Chị Có Từng Yêu Tôi?

Chương 32



Thứ sáu này gia đình Cung Hoàng bảo cậu về gấp có chuyện nên sau khi kết thúc tiết học cuối cùng trong tuần, cậu đã về trước không thể đi cùng Bích Diệp đến văn phòng hội. Trên ghế chờ trong văn phòng chỉ có hai người là Bích Diệp và Lệ Quyên. Bầu không khí hơi có chút gượng gạo. Lệ Quyên nhìn sang cô gái bên cạnh, trông cậu ấy quả thật rất xinh đẹp, nếu đem gương mặt cô so với tỉ lệ vàng thì chắc tỉ lệ chính xác sẽ trên 90%. Nhất là đôi mắt màu tím violet khác hẳn mọi người xung quanh. Dù chỉ mới ở độ tuổi học sinh nhưng đã có nét sắc sảo riêng biệt, ắt hẳn không thua kém những diễn viên mới nổi hiện nay.

Bích Diệp cảm nhận được ánh mắt dò xét của người còn lại lên mình, khi cô quay sang thì cô gái đó lại cúi đầu nhìn xuống váy mình, tai hơi đỏ. Bích Diệp không hiểu sao lại nhìn cô giống như một con mèo nhỏ đang cụp tai xuống vì xấu hổ, không hiểu sao lại thấy rất đáng yêu,

"Cậu...là Lệ Quyên?".

Lệ Quyên ngước mặt nhìn tiểu Diệp.

"À..phải...là mình"

"Mình tên Bích Diệp."

"Mình biết cậu!" Lệ Quyên nói to.

Bích Diệp hơi sững sờ trước thái độ của cô gái này. Tuy nhiên cô nhìn ra được cô nàng này là một người chính trực thật thà, lại đặc biệt khá nhút nhát.

"Thật ra là do nhảy lớp nên mới cùng khối với mọi người. Nếu nói chính xác em phải gọi mọi người là anh chị mới phải."

"Không...không sao đâu. Gọi bạn bè sẽ thân thiết hơn."

"Ừm, cậu nói phải."

Hai người cũng không còn ngượng ngùng lúng túng như trước nữa, trò chuyện cùng nhau nhiều hơn.

"Mọi người thường nói cậu lạnh lùng khó gần, nhưng xem ra cậu không như vậy."

"Thật ra...họ nói không hẳn là sai. Tiêu chuẩn kết bạn của mình rất dễ, chỉ cần để mình cảm nhận được thiện ý của họ là được. Vả lại, nếu gặp đúng người thì mình cón nói rất nhiều nữa là đằng khác."

"Vậy...mình được xem là...hợp ý cậu sao?"

Bích Diệp phụt cười:

"Phải, mình rất giỏi trong việc nhìn người nên cảm nhận được chúng ta có thể làm bạn."

"Cảm ơn cậu. Cậu là người bạn đầu tiên của mình ở trường đấy".

"Đầu tiên?"

"Vì mình sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở quê. Mình đã nổ lực rất nhiều, cha mẹ còn phải buôn bán rất cực khổ ngày đêm tích lũy tiền gửi lên hằng tháng..."

Thấy được sự ngập ngừng của cô bạn này, Bích Diệp tiến lại gần đưa tay lên vai cô vỗ nhẹ an ủi.

"Mình dựa vào học bổng của trường mà ở lại kí túc xá, ngày đêm ra sức học tập. Nhưng những người khác chỉ xem mình là mọt sách, lại hay rụt rè nên thường bắt nạt mình. Nhưng mình cũng không để tâm hay muốn chống trả...vì mình biết, họ là con của những gia đình lớn, nếu đụng phải không biết liệu còn yên thân mà ở lại chốn thành thị này..."

Trong lòng Bích Diệp lúc này cảm thấy buồn thay cho cô gái này. Thử hỏi nếu cô không phải con gái Hàn gia thì những việc này cũng sẽ xảy ra với cô sao?.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, theo sau đó là một chàng trai với mái tóc bạch kim, mặc trên người bộ đồng phục nam của trường nhưng khác ở chỗ, trên cỗ tay có dán dãy băng màu đỏ ghi chữ hội trưởng.

Ánh mắt của Minh Hạo sau khi bước vào phòng liền đặt lên người Bích Diệp. Nếu khi nhìn trong tư liệu ảnh, chỉ thấy cô là một cô gái xinh đẹp với ánh mắt màu tím lạnh nhạt. Giờ đây, khi đối diện với người thật lại đem đến một cảm giác khác, không chỉ xinh đẹp mà lại còn rất sắc sảo, quyến rũ lòng người. Dù sao cũng chỉ đang ở độ tuổi dậy thì nhưng không ai biết nếu trưởng thành sẽ kinh diễm ra sao.

Đứng hình vài giây nhưng anh nhanh chóng bình thường lại, tiến đến bộ ghế ngồi đối diện về phía hai người.

Minh Hạo lịch thiệp đưa tay chào hỏi Lệ Quyên sau đó đưa sang Bích Diệp.

"Rất vui được gặp em, Hàn Bích Diệp."

Dù không thích ánh nhìn của người này lắm nhưng cô vẫn phải giữ phép lịch sự đưa tay ra bắt lấy:

"Chào anh".

"Được rồi, bắt đầu vào việc chính vậy.

Tôi chấp nhận để hai người tham gia hội. Chắc mọi người cũng đã biết công việc chính của hội viên rồi nhỉ?"

Ánh mắt anh liền nhìn sang Bích Diệp, không khí im lặng một khoảng lâu, Lệ Quyên tiếp lời:

"Có phải là tổ chức sự kiện, quản lí nề nếp của học sinh các khối?"

"Ừm, cậu nói đúng. Hiện tại tớ cần một thư kí riêng. Chả hay học muội Hàn đây...có thể giúp anh không?"

Bích Diệp nhìn vào ánh mắt người con trai này, cô có thể cảm nhận hắn cố ý tiếp cận mình, nhưng chắc chắn hắn không có ác ý gì nên cũng không phản cảm mấy với người này.

"Tùy anh, dù sao tôi cũng đồng ý tham gia hội, ở chức vụ nào cũng được."

"Được, vậy bây giờ tôi sẽ phổ biến vài công việc cần hai người làm.

Sắp tới kì tuyển sinh dành cho các em khối 9, mình cần Lệ Quyên giúp nhận hồ sơ của thí sinh sau đó cập nhật thông tin của họ vào bộ máy nhà trường. Rồi cùng với các thành viên khác trong hội tổ chức sắp xếp phòng thi và thức uống cổ vũ.

Còn về các thí sinh ở các vùng quê lên, có lẽ họ sẽ đến sớm hơn ngày thi để tìm phòng trọ. Mình cùng Bích Diệp sẽ cùng nhau đi giúp đỡ họ tìm kiếm phòng trọ phù hợp. Các cậu có ý kiến gì nữa không?"

Cả hai người nghe thấy kế hoạch sắp xếp của Minh Hạo đúng thật rất hợp lí nên đều đồng ý gật đầu. Đúng là khi anh nghiêm túc làm việc thì đều có kế hoạch rất rõ ràng, không hề giống vẻ ngoài không chính chắn của mình.

"Được rồi Lệ Quyên cậu có thể quay về rồi. Thứ hai sẽ bắt đầu công việc."

"À được, vậy...mình quay về kí túc xá đây."

"Vậy tôi cũng đi đây." Bích Diệp vừa định đứng khỏi ghế rời đi liền bị tay của Minh Hạo nắm giữ lại.

"Khoan đã, anh còn việc muốn nói riêng với em".

"Anh...trước tiên buông tay ra đã."

"À...xin lỗi."

Hai người lại tiếp tục đối diện với nhau.

"Em là con gái duy nhất của phu nhân Hàn Nhược, đúng chứ?"

"Phải."

"Thế họ đối với cô bao năm qua tốt chứ?"

Cô nhìn anh một cách cảnh giác, sao người này lại hỏi cô một câu hỏi kì lạ như vậy. Họ là cha, là mẹ của cô, chắc chắn không ai tốt với cô như hai người họ.

"Rốt cuộc ý anh là gì?".

Anh nhìn cô đầy thích thú, tay gõ nhẹ lên bàn:

"Tôi cũng không có ý gì, chỉ thắc mắc hai người họ đối với một đứa trẻ không thân thuộc sẽ có thái độ gì?"

Cô tức giận gõ mạnh vào mặt bàn:

"Anh nói ai không thân thuộc? Anh nói rõ cho tôi."

Minh hạo chỉ cười nhếch miệng, đưa tay cầm ấm trà rót vào ly, tay trái thanh lịch cầm lấy tách trà và thưởng thức hương thơm của nó:

"Em xem, nước trà này, nếu là người không biết thưởng thức sẽ chỉ nghĩ nó rất bình thường, nhưng thực chất đây là trà Đại Hồng Bào- một loại trà đắc nhất thế giới."

Anh lại tiếp tục uống một ngụm trà sau đó đặt lại bàn. Anh đứng khỏi ghế, tiến đến gần Bích Diệp rồi đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc xõa trước mặt cô ra sau tai, giọng nói nhỏ lại, đủ để cô nghe thấy:

"Giống như một người nào đó, số phận đã định sẵn sẽ không thể giống người thường."

Cô lấy tay gạt tay người trước mặt ra khỏi người mình.

"Ây da...xem em kìa. Anh chỉ đùa thôi. Không cần để tâm. Được rồi, thứ hai chúng ta sẽ bắt đầu công việc. Nhưng trước hết em để lại cho anh số điện thoại để sau này tiện liên lạc."

Minh Hạo đưa điện thoại của anh cho cô gõ số vào, sau khi xong việc Bích Diệp cũng chả muốn ở đây lâu nên bước đi khỏi.

"Đúng là rất cá tính...rất xứng đáng là con của người ấy."

Điện thoại Minh Hạo bỗng có một cuộc gọi vang lên, nhìn tên của người đang gọi liền bắt máy, người đầu dây bên kia bắt đầu trước:

"Con đã tìm ra được con bé chưa?"

"Dạ rồi, nhưng con nghĩ thời cơ chưa đến."

"Ừm, ta cũng nghĩ vậy. Nhưng con phải chú ý nhiều đến nó trong thời gian sắp tới. Có lẽ những người của tổ chức kia đã bắt đầu rục rịch rồi."

"Dạ, con hiểu rồi."

Cuộc gọi kết thúc, Minh Hạo quay lại bàn làm việc ngồi lên ghế, tựa lưng vào thư giãn một chút. Anh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa số

"Thật yên bình...nhưng yên bình chính là mở đầu cho một chuỗi những giông tố sau này. Haizz xem ra cô bé Bích Diệp này, không thể nào yên ổn được lâu nữa."