Chị, Em Yêu Chị

Chương 77: Chương 77





Ngày hôm sau, quả thực Trương Quân Ninh hẹn Vũ Hương Ly gặp mặt. Địa điểm là tại một quán cà phê.
Hai người ngồi đối diện nhau. Vũ Hương Ly yên lặng, Trương Quân Ninh nhìn xung quanh, quán cà phê này nằm sát mặt đường, bàn ghế và thiết kế bên trong nhã nhặn, nhạc nhẹ mở lên, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
– Tôi sắp về nước.
Trương Quân Ninh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, phảng phất dịu dàng vô cùng.
– Vậy thì tốt, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Vũ Hương Ly trầm giọng, cứ mỗi lần ở gần người này trong lòng cô đều chán ghét, bất an.
Trương Quân Ninh cúi đầu, cười khổ.
– Tôi đã làm gì để em phải ghét tôi đến như thế?
Trong giọng nói chứa đầy chua xót, Vũ Hương Ly giật mình, cô ta vừa nói tiếng Việt?
– Cô biết tiếng Việt?
Trương Quân Ninh nhìn sắc mặt người đối diện. Phải. Tôi học vì em đấy.
– Sao vậy? Trần Thiên Hương có thể học tiếng Trung, tôi lại không thể học tiếng Việt sao?
Vũ Hương Ly lạnh mắt.
– Tôi không quan tâm, biết hay không là việc của cô.
– Ừ. Sao cũng được. Trước khi tôi đi, em không nói được câu nào để tạm biệt sao?
Trương Quân Ninh nhướn mày, Vũ Hương Ly nhìn cô, có thật người này sắp đi, sau đó không bao giờ làm phiền vào cuộc sống của cô nữa? Nếu vậy, tiếc gì một lời tạm biệt.
Cô đưa tay ra phía trước, Trương Quân Ninh bất ngờ, thế nhưng cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay kia. Vũ Hương Ly hơi cười.
– Cô về cẩn thận.
Nói rồi nhanh rút tay lại, cầm lên túi xách rời đi. Trương Quân Ninh cũng đứng dậy đi theo.
Ra đến cửa, Vũ Hương Ly định gọi taxi, may mắn lại thấy một chiếc đỗ bên kia đường, nhìn đèn tín hiệu, đến khi đèn xanh liền qua đường. Cô đi bình thường, chợt cảm thấy vô cùng bất an, ngay lập tức có một chiếc xe lao tới, trong khoảnh khắc, đôi mắt cô mở to, tim như ngừng đập. Đột ngột có một lực mạnh mẽ đẩy cô ra xa, cả người ngã mạnh trên nền đường lạnh tanh, cô choáng váng, nghe tiếng động rất lớn, tiếng phanh gấp xe, tiếng va chạm. Ngay lập tức nhìn về vị trí nơi mình vừa đứng, trái tim như bật ra khỏi lồng ngực.

Cô nheo mắt, nơi cô vừa đứng…Trương Quân Ninh, Quân Ninh cô ấy đang nằm ở đó. Sợ hãi, lồm cồm đứng dậy, cả người vừa bị va đập khá mạnh nên có chút đau, khó khăn đứng dậy, đi đến gần nơi cô ấy đang nằm. Trương Quân Ninh bị xe đâm vào, nằm úp sấp, Vũ Hương Ly lật cô dậy, lo lắng nhìn xem, trên trán người kia đang đổ máu, vết thương rất sâu, vẫn đang thở, thế nhưng hô hấp rất khó khăn, cô vội lấy điện thoại ra gọi cứu thương. Người qua đường càng lúc bâu lại càng nhiều. Sắc mặt Vũ Hương Ly tái nhợt, nhìn cô gái đang nằm gối đầu trên đùi mình, người này… Trương Quân Ninh, cô bị điên rồi!
Cô nhìn quanh, thấy túi xách của mình rơi gần đó, vội với lại, lấy từ bên trong ra băng gạc, cố gắng cầm máu chảy đang chảy từ trán người kia. Vừa cầm máu vừa lẩm nhẩm.
– Trương Quân Ninh, cô bị điên, điên khùng rồi, cô lao vào làm gì? Tôi đã không yêu cô, làm sao cô phải bảo vệ tôi? Tôi có ra sao cũng không cần cô can thiệp cơ mà, tại sao phải lao vào? Cô muốn tôi cả đời mắc nợ cô à?
Tơ máu trong mắt Vũ Hương Ly nổi lên dày đặc, đỏ ngầu. Nước mắt gần như rơi ra, ngay tại khoảnh khắc cô nhìn thấy Trương Quân Ninh nằm tại vị trí đáng lẽ phải là mình nằm, trong lòng bỗng nhiên run rẩy, trái tim co giật thật mạnh, một người phải yêu sâu sắc như thế nào mới có thể dám hy sinh cả tính mạng cho người mình yêu, ngay cả cô rất yêu Trần Thiên Hương, đến lúc phút chót như vừa rồi, có thể không do dự, thẳng tay đẩy chị ấy ra còn mình thế vào chỗ đó? Cô nhận ra, thì ra được yêu thương một người là như thế, hết thảy vì người đó, kể cả tính mạng cũng không tiếc, vậy mà cô đối xử với Trương Quân Ninh, có phải quá mức quá đáng không? Ngay lúc này, cô buông bỏ tất cả cảm giác ghét bỏ với người đang nằm đây, cô sợ hãi, sợ hãi Trương Quân Ninh sẽ chết.
– Chị…chị không được chết, nếu chị chết, tôi sẽ hận chị cả đời.
Còi xe cứu thương vang lên dữ dội, rất nhanh, Trương Quân Ninh được đưa lên xe, Vũ Hương Ly cũng lên theo, bàn tay sợ hãi nắm chặt bàn tay người kia, Trương Quân Ninh dường như cũng có phản ứng, đan các ngón tay vào tay người kia, nắm chặt lấy. Chìm vào hôn mê.
***
Thái Mỹ gọi điện thoại cho Trần Thiên Hương, nói rằng bác sĩ Trương Quân Ninh làm tình nguyện tại bệnh viện gặp tai nạn giao thông, Vũ Hương Ly cũng ở đó. Chưa đợi cô nói hết câu Trần Thiên Hương đã ngắt điện thoại.
Cô sợ hãi, lái xe thật nhanh tới bệnh viện, đến cổng, lúc này xe cứu thương cũng dừng lại, thùng sau mở ra, trên chiếc giường đẩy là Trương Quân Ninh đang nằm, máu trên đầu thấm đỏ băng gạc. Bên cạnh là Vũ Hương Ly cũng đang chạy theo, bàn tay hai người đan chặt lấy nhau, nước mắt Vũ Hương Ly còn chưa khô, khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Trần Thiên Hương định tiến lên, thế nhưng khoé môi co giật, cô dừng lại, nhìn bàn tay quen thuộc kia đan vào bàn tay khác, ánh mắt kia, thái độ lo lắng kia, tình cảnh kia quá đỗi quen thuộc, cô đã từng trải qua, là ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, giông bão đen tối, chiếc xe chở hàng kia như điên rồ lao đến, thẳng về phía cô, người đó thẳng tay, mạnh mẽ đẩy cô ra ngoài, sau đó, sau đó cả người anh ta toàn là máu, bàn tay hai người cũng đan vào nhau, ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi, lo lắng, còn có mất hết hy vọng, chỉ sợ người mình yêu ra đi. Mà tại sao bây giờ, cô thấy ánh mắt Hương Ly giống, quá sức giống ánh mắt cô lúc ấy. Bàn tay nắm chặt lại, móng tay ghim sâu vào da thịt.
Thái Mỹ từ trên xe cứu thương xuống, thấy Trần Thiên Hương đứng kia, vội vàng đi đến.
– Hương Ly không sao cả, chỉ có cô bác sĩ kia, hình như bị thương không nhẹ.
Thái Mỹ thấy sắc mặt Trần Thiên Hương rất kỳ lạ.
– Hương, Hương, em làm sao à?
Hươ hươ tay trước mặt người kia, lo lắng hỏi.
Trần Thiên Hương bình tĩnh lại, thở mạnh ra một hơi.
– Em không sao, chỉ lo lắng quá, đi vào thôi.
Cô đi vào, gần cửa phòng cấp cứu, Vũ Hương Ly ngồi đó, thẫn thờ, đôi mắt đỏ hồng. Cô bước tới, không ngồi bên cạnh, mà ngồi quỳ xuống trước mặt người kia, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô ấy.
– Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?
Có gì đó nghẹn ở trong họng, cô không biết, khi nhìn thấy tình cảnh kia, hai bàn tay đan chặt, ánh mắt ngập đầy sợ hãi. Ánh mắt đó, chỉ có thể quá mức quan tâm, quá mức động lòng mới làm được.
Vũ Hương Ly rơi nước mắt, vùi mặt vào vai Trần Thiên Hương.

– Không, em không sao, Quân Ninh cô ấy, em không biết, xe ô tô lao đến, cô ấy đẩy em ra, chị ơi, ngộ nhỡ cô ấy chết thì sao?
Cô nữ nở, Trần Thiên Hương thở dài, khẽ vuốt lưng người kia, nhẹ giọng nói.
– Không sao, đừng lo, cô ấy sẽ không sao. Em đừng sợ, chị ở đây mà.
Vũ Hương Ly vẫn không ngừng khóc, Trần Thiên Hương chỉ cảm thấy trong ngực cực kỳ khó chịu, tay nắm càng chặt lại.
***
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, trên trán vẫn còn mồ hôi, Vũ Hương Ly vội vàng đứng dậy.
– Bác sĩ Lâm, cô ấy có sao không?
Người được gọi là bác sĩ Lâm này là bác sĩ rất có năng lực ở bệnh viện, ông ta mỉm cười, đáp.
– Không sao rồi, mất khá nhiều máu, bị thương ở đầu, may mắn không ảnh hưởng đến não bộ, còn có, cô ấy bị gãy một tay, đã băng cố định lại rồi, có lẽ mất vài ngày nữa mới tỉnh lại.
Vũ Hương Ly thở phào, tốt rồi, Trương Quân Ninh không chết.
– Cảm ơn bác sĩ.
Cô bắt tay với ông ta, môi nở nụ cười.
Bác sĩ Lâm đi rồi, Trần Thiên Hương mới đi lên, đến gần Vũ Hương Ly, cầm bàn tay phải của cô lên xem, da bị trầy, có máu rỉ ra.
– Em bị thương rồi. Đi băng bó thôi.
Trần Thiên Hương xem xét vết thương, lo lắng nói.
– A… Đau
Lúc này Vũ Hương Ly mới rên lên, Trần Thiên Hương trong lòng khổ sở. Bây giờ mới biết đau à? Lúc nãy bàn tay này đã nắm tay người kia rất chặt, lại còn hồn nhiên ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ ngây ngốc. Bây giờ mới đau sao?
Cô không nói gì, chỉ đơn giản cầm cổ tay Vũ Hương Ly, đi đến một phòng bệnh khác, nhờ y tá băng bó vết thương.
Vũ Hương Ly thấy Trần Thiên Hương chỉ im lặng nhìn y tá băng bó vết thương trên tay mình, không nói thêm câu nào, giờ phút này cô mới thật sự bình tĩnh, suy nghĩ lại những gì vừa xảy ra, lại nhìn đến sắc mặt của Trần Thiên Hương.
– Chị, có phải chị hiểu lầm…

– Không!
Chưa để người kia nói hết câu, cô đã lên tiếng.
Cô y tá thấy giữa hai người có một bầu không khí cực kỳ căng thẳng, vội vã hoàn thành băng bó rồi rời đi. Lúc này Trần Thiên Hương mới lên tiếng.
– Em từng nói với chị, dù có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên và người cuối cùng em yêu vẫn là chị, mãi mãi hướng ánh mắt về phía chị, chị có đi đâu, em nhất định sẽ theo cùng, dù có bất cứ điều gì tệ nhất xảy đến, trong mắt em cũng chỉ có duy nhất chị. Chị tin em, chị thật lòng tin em, chị không hiểu lầm đâu, cũng xin em đừng làm cho chị thất vọng.
Đôi mắt Trần Thiên Hương ửng đỏ, nhớ lại cái nắm tay kia, ánh mắt kia, trong lòng cô lo sợ. Vội vã đứng lên.
– Chị trở lại công ty đây, em về nhà nghỉ ngơi đi. Không sao thì tốt rồi.
Nói rồi quay lưng đi khỏi, Vũ Hương Ly nhìn theo bóng lưng kia. Cổ họng không biết vì sao nghẹn ứ lại.
***
Trần Thiên Hương trờ về công ty, cũng không biết vì sao không thể nào làm việc được tốt nữa, đầu cô đau cực kỳ, tự lấy tay day mạnh mi tâm.
Vũ Hương Ly ở lại bệnh viện, ở trong phòng bệnh nhìn Trương Quân Ninh thật lâu, đầu óc rối bời, thật lâu sau mới trở về nhà.
Cô ngã lên sofa, mở mắt nhìn lên trần nhà, trần nhà được khắc tinh tế, làm bằng thạch cao. Cô chỉ nhìn thẳng lên, nghĩ đến khoảnh khắc Trương Quân Ninh không do dự bảo vệ mình, nghĩ đến thái độ của Trần Thiên Hương, nước mắt chảy dài xuống, cô thật ghét bản thân mình. Làm sao vậy? Rõ ràng rất ghét Trương Quân Ninh, vậy mà khi nhìn thấy cô ấy vì mình mà nằm bất tỉnh trên mặt đường, trái tim mạnh mẽ co giật, thần kinh như sắp phát điên lên, tự nhiên cảm giác mình không hề ghét người đó đến thế, lơ đễnh nghĩ lại từng việc đã xảy ra giữa mình với cô ấy, chỉ cầu xin cô ấy đừng chết, bàn tay còn đan chặt vào tay Trương Quân Ninh, mà, cảm giác lại không hề lạnh lẽo.
Thiên Hương có lẽ đã nhìn thấy cô cùng Trương Quân Ninh, cô từng cùng Trương Quân Ninh xảy ra chuyện cẩu thả, chị ấy chắc chắn biết, thậm chí Trương Quân Ninh hôn mình, chị ấy cũng từng thấy, thế nhưng chưa lần nào Thiên Hương có thái độ như vậy cả. Có phải chị ấy đã nhìn thấy cái gì? Có lẽ bản thân chưa từng nghĩ mình đã làm gì để chị ấy hiểu lầm, hay mình đã làm rồi mà chưa từng biết?
Cô còn nhớ rõ câu cuối cùng chị ấy nói:”Xin em đừng làm cho chị thất vọng.”
Nước mắt cô rơi xuống, ngủ đi lúc nào không hay.
***
Trần Thiên Hương về nhà, nặng nề mở ra cánh cửa. Hôm nay cổ để Hương Vy đến nhà ông ngoại.
Trong nhà tối om, cô định bật điện, lại nheo mắt một chút, thấy Vũ Hương Ly đang nằm ở trên sofa. Đóng lại cửa, không cần bật điện, trong bóng tối, theo cách quen thuộc đi lại gần sofa, người kia nằm trên ghế, quay sang một bên, dáng người hơi co lại, cô ngồi xuống nền nhà, ngay bên cạnh Vũ Hương Ly, điều hoà trong nhà lạnh ngắt, liền tăng độ lên một chút, lấy một tấm chăn, đắp lên người Vũ Hương Ly.
Nằm trên sofa, cô đã tỉnh từ lúc Trần Thiên Hương mở cửa. Vẫn nằm đó, vì mắt đã tiếp xúc quá lâu trong bóng tối cho nên có thể mơ hồ nhìn thấy Trần Thiên Hương.
– Chị đi làm về rồi.
Không phải câu hỏi, cô biết giờ này là giờ Thiên Hương đi làm về. Giọng nói khàn khàn, còn có chút giọng mũi, vừa nghe đã biết là cô khóc rất nhiều, đến nỗi mũi cũng tắc nghẽn lại.
– Em khóc.
Trần Thiên Hương nói, đau lòng.
– Ừ, em khóc.
– Làm sao vậy?

Cô hỏi, như thể chưa từng biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng trong giọng nói chứa đầy buồn khổ.
– Em đã nghĩ tám năm là đủ để chúng ta không còn bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.
Trái tim Trần Thiên Hương như ngừng đập, cô hiểu Vũ Hương Ly đang định nói gì.
– Em biết chị không hiểu lầm mà, nếu không phải hiểu lầm thì là thực sự rồi, em động lòng với người khác?
Trần Thiên Hương nói, trong mắt chất chứa thứ gì đó rất ướt.
– Em không có.
Vũ Hương Ly lên tiếng.
– Em không biết.
Trần Thiên Hương lại nói. Không phải Vũ Hương Ly không có, mà là cô ấy không biết, không biết suy nghĩ và tình cảm cô ấy dành cho người kia đang dần biến đổi, càng không biết rằng đã biến đổi đến mức nào rồi. Đây chính là điều cô lo lắng nhất.
– Em…
– Ly, chị xin em, còn chị, còn con. Em đừng thay đổi, đừng động lòng với người khác.
Cô đưa tay, nắm lấy bàn tay Vũ Hương Ly, nước mắt trực chảy xuống. Cô sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy ánh mắt Vũ Hương Ly ngày hôm này, nhỡ có một ngày, cô ấy sẽ rời bỏ cô, rời bỏ Hương Vy. Lúc đó phải làm sao bây giờ? Trước đây cô luôn tin tưởng, kể cả tám năm xa cách, kể cả khi xa mặt nhưng chưa từng cách lòng, nhưng thà là xa nhau, thà là chưa từng nhìn thấy, có lẽ cô sẽ một lòng tin tưởng, nhưng mà ngày hôm nay, chính mắt cô nhìn thấy, cô biết làm sao để tiếp tục đặt niềm tin bây giờ?
Vũ Hương Ly ôm lấy Trần Thiên Hương.
– Chị đừng nói thế, em không thể nào đâu, chị biết em yêu chị, yêu con, em sẽ không thay đổi, em chỉ là lúc đó quá mức xúc động thôi thật đấy. Chị tin em, em sẽ cố gắng, em sẽ không thay đổi.
Cô ôm chặt lấy Thiên Hương, đôi môi gần như dán sát vào tai cô ấy, khẩn trương nói ra từng chữ, phải, là do hôm nay cô quá xúc động, nhìn thấy Quân Ninh vì cô mà suýt cận kề cái chết, bị cô ấy làm cảm động.
Điện bật lên, Trần Thiên Hương nhìn rõ khuôn mặt người thân yêu nhất, đôi mắt cô ấy đỏ ngầu, toàn là tia máu, khuôn mặt mệt mỏi nặng nề, có lẽ một phần do vẫn còn choáng váng vì vụ tai nạn. Không kiềm được liền kéo tay Vũ Hương Ly, ôm cô ấy vào trong lòng.
Vũ Hương Ly nghe trong lồng ngực Trần Thiên Hương có thứ gì đó đập trầm ổn, cả người phát ra một cảm giác ấm áp. Cô chợt nhận ra, loại tình yêu ấm áp này, bình ổn trao qua như thế này thật sự làm cô an tâm hơn bất cứ điều gì, còn hơn cả việc dùng cả tính mạng để bảo vệ lẫn nhau. Từ cơ thể Trần Thiên Hương phát ra cảm giác ấm áp, cô hơi tách khỏi cái ôm, nhìn vào mắt Trần Thiên Hương, sâu trong đáy mắt thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình, chỉ có mình cô.
– Hương, đừng lo lắng, đừng để tâm, chỉ cần suy nghĩ, trong lòng em luôn chỉ có chị.
Hai bàn tay đặt trên gò má Trần Thiên Hương, trán chạm vào nhau, chóp mũi khẽ chạm. Cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Hương cảm nhận, khi ở gần sát bên người cô yêu thương nhất mà lại có cảm giác bất an đến thế.
(Chuyện này chưa thể kết thúc ở đây đâu. Tám năm thì đã là gì đâu? Có một số người nghĩ rằng thời gian là minh chứng tình yêu. Xin lỗi, tôi không tin, tám năm, mười năm, hai mươi năm, họ vẫn có thể rời khỏi nhau, vì trăm ngàn lí do, cho nên cuộc sống chả bao giờ có những cái đẹp như mơ cả, nhìn về những thứ mình đã làm được, trong lòng nghĩ thế là tuyệt vời quá rồi, không thể nào có thể thay đổi được, núi sông khó rời, ai bảo thế? Nghe thấy cái gì gọi là ‘của lạ’ chưa? Một của lạ bằng tạ của quen, ngày hôm nay thế này ngày mai nhìn thấy thứ khác sẽ lại có hứng thú, biết được có cái gì nhen nhóm trong lòng, có khi thay lòng đổi dạ bao giờ còn không biết. Điều quan trọng là tình yêu của mình có đủ lớn để vượt qua không, không phải lúc nào cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua, mà khó khăn thì lúc nào cũng muốn xảy đến. Không phải cứ là truyện thì lúc nào cũng như mơ, như mơ thì tôi đi viết cổ tích đây.)
(Chị Ly này, lâu lâu lại thích của lạ à :)))))))))