Tiếng đạo diễn vang lên, các nhân viên đoàn phim cũng chuẩn bị xong xuôi cả, Ngô Thế Huân cũng đã đứng ở bên ngoài cánh cửa nhà gỗ.
Cánh môi mỏng đơn bạc, khoé mắt đã có nhiều nếp nhăn, trên làn da không thiếu những chấm đồi mồi to nhỏ của tuổi già. Nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rõ như thời thanh niên, chỉ là có hơi rũ xuống bởi làn da lão hoá theo năm tháng.
Trong kịch bản lúc này Lương Thần đã 60 tuổi, bởi vì những biến cố khi còn trẻ cùng với cuộc sống mấy năm gần đây, ông đã không còn giữ được vẻ nhiệt tình và tràn trề sức sống như năm nào. Tay đặt lên lưng, động tác này làm người xem cảm thấy thương cảm không có cảm giác “đã già nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi”.
Ngô Thế Huân mặc trên người chiếc áo cũ, vạt áo bị gió biển thổi phấp phới bay bay.
Ông chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt hấp háy nhìn tấm bảng số nhà bằng sắt màu xanh.
Nhìn một lát, ông lại lần mò vào túi áo lôi ra một mảnh giấy nhỏ, rồi chậm rãi mở ra, đầu hướng về phía trước nhập dãy số vào bảng mật mã.
“Tích…tích…”
Mật mã mở cửa được Lương Thần chậm rãi nhập vào, cho đến khi nhập xong số cuối cùng, ông ngập ngừng một lát mới ấn vào nút xác nhận.
“Tích…” đèn xanh được bật lên, đôi mắt người đột nhiên nhận được luồng sáng kích thích, bàn tay bởi vì kích động mà có hơi run rẩy, sau đó phải trấn định lại một lúc ông mới dám đẩy cửa bước vào.
“Cắt…”
Ngô Thế Huân dừng lại động tác, nhìn về hướng đạo diễn.
Thông qua chiếc loa, đạo diễn Vương nói: “Động tác đẩy cửa của Lương Thần, phải chậm chạp hơn nữa mới biểu thị được hết tác phong của người đã già và sự hoài nghi trong lòng.”
Bởi vì muốn diễn viễn thể hiện rõ hơn đặc tính của nhân vật, bình thường khi đang quay đạo diễn vẫn thường gọi thẳng bằng tên nhân vật.
Ngô Thế Huân gật đầu, việc quay phim lại tiếp tục.
Lộc Hàm đứng ở xa xa kia lúc này lại đang mím chặt môi, nhìn thấy Ngô Thế Huân diễn ra hình ảnh một người khi về già sinh động như vậy, cậu thật sự khâm phục. Vì vậy không tránh khỏi liên hệ với bản thân mình, nếu như bản thân cậu cũng diễn bộ dạng khi về già, nhất là loại tình tiết động tác chậm rãi như vậy, vậy thì cậu có thể làm tốt không?
Trong đại não lại không ngừng nhớ về những lần mắc lỗi trước đây, sau đó tự nhiên lại trở nên khẩn trương lo lắng.
Lộc Hàm cố gắng lấy lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ chắc mình bị thần kinh.
Cảnh phim này đã chạy xong một cảnh tổng thể, tiếp theo chính là bước vào giai đoạn quay đặc tả, tập trung vào đôi mắt nhìn lên biển số nhà, động tác đặt tay lên cánh cửa, rồi đến đoạn sau khi cửa mở ra bước chân hoài nghi chưa dám bước vào.
Tuy là những cảnh quay như vậy có phần nhàm chán, nhưng mà không khí hiện trường có vẻ cũng thoải mái hơn ít nhiều.
Lộc Hàm thở hắt ra, đi qua một bên ngồi xuống chiếc ghế nhỏ dưới tán ô bắt đầu lật giở quyển tiểu thuyết nguyên tác.
Trong tiểu thuyết, Lương Thần lúc này đã về già lục lọi lại trí nhớ mà tìm ra được địa chỉ này, rồi vô cùng ngạc nhiên mà phát hiện ra ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy lại có căn nhà gỗ tựa như mơ làm người kinh ngạc này.
Đây là nơi mà Thời Thu Tập người yêu Lương Thần sinh sống, nếu như nói là hẻo lánh chi bằng nói là trốn tránh. Căn phòng trong ngôi nhà kia, truyền thừa lại rất nhiều bí mật thuở thanh niên của hai người, cũng là nơi cất giấu đáp án cho tất cả các vấn đề nghi vấn của Lương Thần.
(Bàn tay già cỗi của Lương Thần run rẩy, chậm rãi sờ lên những tấm giấy đã cũ cùng bút tích người ấy lưu lại, xem chừng đã rất nhiều năm qua rồi nhưng mà cảm giác khi chạm vào vẫn cảm thấy còn mới lắm! Ông tựa như thông qua từng câu từng chữ trong quyển nhật ký này, mà biết được tất cả những chuyện đã qua, mọi thứ đều khiến Lương Thần vô cùng kinh ngạc.)
(Trên những trang giấy còn có cả dấu tích của nước mắt lưu lại, nhoè mờ cả chữ. Đôi mắt già nua của ông không kiềm nổi kích thích cũng lặng lẽ rơi lệ, bao nhiêu năm qua đôi mắt mù mờ của ông có lẽ chưa từng có lúc nào lại sáng tỏ hơn so với lúc này.)
(“Lương Thần…” trong không khí yên tĩnh đến cực điểm, một giọng nói thảng thốt khẽ vang lên. Âm thanh thanh thuý, màu giọng quen thuộc, Lương Thần kinh ngạc vội ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to mới đột nhiên phát hiện chỉ là ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm chói mắt. Qua một lúc lâu, ông mới hoài nghi chậm rãi quay đầu lại. END)
“Làm sao thế?”
Lộc Hàm từ trong quyển tiểu thuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua Ngô Thế Huân đang ngồi bên cạnh mình.
Ngô Thế Huân đã quay xong rồi, còn đang vừa uống nước vừa nhìn Lộc Hàm. Bỗng nhiên nhìn thấy cậu mạnh mẽ nhìn mình, khoé mắt đỏ ửng, có lẽ là vì ngẩng đầu lên đột ngột mà có một giọt nước mắt theo gò má rơi xuống.
Ngô Thế Huân quýnh quáng nói: “Làm sao mà khóc thế này?”
Khóc rồi?
Lộc Hàm lúc này mới ý thức được mình đã quá nhập vai, hoàn toàn đem mình trở thành người trong câu chuyện, thế rồi không biết tự lúc nào đã cảm động đến phát khóc.
Tay chân cậu lộn xộn dụi mắt, đối với việc mình đọc tiểu thuyết rồi khóc cực kỳ ghét bỏ, thế này có khác gì mấy cô gái uỷ mị thích khóc đâu…
“Không sao không sao…” Cậu cố gắng giải toả sự lúng túng của mình.
Ngô Thế Huân tỉ mỉ nhìn một cái quyển sách cậu đang cầm trong tay, nhất thời đã hiểu rõ.
Sau đó anh liền xoa đầu Lộc Hàm, không cho là có vấn đề gì, nói: “Ai da, anh còn tưởng làm sao hoá ra là xem tiểu thuyết mà thôi, có phải em thấy khóc rất mất mặt không?”
Bị nói trúng, tai Lộc Hàm cũng trở nên đỏ ửng, cực kỳ ngượng ngùng.
“Nhưng mà đều là nghệ sĩ, điều này hết sức bình thường!”
Động tác hoảng hốt của Lộc Hàm lúc này mới chậm lại.
Ngô Thế Huân dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Em phải biết rằng, mỗi một tác phẩm đều cần có người đọc nghiêm túc. Nếu như đã được đạo diễn chọn trúng, vậy thì hẳn là tác phẩm đó rất ưu tú. Nếu như ngay chính diễn viên không thể nhập tâm vào nhân vật, tự bản thân cũng không thấy cảm động, vậy thì làm sao có thể quay ra được bộ phim làm cảm động công chúng đây!”
Lộc Hàm lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, cậu không kiềm được mà còn nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân lại không chú ý đến ánh mắt nghiêm túc của Lộc Hàm, chỉ tiếp tục nói: “Thanh Sơn lúc trước, khi quay một bộ phim về đề tài tội phạm còn trong một thời gian ngắn bị mắc chứng trầm cảm, nhìn thấy cậu ấy bình thường hoạt bát như vậy, em không ngờ phải không?”
“Cái nghề này chính là như vậy, từ tiểu thuyết nguyên tác trở thành tác phẩm điện ảnh chính là thiếu đi phần người đọc tự vẽ ra cảnh tượng và suy luận của bản thân, nhưng mà lại có thể nhìn thấy hình ảnh thực tế và cảm nhận được nội tâm của nhân vật thông qua diễn viên, vì vậy đây chính là yêu cầu rất cao đối với diễn viên khi diễn một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết.”
“Mỗi người chúng ta…”
Ngô Thế Huân vô tình cúi xuống nhìn Lộc Hàm, mới phát hiện đối phương đã nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nghiêm túc đó vừa đơn thuần lại có chút ngưỡng mộ.
Nhất thời làm Ngô Thế Huân xấu hổ!
Ngô Thế Huân dời đi tầm mắt, tự nhiên cũng trở nên khẩn trương, nói: “Anh…anh cũng chỉ là tuỳ tiện nói vậy thôi, em đừng nghiêm túc như vậy!”
Đừng có đột nhiên sùng bái anh như vậy, trái tim nhỏ bé của anh cứ đập thình thịch đến phát điên đây này!
Ai da, sao mà có thể đơn thuần đáng yêu đến mức đó chứ?
Thật là khiến người không thể buông tay.
Từng dòng từng dòng suy nghĩ cứ thế chạy vụt qua đại não của Ngô Thế Huân.
Anh vội vàng giả vờ như không có chuyện gì, sau đó nói: “Đừng nhìn nữa mà, bây giờ là giờ nghỉ đó!”
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, công việc quay phim lại tiếp tục, là cảnh phim của Lộc Hàm. Mọi việc đều qua rất thuận lợi, biểu hiện của Lộc Hàm làm đạo diễn vô cùng vừa ý, vì vậy mọi người đều được thu dọn nghỉ ngơi sớm hơn.
Buổi đêm, Ngô Thế Huân lái xe chở Lộc Hàm đi ăn, xe chạy dọc bờ biển, gió biển thanh mát từ cửa sổ xe truyền vào phả lên khuôn mặt.
Lộc Hàm ngồi ở ghế phụ, nhìn qua Ngô Thế Huân.
“Thật ra em cảm thấy, Lương Thần và Thời Thu Tập có một chút hơi giống chúng ta!”
Ngô Thế Huân không hiểu, cho nên chỉ “ừm?” một tiếng.
Lộc Hàm tiếp tục nói: “Căn nhà đó rõ ràng có tồn tại, nhưng lại không có ai chú ý đến cứ giống như là vô hình vậy! Chỉ có chút manh mối Thời Thu Tập để lại cho Lương Thần mới là chiếc chìa khoá duy nhất, và cũng chỉ có Lương Thần mới có thể nhìn ra mật mã.”
Ngữ khí của cậu trầm xuống, giống như cơn gió thanh mát dịu dàng thổi qua.
Ngô Thế Huân nghiêm túc lắng nghe, tốc độ lái xe cũng dần chậm lại.
“Giống như em cũng thực sự có tồn tại, nhưng mà người có thể nhìn thấy tài hoa của em lại chỉ có một mình anh.”
Bỗng nhiên sao lại tình cảm như vậy?
Ngô Thế Huân có chút không chịu nổi kích thích của bé nhà mình, nhịp tim cũng không ngừng gia tăng tốc độ.
Anh hiểu được Lộc Hàm là đang muốn nói đến những giai đoạn u tối trong cuộc đời cậu, anh đã nhìn thấy trong bóng đêm tăm tối đó có cậu đang giãy dụa, trong hoàn cảnh lạnh lẽo đó, không lựa chọn che mắt công chúng mà ngược lại còn đưa cậu ra ánh sáng.
Ngô Thế Huân trêu chọc nói: “Xem tiểu thuyết đến mê rồi à? Dứt khoát cũng nghĩ mình bi kịch như vậy sao? Nói như thế là chỉ có anh mới nhìn thấy em hả? Chứng tỏ anh rất có mắt nhìn đúng không?”
Lộc Hàm ngập ngừng một chút, ngữ khí có hơi không tình nguyện.
“Nếu như có thể, em cũng muốn “chỉ có em mới nhìn thấy anh”, không còn sự dõi theo của hàng nghìn hàng vạn fans hâm mộ, anh chỉ là của em.”
Vừa mới nói xong, Lộc Hàm đột nhiên mới phát hiện hoá ra tính chiếm hữu của mình cũng mạnh mẽ như thế, cái loại chủ đề xấu hổ trẻ con như vậy thế mà có thể cứ thế thuận miệng nói ra, quả nhiên là yêu vào rồi thì EQ cũng thảm đến không dám nhìn thẳng vào.
Nhất thời không khí trở nên lúng túng.
Ngô Thế Huân còn đang tưởng mình nghe nhầm, nên cứ ngây cả người ra nhìn Lộc Hàm ngồi ở bên cạnh.
Ánh sao trời ngoài cửa kính xe trong đôi mắt người ấy càng trở nên sáng lạn, lại còn có dáng vẻ người ấy đang giả vờ bình tĩnh không có việc gì dù khuôn mặt đã đỏ ửng cả lên.
Hoá ra thế giới tốt đẹp như vậy đấy…
Khoé môi Ngô Thế Huân cong lên, khẽ mỉm cười.
————————————–
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: Hahaha! Ôi trời ơi! Thế mà thế mà thế mà!!!
Lộc trong suốt: Không, em…
Ngô ảnh đế: AAA, vợ mình nói chuyện ngạo kiều như thế làm mình thật không nỡ buông tay mà…
Lộc trong suốt: Có lẽ anh hiểu lầm (nghiêm khắc), đây là bá đạo của người chuẩn man, không có phải là ngạo…
Ngô ảnh đế: AAA em càng man anh càng cảm thấy em đáng yêu là sao? (Ôm mặt khóc).
Lộc trong suốt:…
Ngô ảnh đế: Mãnh liệt yêu cầu chương sau thêm một cảnh giường chiếu!