Vậy người mà hắn yêu là ai? Lâm Nhất Phàm cảm nhận thấy một dòng nước ấm nóng đang bao quanh trái tim mình, nơi mà hắn tự cao tự đại 27 năm trời không có ai xâm phạm tới, đến hôm nay đã có người chọc thủng đi vào trong rồi.
Lâm Nhất Phàm không nhìn Giai Kỳ, đôi con ngươi đen láy cứ ghim thẳng xuống dòng nước yên ả dưới hồ.
-Anh không thương hại em, chỉ là bản thân có phần nhầm lẫn, anh mất 4 năm ngộ nhận, còn em chỉ gần đây mới để ý tới anh không phải sao? Anh không phủ nhận là mình đã có người để lo lắng rồi, càng không phủ nhận đó là Châu Nhược Vũ, chúng ta có duyên nhưng duyên chưa tới, lại chẳng nợ nần gì nhau, mong rằng sau này có gặp nhau giữa đường vẫn có thể chào nhau như hai người bạn.
Lâm Nhất Phàm nhấc chân rời đi, Giai Kỳ ở đằng sau hét lên trong vô vọng. -Nếu hôm nay anh rời đi thì em sẽ nhảy xuống đây chết cho anh xem.
Lâm Nhất Phàm dừng lại nhưng không quay đầu, nơi đây khá vắng vẻ, cũng chẳng có xe cộ chạy qua, âm thanh cất lên cũng vì vậy mà có hơi vang dội.
-Nếu em trân trọng bản thân mình thì phải biết tự thương lấy mình, mong rằng sau này sẽ có người yêu thương em hết lòng. Anh là người đã có vợ, anh sẽ chỉ bảo vệ cho một mình cô ấy, nếu ai cố ý hãm hại cô ấy chắc chắn anh sẽ không bao giờ niệm tình riêng mà bỏ qua.
Lâm Nhất Phàm dứt khoát bước đi, tiếng động cơ xe vang lên đinh óc, Giai Kỳ ngồi bệt dưới đất, mày cau lại đâu sát vào nhau, kể cả khi cô nói sẽ chết Lâm Nhất Phàm cũng không quay đầu, còn đe dọa cô không được làm hại Châu Nhược Vũ. Nhưng anh biết không Lâm Nhất Phàm, chính vì câu nói đó tôi sẽ khiến Châu Nhược Vũ chấm dứt những ngày tháng yên ấm của mình. Giai Kỳ này nếu không phải là duy nhất thì sẽ chẳng là ai cả. Lâm Nhất Phàm về nhà, lúc này mới có 9 giờ tối nhưng Nhược Vũ đã say giấc, hắn ngồi bên mép giường nhìn cô thật lâu. Đến giờ vẫn không lý giải được, tại sao cái miệng nhỏ chanh chua này lại làm hắn mê đắm tới như vậy?
Ngồi nghĩ nghĩ Lâm Nhất Phàm không nhịn được cúi đầu khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, Nhược Vũ tưởng muỗi cắn đưa tay lên gãi gãi rồi ngủ tiếp. Hắn bật cười rồi ngã lưng xuống giường ôm cô vào lòng nhắm mắt ngủ say.
Sáng hôm sau Nhược Vũ bị đánh thức bởi cơn mưa lớn, cô giật mình mở mắt đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay của Lâm Nhất Phàm. Trời cho cô cái nết đã ngủ là quên trời quên đất, tối qua Lâm Nhất Phàm về lúc nào cô cũng không hay. Nhưng mà ai cho hắn cái quyền tối nào cũng ôm cô ngủ vậy, không phải tối qua còn đi tìm hoa sao? Tưởng qua đêm luôn ở bên ngoài rồi chứ. Nhược Vũ càng nghĩ càng tức, cô đấm vào ngực hắn lớn tiếng. -Dậy đi, dậy nhanh lên…
Lâm Nhất Phàm mở mắt ngay lập tức, một cái vươn vai cũng không có, cứ như hắn đã tỉnh ngủ từ lâu rồi.
-Hửm…
Lâm Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn Nhược Vũ , bàn tay khẽ vuốt chóp mũi cô một cái. Nhược Vũ gạt phắt tay hắn ra một bên lồm cồm ngồi dậy.
-Anh có xem mấy bộ phim ngôn tình không, cái gì mà thỏa thuận hôn nhân đó. Tôi với anh cũng làm như vậy đi.
Lâm Nhất Phàm trở mình, gối đầu lên cánh tay nhàn nhạt lên tiếng.
-Em muốn thỏa thuận như thế nào?
-Sao này tôi và anh mỗi người một giường, không được đụng chạm nhau, anh cũng không được ôm tôi, không được làm chuyện bậy bạ gì đó với tôi. Trên người anh toàn mùi nước hoa của phụ nữ, vậy mà còn có thể ôm ấp tiểu thư ngọc ngà tôi đây, thật gớm ghiếc.
Mái tóc hơi mất trật tự của Nhược Vũ làm Lâm Nhất Phàm muốn đè cô xuống chải cho ngay ngắn lại. Người hắn làm gì có mùi gì, là cô tự ghen tuông rồi tưởng tượng ra thôi, tối qua hắn đứng cách Giai Kỳ cả mấy mét. Nhưng mà biết ghen là tốt, Lâm Nhất Phàm thong thả lên tiếng đáp lại. -Hình như em xem nhầm phim rồi, hôn nhân mà có hợp đồng thì chỉ có hợp đồng cùng nhau tạo em bé thôi.
Nhược Vũ trợn mắt nhìn hắn, cái tên vô sỉ này nói luyên thuyên cái gì vậy.
-Đúng là đồ mặt dày.
Nhược Vũ rời giường, trước khi đóng cửa phòng tắm còn nghe tiếng của Lâm Nhất Phàm văng vẳng truyền tới.
-Tối nay anh có hẹn cùng vài người bạn, em đi cùng anh nhé.
Đi với bạn sao? Tiểu thư cô đây không có hứng thú.
Mặc cơn mưa trút xuống xối xả ngoài kia, đến giờ làm thì vẫn phải tới công ty. Nhược Vũ tranh thủ lúc mọi người cặm cụi làm việc liền đi lên tầng ba tìm Lâm Khải Trạch, cửa không khóa, cô định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy Lâm Khải Trạch đang nói chuyện với Hắc Minh.
-Chuyển toàn bộ vốn qua Trương Thị, lần này tôi không thể thua nó được.
-Lâm tổng, nếu làm như vậy thì lấy thiết bị đâu để lắp ráp ô tô. -Thì cứ nhập về rồi báo mất vậy thôi.
Nhược Vũ nghe không hiểu gì nhưng có thể đoán được họ đang mưu tính một chuyện gì đó. Cô đứng thêm vài phút, đợi bên trong yên ắng rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
-Vào đi.
Nhược Vũ hít một hơi đi vào trong đặt cốc cafe lên bàn cho Lâm Khải Trạch rồi bắt chéo chân bình thản nói.
-Em đọc được tin Triệu tổng bị sờ gáy rồi.
Sáng nay nội bộ Trương Thị xôn xao về việc cục quản lí thị trường xuống kiểm tra chất lượng mỹ phẩm của Trương Thị, do bị nhiều người dùng tố cáo làm hàng giả. Nhược Vũ nóng như lửa đốt, Trương Thị là tâm huyết cả đời của ba mẹ cô bây giờ bị Triệu Phi đạp đổ hết rồi.
Chuyện này tất nhiên Lâm Khải Trạch cũng biết, mấy ngày nay hắn mất ăn mất ngủ. 60 phần trăm cổ phần Trương Thị là do Triệu Phi thay hắn nắm giữ, nếu lần này bị điều tra làm rõ sợ rằng mọi chuyện sẽ bại lộ. Hắn có thể chạy tội nhưng cổ phần Trương Thị bị tịch thu thì hắn sẽ trắng tay chẳng còn gì. Lâm Khải Trạch nhìn cô hỏi. -Em có cao kiến gì không?
Nhược Vũ ranh ma vờ suy nghĩ rồi làm như đây là chuyện bất khả thi.
-Cao kiến thì em không có vì Triệu tổng là người đứng đầu Trương Thị, chúng ta chỉ là nhà đầu tư, anh cũng không thể thay lãnh đạo của Trương Thị bằng một ai khác được đúng không. Xem ra chuyện đầu tư lần này chúng ta phải chịu lỗ rồi.
Cô lén nhìn biểu cảm của Lâm Khải Trạch, hắn rõ ràng có chút đắn đo, cô cũng không nói gì thêm, người khôn ăn nói nửa chừng, cô tin rằng hắn hiểu.
Nhược Vũ rời khỏi phòng Lâm Khải Trạch trong lòng hơi bất an, tại sao hắn biết mỹ phẩm Trương Thị đang bị kiểm tra khắt khe nhưng hắn vẫn muốn đổ tiền về đó, lúc nãy cô còn nghe được hắn muốn tạo dựng hiện trường giả, vậy nếu ở kho mất đồ ai sẽ là người chịu trách nhiệm. Lâm Nhất Phàm có bị ảnh hưởng gì hay không? Mộng Nhu hôm nay lại thu thập được thêm vài tấm ảnh Nhược Vũ bước ra từ phòng làm việc của Lâm Khải Trạch. Cô không khỏi cười lạnh hài lòng, đúng là tiện nữ. Mộng Nhu ngước lên nhìn cánh cửa trên tầng ba, 5311, hôm qua Vũ Khiết Đan đã cho cô biết mật mã phòng, đợi xem tôi sẽ vạch trần bộ mặt giả tạo của cô như thế nào.