Tiểu Bàn nhìn thấy Ngô Thế Huân không có biểu tình gì, có thể nhìn ra anh không có ngạc nhiên chút nào, có lẽ là đã phát hiện ra cậu từ sớm.
Hai người ngại ngùng nhìn nhau, Tiểu Bàn còn cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên, tự cảm thấy mình lúc này không khác gì bóng đèn.
Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh cậu, từ trên bàn trà cầm lên điện thoại của Lộc Hàm, trước con mắt kinh ngạc của Tiểu Bàn thong dong dùng mật mã mở ra điện thoại của Lộc Hàm, sau đó nhanh như chớp gõ ra mấy dòng.
【Sau này sẽ giải thích, tạm thời giữ im lặng, hiện tại hãy yên lặng mà rời khỏi đây.】
Ngô Thế Huân đưa điện thoại cho Tiểu Bàn nhìn một lúc, sau đó lại thu về, đóng máy lại rồi đặt xuống bàn, tiếp theo là thản nhiên đi thẳng về hướng phòng ngủ.
Tiểu Bàn chậm chạp đứng dậy, vô cùng xoắn xuýt chuyện Lộc Hàm sao lại to gan như thế cùng anh Huân trong phòng tắm…
Nhất định là có hiểu lầm gì!
Ngay sau đó, Tiểu Bàn đi đến phía cửa đúng lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngô Thế Huân đang từ phòng ngủ bước ra, điện thoại bị nắm chặt trong tay tựa như một vật mềm dễ bóp.
Tiểu Bàn: “…”
Anh trả tôi anh Tiểu Lộc ngay thẳng thuần khiết đây!
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tiểu Bàn đang ngây ngốc đứng ở cửa, người kia sau khi nhận được ánh mắt đó liền tức thu hồi oán khí, lặng lẽ mở cửa rời đi.
Cao lãnh quá! Máu lạnh quá! Đàn ông khi t*ng trùng lên não đúng là không thể chọc vào mà!
——————————————
Được tắm nước nóng khiến Lộc Hàm dần tỉnh lại, cậu cúi đầu xuống, nước từ trên đầu chảy xuống qua đầu lại xuống đôi môi.
Lúc bên tai truyền đến tiếng mở cửa, cậu có hơi sửng sốt nhìn ra phía bên ngoài, thân thể liền nghiêng lại phía đối diện cửa, còn cho là cái tên Tiểu Bàn oang oang mồm to kia mở cửa phòng tắm.
Sau đó đột nhiên nhìn thấy Ngô Thế Huân thẳng tắp đứng ở trước cửa.
Nhất thời cảm thấy xấu hổ, Lộc Hàm đứng dậy định vớ tạm một cái khăn che lấy thân thể của mình, sau đó vừa mới bước ra khỏi bồn tắm, bàn tay đã bị Ngô Thế Huân giữ lấy, rồi nghe anh nói: “Với anh còn phải che cái gì?”
Mới từ công ty trở về còn mang theo oán khí chưa tan, cho nên Lộc Hàm tạm thời không muốn nhiều lời với Ngô Thế Huân, vừa mới định duỗi tay ra giống như không nhìn thấy anh mà tiếp tục tắm rửa chỗ mực còn bám lại trên người.
Ngô Thế Huân ở một bên nhìn cậu, hỏi: “Em đã nghe thấy điều gì? Giận rồi sao?”
Lộc Hàm không trả lời, mà chỉ tiếp tục tắm.
Ngô Thế Huân lại cảm thấy bản thân mình hỏi ngay chuyện kia không ổn thỏa lắm, nên là quan tâm Lộc Hàm làm sao toàn thân lại bị thế kia trước mới phải, cho nên liền lập tức hỏi: “Trên người em làm sao thế này?”
Lộc Hàm vẫn như cũ không trả lời, triệt để như không quan tâm đến Ngô Thế Huân.
Chính vào lúc Ngô Thế Huân còn muốn hỏi tiếp, Lộc Hàm lại chen ngang lời anh, nói: “Để tắm xong hãy nói, anh ra ngoài trước đi!”
Có thể nhìn ra tâm trạng của cậu thật sự không tốt, Ngô Thế Huân không định thăm dò thêm tâm trạng của Lộc Hàm nữa, cho nên trước khi đi ra liền tùy ý nói một câu: “Vậy mau tắm nhanh đi, rồi sau đó cùng anh về nhà thay quần áo!”
Ai biết được, Lộc Hàm thế mà lại rất nhanh trả lời một câu: “Em không về!”
Ngữ khí lạnh lùng, không có tí nào tình cảm.
Ngô Thế Huân lại cảm thấy cậu lại vô lý gây sự, vài câu nói mà thôi cũng không phải thực sự tìm đường đi cửa sau, nóng nảy như vậy có hợp lý không?
Vì vậy Ngô Thế Huân lại nhìn Lộc Hàm, đồng thời dùng ngữ khí không vui hỏi: “Em nóng nảy như thế là vì sao chứ?”
Lộc Hàm trầm mặc một lúc cũng không trả lời, cuối cùng lại nói một câu không liên quan đến câu hỏi lắm: “Anh ra ngoài đi, em muốn tắm.”
Một phút giận dữ không nhẫn được, Ngô Thế Huân đi qua quây người lại trong vòng tay mình, lại cúi đầu hôn xuống, kết quả là bị Lộc Hàm phản kháng, trong tình thế cấp bách Ngô Thế Huân đành trực tiếp ép người vào tường, cúi đầu cắn lên cần cổ cậu một cái.
“A…”
Trong lúc Lộc Hàm vì đau đớn mà kêu lên, Ngô Thế Huân liền chặn lại đôi môi của cậu, dùng sức mà hôn.
——————————————
【Tiểu kịch trường】
Tiểu Bàn: Mẹ ơi! Mắt con!!!
Tiểu Bàn: AAAAAA!!!
Tiểu Bàn: Fuck AAAAAAA!!!
Ngô ảnh đế: Biến! Đi ra ngoài mà hét đi, anh đây còn phải điều chỉnh điều chỉnh vợ đang giận dỗi!!