“Điều kiện của cái đoàn phim này cũng quá là bình thường, đi quay phim mà cứ như chịu tội!” Cô gái nhẹ giọng than phiền.
Người đàn ông kia không trả lời, chỉ “ừ” một tiếng.
Trong căn phòng nghỉ Lộc Hàm lúng túng ngồi trên sô pha, trong lòng thầm nghĩ tại sao không phải là Tiểu Bàn. Hơn nữa hai người kia là ai? Sao lại dừng ở đây nói chuyện?
Tiếp đó lại nghĩ đến chỗ phòng nghỉ này vắng vẻ không có ai lui tới, hơn nữa từ ngữ khí của cô gái kia có thể phán đoán bọn họ chắc chắn có mối quan hệ không minh bạch.
Cứ nghĩ như thế, đột nhiên có tiếng mở cửa truyền đến, Lộc Hàm kinh sợ không kịp làm gì ngoài trợn to mắt lên nhìn về phía cánh cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.
Nhát mắt, không khí lúng túng bao trùm khắp căn phòng.
Không khí lạnh lẽo trong căn phòng chớp mắt như muốn đóng băng, Lộc Hàm thân thể cứng ngắc không thể động đậy, đang duy trì tư thế nghiêng đầu nghe điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Thời gian dừng lại khoảng hai giây, Lộc Hàm còn không kịp nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông một thân đồ vest đứng đằng sau, cô gái kia đã lập tức khiếp sợ rồi sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lộc Hàm: “…”
Thế, thế này là…đụng phải nữ chính cùng kim chủ của cô ấy gặp mặt sao?
Đúng là vận chó má gì thế này!
Lộc Hàm vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn duy trì tư thế cứng ngắc như cũ, nhưng đôi tai lại vô cùng tập trung lắng nghe động tĩnh ngoài cánh cửa.
Tiếng gót giày vang lên một hồi, cô gái kia thấp giọng nói gì đó nghe không rõ, nhưng sau đó tiếng bước chân cũng xa dần cuối cùng có lẽ hai người kia đã đi xa.
Sau đó không quá một phút, Tiểu Bàn đã cầm theo cốc trà sữa vào cửa, một mặt biểu tình ngượng ngùng nhìn Lộc Hàm cũng đang có biểu tình như mình, vì vậy đành nói: “Xin chào, sao chổi!”
Lộc Hàm: “…”
Vừa nãy sau khi chuẩn bị xong trà sữa trên đường mang về, Tiểu Bàn từ xa đã nhìn thấy nữ chính cùng một người đàn ông thần thần bí bí hướng phòng nghỉ mà đi, lúc đó Tiểu Bàn còn nghĩ “hắc hắc đừng có đụng phải Lộc Hàm”, sau đó liền nhìn thấy bọn họ dừng trước cửa phòng nghỉ của Lộc Hàm rồi tiếp theo là mở cửa ra…
Tiểu Bàn: “…”
Cậu có thể tưởng tượng ra Lộc Hàm đã lúng túng đến thế nào.
Cái cô nữ chính này là Lục Mạn, năm nay 26 tuổi cũng chưa tính là già dặn. Lúc trước là được người phát hiện ra từ trường đại học rồi được mời đóng một bộ phim tình yêu thanh xuân, sau đó được công ty giải trí nhìn trúng và ký hợp đồng. Tiếp theo đó bởi vì hình tượng xử nữ của bộ phim kia đã khắc sâu trong ký ức của khán giả, cho nên các tác phẩm tiếp theo của cô ta nhân khí cũng bừng bừng.
Không giống với thẩm mỹ chung của giới giải trí, người này không có đôi mắt to tròn long lanh cùng với đôi môi dày gợi cảm, mà thay vào đó tướng mạo lại có chút hẹp hòi, miệng nhỏ, bên trong đôi mắt lúc nào cũng mang khí chất thoáng buồn ưu tư.
Vài năm trước khi vừa ra mắt, bởi vì đột nhiên nổi tiếng cho nên cũng không có tác phẩm nào chất lượng, vì vậy rất hay được các nick weibo đại V lôi ra kè chuyện kỹ năng diễn xuất kém, hay là đi phẫu thuật thẩm mỹ vân vân.
Nhưng mà từ năm ngoái sau khi có tin người này cùng với bạn học phú thương nào đó yêu nhau truyền ra, mọi thứ đều hoàn toàn thay đổi. Không những là kịch bản mới lũ lượt đưa đến, lại còn ngày ngày được tung ra các bức ảnh ở sân bay các loại khen ngợi khí chất cũng được đưa ra, đồng thời năm ngoái còn đạt được ảnh hậu Kim Mã.
Nhưng đáng sợ là, rõ ràng là giới giải trí đều biết cô ta là dựa vào đâu mới có thể đông sơn quật khởi, kết quả người ta vẫn nhất nhất dựa vào hình tượng “người có năng lực” kiếm tiền, còn trước mặt công chúng lại là một bộ dạng nữ thần quốc dân đáng yêu.
“Cho nên cậu biết cái này đáng sợ đến thế nào chưa?”
Tiểu Bàn tựa như sắp chết, dùng sức xoa đầu, tan nát nói: “Sao cái gì cũng bị cậu đụng phải thế nhỉ? Loại phụ nữ như cô ta, bị người khác nhìn thấy cùng kim chủ chàng chàng thiếp thiếp, khẳng định là sẽ thẹn quá hóa giận! AAA, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cậu ở trong đoàn phim bị cô ta bắt nạt rồi!”
Lộc Hàm không có gì để nói, chỉ yên lặng hút một hơi trà sữa.
————————————————
Từ buổi chiều cho đến tận tối mịt, bên kia mới nói là cảnh quay của nữ chính bây giờ mới quay xong, sau đó uyển chuyển nói nếu như không phải là ban ngày thì không thể quay cảnh của Lộc Hàm được, cho nên bây giờ cậu có thể về ngày mai lại tiếp tục.
Không loại trừ khả năng là vị nào đó muốn chỉnh Lộc Hàm mà cố gắng kéo dài thời gian lâu như vậy, nhưng lời này cũng không ai dám nói ra, Lộc Hàm cũng chỉ nhún vai biểu thị có lẽ tại vận khí bản thân không tốt.
Ngô Thế Huân tạm thời đã ra nước ngoài tham gia quá trình làm quen với đoàn phim《Dị năng: Nguyên》, anh muốn để Lộc Hàm ở lại trong biệt thự rộng lớn của mình nhưng lại bị cả Lộc Hàm và Lâm Tranh cự tuyệt.
Lộc Hàm cảm thấy sẽ có áp lực, Lâm Tranh thì lại sợ có đám săn ảnh, cho nên cuối cùng quyết định để Lộc Hàm quay lại căn chung cư nhỏ của mình.
“Anh nói đi!”
Lộc Hàm cầm theo bình sữa chua rồi lại ngồi lên trên giường, nhìn màn hình vi tính trước mặt, cậu nhìn thấy Ngô Thế Huân đang cười híp cả mắt, Lộc Hàm đem ống hút cắm vào bình sữa chua thầm lặng hút một hơi.
Ngô Thế Huân ở đầu bên kia bắt đầu chất vấn: “Buổi chiều sao em không trả lời tin nhắn của anh?”
Lộc Hàm sờ lên mái tóc còn ướt, cố làm ra vẻ tự nhiên trả lời: “Không phải tại đột nhiên Lục Mạn mở cửa ra sao, cho nên em cứ ngây cả người ra!”
Người ở bên kia cười haha hai tiếng, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Có phải em cảm thấy ảnh poster tuyên truyền kia chụp quá lộ liễu không?”
Lộc Hàm bên này phản kích: “Em không có nhỏ mọn như vậy nhé!”
Nói xong mới thấy phản ứng của mình có hơi quá khích, cậu lại chớp chớp mắt nhìn đi chỗ khác, vô thức lại hút một hụm sữa chua.
Thông qua màn hình máy tính, Ngô Thế Huân cũng tự cảm nhận được, toàn thân đối phương đang cực kỳ không tự nhiên cho nên vô cùng thỏa mãn, an ủi nói: “Anh biết là em không vui, nhưng em cố nhịn một tý, anh thật sự đối với phụ nữ không có chút hứng thú nào!”
Lộc Hàm lại cãi: “Nghề nghiệp như vậy em có thể hiểu, đều là diễn viên anh không cần giải thích với em!”
Ngô Thế Huân nghi ngờ hỏi: “Thật không để ý sao?”
Cư nhiên lại có thể nói ra những lời thản nhiên như thế, thật là một chút cũng không đáng yêu gì cả, làm vợ nhỏ thích ghen tuông không được sao?
Lộc Hàm điềm tĩnh trả lời: “Ừ, lúc bắt đầu cũng có một chút, nhưng sau đó nghĩ lại, cũng không thấy làm sao!”
Ngô Thế Huân nửa tin nửa không, nói: “À…” Sau đó lại giơ tay lên vuốt cằm mình.
Lộc Hàm: “Em sẽ nỗ lực để đuổi đến gần bước chân của anh hơn nữa, cảnh hôn cảnh giường chiếu mà thôi, đều là đàn ông ai mà chẳng biết thế nào! À đúng rồi, chiều tối qua Ngô Mặc còn hỏi em muốn thử thách dạng vai gì, được anh chỉ điểm em cảm thấy phim tình cảm cũng không tồi. Nếu như là em khẳng định sẽ chọn con gái Trung Quốc, Âu Mỹ phồn thực anh tự mình giữ mà dùng đi! Quá là dung tục, thật không ngờ anh là một Ngô Thế Huân như thế đấy! Tạm biệt, em ngủ trước đây, thế nhé, ngủ ngon!”
Nói xong, tạch, video call kết thúc.
Ngô Thế Huân: “…”
Đã là đêm muộn, thanh nhiên tóc đen sau khi đóng cộp máy tính lại liền để sang một bên, còn vứt bình sữa chua trong tay đi sau đó liền chui vào trong chăn bắt đầu ngủ. Loang thoáng có thể nghe được âm thành lẩm bẩm từ trong chăn truyền ra: “Dám ở sau lưng tôi chụp loại ảnh như vậy, đồ khốn, đồ đáng ghét @&*#¥%$…”
Lúc này tại nước Mỹ đầu kia của địa cầu, lại mới vừa đón nhận ngày mới bắt đầu. Lâm Tranh nghe thấy tiếng cười như mất trí của Ngô Thế Huân lúc bước vào phòng anh, vừa vào đã thấy Ngô Thế Huân đang nằm trên giường vừa cười vừa đấm chăn bùm bụp. Nhìn thấy Lâm Tranh, anh lập tức vừa cười vừa nói: “Hahaha, ôi mẹ ơi, Lộc Hàm ghen rồi, chơi vui quá, ôi cái con người này sao mà thú vị đến thế chứ hahaha….”
Lâm Tranh: “…”
————————————————
Ngô Thế Huân nói qua hôm nay có thể về nước.
Vốn dĩ nhiệm vụ đến NewYork lần này có hai việc, một là cùng đạo diễn và các diễn viên chính làm quen, đối phương là vì nhắm chuẩn Ngô Thế Huân rồi mới quay phim. Cho nên sau khi xác định ba nhân vật chính xong, Ngô Thế Huân liền bay sang ngay cùng bọn họ chụp poster tuyên truyền. Thứ hai là khi các diễn viên chính đều đến, sẽ có một bữa tiệc chào mừng, thông qua đó có thể tuyên truyền thêm cho bộ phim để kêu gọi đầu tư đồng thời cũng là cơ hội để tìm thêm các diễn viên phụ thích hợp.
Ngô Thế Huân và nữ chính Jenny, cũng là đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh Victoria trong bộ phim cùng nhau xuất hiện, quả thật là vô cùng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Người phương Tây có ngoại hình cao lớn hơn một chút so với người phương Đông, nhưng Ngô Thế Huân với thân cao 1m84 cùng bắp thịt săn chắc, đôi chân dài được quần tây bao lấy, nhìn thế nào cũng thật anh tuấn mười phần khí khái, một chút cũng không thua kém các anh chàng đẹp trai phương Tây.
Lâm Tranh đang ở đằng xa cùng người khác nói chuyện, lại nhìn sang chỗ Ngô Thế Huân đang đứng cùng mỹ nữ, anh không giấu được ý tứ khen ngợi.
Ngô Thế Huân đúng là soái khí bức người.
Thân hình đẹp.
Thanh âm trầm thấp có từ tính.
Cực kỳ biết cách khiến cho phụ nữ vui vẻ.
Sát thủ quyến rũ trẻ con, thiếu nữ, phụ nữ, bà nội trợ vân vân và mây mây.
Nhưng mà cùng với cái vẻ ngốc nghếch khi yêu đương lại cực kỳ không cân đối với hung khí có kích thước to lớn.
Đừng hỏi Lâm Tranh vì sao mà anh biết, Ngô Thế Huân làm đại ngôn cho một thương hiệu đồ lót nam, mỗi mùa có mẫu mới đều được tặng một hộp lớn, cả công ty người ta đều biết Ngô Thế Huân chính là cái size đó.
Nhưng mà tất cả của tất cả cũng không thể ngăn được sự thật là Ngô Thế Huân thích đàn ông.
Lâm Tranh: “…”
Vì thế khi nhìn thấy cảnh hầu hết các khách mời nữ ở bữa tiệc đều nhìn về hướng Ngô Thế Huân bằng ánh mắt rực lửa kia, Lâm Tranh chỉ cảm thấy thương xót vô cùng.
Vị nào đó bị đám phụ nữ bao vây, cuối cùng cũng thoát được thân, đi đến bên cạnh Lâm Tranh lập tức lôi anh đến một góc vắng vẻ, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ than phiền: “Anh cũng không giúp tôi giải vây, nhiều phụ nữ như thế, như là muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống ấy!”
Lâm Tranh trêu chọc nói: “Tôi thấy cậu cũng vui đấy chứ!”
“Không, tôi là người có thân phận, đây đều là tính cảm đối với fans thôi, đừng có mà đoán mò, mau bỏ đi cái tư tưởng xấu xa của anh…” Ngô Thế Huân nói.
Lâm Tranh: “Nếu như cậu diễn không tốt, chắc bán thân cũng thừa sức nuôi sống bản thân!”
Đáng thương không, người đại diện lâu năm khổ sở của mình nhìn thấy tiểu thịt tươi mà mình dẫn dắt mỗi lúc một nổi tiếng, đúng là ghen tỵ đây mà! Có phải hay không lại muốn giống như Dung mama trị chết cái tên nghệ sĩ này, nhưng lại không thể không nghe theo tiểu thịt tươi vì còn phải dựa vào cậu ta mà nhận lương bổng phong phú, nuôi bản thân và tiểu thụ thụ dục vọng lúc nào cũng không đủ của nhà anh ta.
Hừ hừ hừ!!!
Nghĩ đến những điều này, trong mắt của Ngô Thế Huân lại mang theo một tia thương hại.
Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Tranh, dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói: “Đừng hâm mộ tôi trẻ trung, năm nay hoa hồng sẽ trích cho anh thêm một ít, làm công tác bảo dưỡng nhiều lên một tý, đàn ông có tuổi rồi mà, phải yêu bản thân! Tôi biết là cái tên nhóc Tống Thanh Thủy kia là tiểu yêu nghiệt câu dẫn mà!”
(Lời tác giả: Tống Thanh Thủy là em trai của Tống Thanh Sơn, cũng là tiểu thụ nhà Lâm Tranh, đừng ai quên nhé!)
Lâm Tranh: “…”
Ngô Thế Huân: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi từ ngữ mắng tôi nữa, anh không được đâu! Mau mau làm việc cho xong rồi đặt vé cho tôi, tôi còn phải về nước dỗ vợ!”
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: Tại sao anh lại có thành kiến với tôi?
Lâm Tranh:???
Ngô ảnh đế: Làm một người đại diện mà ngày nào trong lòng cũng âm thầm mắng mỏ nghệ sỹ của nình có ý nghĩa không?
Lâm Tranh: Tôi đâu có…
Ngô ảnh đế: Tôi không phải chỉ là trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, khí đại hoạt hảo (*) hơn anh hay sao!