Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 62



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở hành lang, cánh cửa phòng sau lưng Lộc Hàm đang mở ra mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết trong phòng đã bị động tới, cậu dựa vào tường, thần sắc ảm đạm, gió ở hành lang thổi tới phất phơ vạt áo sơ mi của Lộc Hàm.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống cửa sổ bằng kính gần cầu thang, thanh âm hỗn loạn vang dội, chung quanh không có chút tạp âm nào. Lối đi đến cầu thang trống rỗng, một mảnh đen nhánh.

“Thu Tập!”

Từ cầu thang vang lên một giọng nói, trong dãy cầu thang trống rỗng âm thanh đó phá lệ rõ ràng, bên ngoài tòa nhà tiếng sấm ầm ầm vang lên, tiếng mưa rơi ồn ào nương theo tiếng bước chân bước lên cầu thang càng lúc càng lớn, cùng với đó có thể mơ hồ nghe được tiếng thở dốc của Ngô Thế Huân.

“Lương Thần!” Đến rồi!

Anh đi đến trước mặt “Thời Thu Tập”, bởi vì vận động kịch liệt mà khuôn ngực phập phồng không ngừng hô hấp, cố hít một hơi thật sâu. Bởi vì từ ký túc chạy đến có chút vội vã mà không kịp mang dù, cho nên áo sơ mi trên người anh đã bị nước mưa làm ướt, một vài chỗ còn dính chặt vào da.

Nhìn thấy người trước mặt biểu tình đang vô cùng mất mát, Lương Thần liền hỏi: “Sao lại bị trộm thế này?”

Thời Thu Tập không trả lời, chỉ là lắc đầu.

“Cắt~~”

Nhân viên đoàn phim lập tức quay lại hướng về phía đạo diễn, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Đạo diễn Vương dùng loa nói: “Biểu cảm trên khuôn mặt của Lộc Hàm không được rõ ràng quá, lông mày cũng không được cau lại quá nhiều! Phải cảm nhận được sự mất mát và luống cuống khi đồ vật bị mất.”

Nghe thấy yêu cầu của đạo diễn, Lộc Hàm lập tức lễ phép gập người xuống, nói: “Vâng ạ, thành thật xin lỗi!”

Tình tiết nhỏ nhặt như thế vốn dĩ không cần bám chặt như vậy, dù sao chỗ này là cầu thang tăm tối, cho nên biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người máy quay cũng không bắt góc được rõ ràng đến thế.

Nếu đổi lại là những lúc bình thường, Ngô Thế Huân sớm đã mắng đạo diễn là bới bèo ra bọ rồi, nhưng mà hiện tại vị trước mặt lại là đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc thứ nhất thứ hai trong giới, cho nên anh lúc này cũng không có ý kiến gì dư thừa.

Lúc định xoay người lại chuẩn bị bắt đầu quay lại, Ngô Thế Huân lo lắng nhìn về hướng Lộc Hàm nhưng mà người sau lại không để ý đến anh, chỉ là vào lại vị trí cúi đầu xuống chuẩn bị tâm trạng.

Nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lại càng lo lắng. Dù sao đây là khoảng thời gian giao mùa từ thu sang đông, mặc ít thế thì cũng thôi đi, lại còn đứng ở nơi gió lộng như thế để quay phim, huống chi bên ngoài trời còn đổ mưa lại là buổi đêm.

Nếu như không có nhớ nhầm, anh và Lộc Hàm đã tiến hành quay phim ở đây cũng sắp được hai tiếng rồi, bởi vì cùng một cảnh phim nhưng lại cần phải quay từ các góc khác nhau, cho nên rất tự nhiên mà làm lỡ mất rất nhiều thời gian.

Nếu biết sớm hôm nay trời cứ mưa như thế, nếu biết sớm nửa đêm trời lạnh còn bắt quay phim. Ngô Thế Huân tuyệt đối sẽ không kéo theo Lộc Hàm làm loạn như tối qua và sáng nay đâu.

Anh một chút cũng không hoài nghi tình trạng của Lộc Hàm lúc này, tinh lực không đủ hoàn toàn là do “chuyện tốt” mà anh làm ra. Hơn nữa anh đã cực kỳ lĩnh hội được việc vợ mình đã cố ý từ chối cùng anh ánh mắt giao nhau, thậm chí còn không được tiếp xúc thân thể.

A, đau đầu quá!

Tựa như đã làm ra một chuyện khủng khiếp vậy…

Một đêm dày vò cuối cùng cũng qua, nhân viên đoàn phim và đạo diễn cũng thở phào, đợi đến khi đoàn phim quay lại khách sạn cũng đã là ba giờ sáng.

Lộc Hàm mặc trên người áo khoác lớn mà Tiểu Bàn mang đến, trực tiếp cầm ô cùng cậu bước đi quay lại phòng khách sạn. Để Tiểu Bàn giúp cậu chuẩn bị nước ấm xong, sau đó đóng cửa lại, Lộc Hàm liền đi ngâm mình xua đi khí lạnh trên người.

Ngô Thế Huân đi đến tầng dưới của khách sạn thì nhận được tin nhắn của Tiểu Bàn, cậu hỏi: “Anh và Lộc Hàm cãi nhau à?”

Ngô Thế Huân đau đầu xấu hổ một phút, đúng là giận thật rồi! Suy nghĩ một chút, sau đó anh mới trả lời: “Anh chỉ là yêu thương em ấy một chút thôi mà ╮(╯_╰)╭”

Tiểu Bàn: …

MK! Không kịp đề phòng một cái, là lại bị đập thức ăn cho chó vào mồm!

Cẩu chồng chồng đáng ghét!

Tiểu Bàn ầm thầm mắng nhiếc trong lòng, đồng thời thầm tính toán, sau đó vô cùng chính nghĩa quyết định phải bảo vệ chủ tử nhà mình! Sau đó liền cầm lên một chiếc thẻ khác của phòng Lộc Hàm bỏ vào túi mình, tiếp theo là quay về phòng mình, đóng chặt cửa lại lôi số điện thoại của Ngô Thế Huân tạm thời bỏ vào black list.

Cư nhiên lúc cãi nhau cũng không quên show ân ái, căn bản là không suy nghĩ gì đến cảnh cô đơn của trợ lý nhỏ một chút nào cả.

Bởi vì Tiểu Bàn đoán Ngô Thế Huân sẽ muốn đi cầu xin tha thứ của Lộc Hàm mà sẽ chạy đi tìm cậu đòi thẻ phòng, sau đó sẽ đi tìm Lộc Hàm thuyết phục.

Theo anh bốn, năm năm này rồi còn không hiểu anh sao!

Hin!

Tôi không đấy, không để cho anh tìm được tôi!

Sắp xếp xong tất cả, Tiểu Bàn liền yên tâm đi ngủ.

——————————————

Trong lúc đang ngâm mình, điện thoại vang lên tin nhắn trên weixin.

Lộc Hàm đang nhắm mắt cũng từ từ mở ra, nghĩ đến không biết có phải là Ngô Thế Huân nhắn tin hay không?

Thật sự rất là giận luôn!

Rõ ràng là đang trong thời gian làm việc thì phải nghiêm túc, huống chi đạo diễn còn ma quỷ như vậy, chuyện thân mật buổi tối rõ ràng là đã đến giới hạn lớn nhất, thế mà Ngô Thế Huân cư nhiên vào lúc ngày mới mới bắt đầu đã lại tiếp tục hạ thủ với cậu.

Xong việc còn dám nói ra loại câu này “giận cái gì, rõ ràng là em cũng thoải mái mà”, còn cố ý không đưa ra tin nhắn thông báo của đạo diễn về việc thời gian quay phim đã rời lại, cho đến tận buổi chiều cậu mới biết tin hại cậu lo lắng sợ hãi.

Không phải là quá giận, nhưng cảm thấy thực ủy khuất! Sau đó lại phải quay phim vào lúc nửa đêm bị gió thổi lạnh như vậy, cho nên tâm trạng càng lúc càng nghiêm trọng.

“Ào…”

Lộc Hàm từ trong làn nước đứng lên, lấy áo choàng tắm được treo trên giá đến mặc vào người, sau đó giơ tay lên với lấy quần trong mới, mặc xong mới phát hiện cái tên Tiểu Bàn chết tiệt lại mang nhầm quần trong mới của Ngô Thế Huân sang chỗ cậu.

Cái này không thể miễn cưỡng được, dù sao kích cỡ cũng khác nhau…

Xấu hổ quá đi mất! Cùng là đàn ông, chức năng sinh lý so với người ta cũng không bì được, cực kỳ không vui!

Lộc Hàm ném khăn tắm xuống đất, cầm điện thoại lên đi đến bên cạnh giường, tóc còn chưa lau khô cậu đã định nằm xuống ngủ.

“Rừ rừ…”

“Rừ rừ…”

Tiếng rung của điện thoại ở chế độ yên lặng không ngừng rung lên làm Lộc Hàm chịu không nổi, cậu ló đầu từ chăn ra giơ tay lên với lấy điện thoại.

Mở weixin ra, thật bất ngờ, người vẫn luôn nhắn tin cho Lộc Hàm không phải chỉ có một mình Ngô Thế Huân mà còn có cả Hứa Lộ Lộ.

Mang theo tâm tình tò mò, Lộc Hàm mở trang chat của Hứa Lộ Lộ lên, chính là…

3:48

Lộ Lộ: Cho cậu chút cảm nhận khí chất của lão tài xế nhé hahaha!!!

Lộ Lộ: 【Lộc Hàm nằm trên giường, cánh tay bị dây trói chặt, trong lúc mơ mơ màng màng một cỗ nóng hổi liền đè sát lên cơ thể cậu. Ngô Thế Huân không nói lời nào mà chỉ hôn cậu, hai tay du ngoạn khắp nơi, hận không thể ngay lập tức cởi sạch quần áo của Lộc Hàm…”A”….”Bỏ tôi ra”….Lộc Hàm đau khổ hết lên, nhưng mà Ngô Thế Huân căn bản là không quan tâm tới, vẫn luôn hưng phấn mà cử động.】

3:59

Lộ Lộ: AAAAAAAAAAAAAA!!!

Lộ Lộ: Không thể thu hồi tin nhắn aaaaaaaaaaa!!!

Lộ Lộ: Anh Lộc, em gửi nhầm đấy, anh đừng xem, đừng xem!!!

4:07

Lộ Lộ: Anh Lộc em sai rồi aaaaa  anh nhất định ngủ rồi!!!

Đọc hết tất cả, Lộc Hàm thật có cảm tưởng như đại não của mình đã bị đình trệ, toàn bộ suy nghĩ chỉ còn lại mỗi khuôn mặt ngây ngốc nhìn vào màn hình điện thoại của mình lúc này.

Lộc Hàm: “…”

Vẫn là nên đi ngủ thôi!

Đắp lại cái chăn bông dầy, Lộc Hàm chỉ còn để lộ ra mỗi cái đầu.

Nhắm mắt lại ngủ đến thật say, đại não cũng lười suy nghĩ, mí mắt nặng trịch không thể mở ra, Lộc Hàm cảm thấy mỗi lúc một lạnh, dường như còn lạnh đến run lên, cho đến tận khi cậu thụt cả đầu vào trong chăn, toàn thân co quắp mà người vẫn cảm thấy lạnh vô cùng.

Tiếng gõ cửa lúc trước vang lên mấy lần, Lộc Hàm cũng hoàn toàn không nghe thấy. Điện thoại ở đầu giường cũng rung liên hồi không ngừng, nhưng cũng không ai để ý.

Ngô Thế Huân lại gọi đi một lần nữa, vô cùng đau khổ mà nhìn những cuộc điện thoại gọi đi không biết bao lần của mình mà không có ai nghe máy.

Lộc Hàm hình như thật sự không muốn quan tâm đến anh nữa, Tiểu Bàn cũng không liên lạc được, vốn dĩ còn định tìm Tiểu Bàn mượn thẻ phòng dự phòng của Lộc Hàm để đến “đánh lén” vợ cơ mà, xem ra cũng không thực hiện được rồi!

Sao lại xui xẻo thế cơ chứ!

Vậy thì đành hết cách, ngủ một giấc, ngày mai tất cả giải quyết tiếp.

Nhưng mà sáng hôm sau.

“Alo!” Ngô Thế Huân lười nhác nghe điện thoại.

Điện thoại ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tiểu Bàn đã gấp đến độ như muốn khóc lên: “Anh Huân…Lộc Hàm sốt cao lắm…đã rơi vào tình trạng thần trí không rõ ràng rồi…”

——————————————

【Tiểu kịch trường】

Tiểu Bàn: Fuck cảm động quá (khóc rưng rức), tôi thế mà cũng có cảnh ngạo kiều như vậy hả!

Mirror: …

Vợ Ngô ảnh đế: Cậu giải thích cho tôi trước chuyện cái quần trong là sao đi (cười mỉm).

Tiểu Bàn: …