Chị Có Từng Yêu Tôi?

Chương 17



Bích Diệp vốn không thích ồn ào nên sau khi giao Hoàng Lân cho dì trông chừng liền rời khỏi. Lúc ngồi trên xe đến đây, cảnh sắc xung quanh đã thu hút cô, nên cô quyết định muốn ngắm chúng từ trên cao, đúng lúc phía trên ban công ngôi nhà cũng không có ai, nên tiểu Diệp liền đi đến cầu thang để lên lầu. Dọc đường đi lên ban công ở tầng thượng, cô có đi ngang qua quầy đồ uống trên lầu nhưng không nhìn vào trong nên không biết được có người luôn dõi theo bóng lưng cô. Cung Hoàng thấy cô một mình bước lên lầu liền lo lắng không biết bé con có đi lạc không, nhưng mẹ lại giao việc phải canh chừng tiểu thư Dương gia này, lòng đầy khó khăn. Cậu quay sang nhìn Na Na bắt chuyện:

" em...có muốn lên tầng thượng ngắm cảnh?".

Na na bất ngờ nhìn anh trai trước mặt, từ nãy đến giờ không trả lời cô câu nào trọn vẹn, giờ lại mời mình ngắm cảnh, không khỏi vui thầm trong lòng:

" Dạ được chứ!".

Cậu nghe được đáp án mong muốn nên liền xuống ghế, dặn dò cô đi theo sau mình.

Lúc này, Bích Diệp đã đi đến sân thượng, cô bắt đầu hít sâu một hơi và nhắm mắt cảm nhận, bầu không khí ở đây quả thật trong lành dễ chịu, vì đây là ở lầu bốn nên nhìn xuống phía dưới, ta có thể nhìn mọi thứ một cách tổng quát. Sân thượng này ở phía trước biệt thự, nhìn gần xuống dưới là những cô chú ăn mặc sang trọng đang cầm trong tay ly rượu, trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Nhìn ra xa, có thể thấy được cảnh biển mênh mông rộng lớn, từng đợt sóng cuốn nhẹ vào bờ, những gợn biển xanh nhấp nhô liên hồi. Từ nhỏ, cô đã rất nhạy bén với âm thanh, chỉ cần nhắm mắt nghe tiếng gõ của đồ vật là đã biết nó là món đồ gì, đang nằm ở vị trí nào. Rồi khi nghe các bài hát bất kì, cô cũng có thể phân biệt được các cao độ, nốt nhạc của nó.

Đứng yên lặng, nhắm mắt lại, dễ dàng nghe được âm thanh của chim yến đang hót, tiếng lá dừa lay động, tiếng sóng biển nhấp nhô, một khúc nhạc của thiên nhiên khiến lòng người dễ chịu.

Phía sau có tiếng bước chân, cô xoay người lại:

" Thì ra là anh".

Cung Hoàng lúc này đang đứng thất thần nhìn cô, anh không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô đều không tự chủ được mình như vậy. Ở phía sau, Na Na cũng rất tò mò phía trước là ai mà khiến Cung Hoàng đứng bất động như vậy. Na Na lướt qua anh, đi về phía trước, khi nhìn thấy người mình muốn tìm đang ở ngay trước mặt liền vui mừng chạy đến bên cạnh:

"Thần tiên tỷ tỷ! Em ngày nào cũng muốn gặp lại chị, em đến bữa tiệc cũng là vì tìm gặp chị lần nữa đó." vừa nói vừa nắm lấy một phần góc váy của chị gái trước mặt làm nũng.

Bích Diệp dò lại kí ức, liền nhớ ra người trước mặt:

"Em là...bé gái bị lạc?".

"Dạ phải, lần trước cảm ơn chị nhiều lắm, em cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau mới có thể gặp lại lần nữa. Liệu sau nay, em có thể trở thành chị em tốt với chị không?".

Bích Diệp đang suy nghĩ không biết đáp ra sao, thấy vẻ mặt vui mừng, mong đợi của bé con trước mặt cũng không nỡ phá vỡ, bèn gật đầu nhẹ:

" Được".

"Hay quá đi. Hôm nay em được thu hoạch lớn rồi, được làm bạn với thần tiên tỷ tỷ thì còn gì bằng."

Thấy bé con trước mặt quá đáng yêu lại muốn làm bạn với mình như vậy, Bích Diệp cũng dần dần tiếp nhận cô bé. Sau đó, Bích Diệp cũng sực nhớ còn một người đứng yên ở đây từ nãy đến giờ:

"Anh sao cũng lên đây?".

Anh nhẹ bước đến cạnh cô:

"Bộ anh không được đi lên tầng thượng ngắm cảnh à, dẫu sao đây cũng là nhà của anh".

Cô nghe vậy chỉ đáp khẽ lại:

" tùy anh" rồi xoay người tiếp tục việc mình đang làm dở. Ba người cùng nhau đứng ngắm cảnh nhưng mỗi người lại nhìn một thứ khác nhau. Trong lúc Bích Diệp ngắm cảnh, Cung Hoàng luôn lén nhìn về phía cô. Dường như Na Na cũng cảm nhận được điều đó nhưng cũng chỉ im lặng, tiếp tục ngắm biển cùng họ.