Chị Gái Độc Thân Muốn Yêu Đương Rồi!

Chương 25: Chương 25




Đột nhiên, anh phát hiện ra gần đó có một bụi rậm lớn, đủ chỗ cho một đứa trẻ ngồi.

Nhưng xung quanh đây là rừng núi hoang vu, cái bụi này thật sự không mấy khả nghi, vậy là anh chuyển mắt, vội chạy theo cô.
Cả buổi chiều, Mộc Yên Chi cứ phải hứng chịu chục ánh mắt từ mấy cô gái trẻ.

Bọn họ nhìn chàng trai luôn bám lấy cô, không ngừng bàn tán:
- Cậu nói xem, anh trai kia không phải là người yêu của bác sĩ Mộc đấy chứ?
- Tôi không biết.

Mặc dù nhìn họ xứng đôi thật nhưng tôi vẫn không cam tâm.
- Cái gì mà xứng đôi? Nhìn là biết “phi công” với “máy bay” rồi.
- Vậy thì sao chứ? Tôi thấy chị Yên Chi đẹp mà.
Tuy bọn họ ngồi cô khá xa, nhưng vì thính lực của Mộc Yên Chi tương đối tốt, thêm cả là năm, sáu cái miệng gộp lại, cô không nghe thì đúng là phí.

Tâm trạng cô hoàn toàn không tốt, biểu thị rõ ràng trên gương mặt, lúc Cao Tuấn Lãng đưa nước sang, cô liền hất đi, hậm hực nói:
- Cậu vào nhà đi, đừng quấy rầy tôi nữa.
Anh không biết tại sao cô lại tức giận, nhưng lại không dám hỏi, bèn cụp mắt, ra vẻ tủi thân đi vào trong.
Trời ở đây tối rất nhanh, hơn nữa sau tám giờ tối đường dây dẫn điện không ổn định, thường xuyên bị ngắt điện, cho nên mọi hoạt động ăn uống của đoàn bác sĩ đều được thực hiện trước sáu rưỡi.
Cao Tuấn Lãng vì là khách của nhà nghỉ nên cũng được ngồi chung trên bàn lớn để ăn cơm cùng đoàn.

Anh ngồi cách cô không xa, vừa vặn có thể nhìn cô từ góc chính diện.


Mấy cô thực tập sinh trẻ tuổi giành ngồi gần anh, cuối cùng cũng có vinh dự ngồi kế, nhưng hình như từ đầu bữa đến giờ vẫn chưa nhận được cái liếc mắt nào.
Vậy mà cô gái có được diễm phúc kia không ngừng xuýt xoa, tay chân quấn quéo hết cả, thì thầm với cô bạn bên cạnh:
- Mẹ ơi, anh ấy thơm quá! Không phải nước hoa đâu, là mùi hương rất nam tính, là mùi hoocmon đấy.
Cô ngồi đối diện còn nghe thấy, bĩu môi nghĩ thầm:
-  Hoocmon cái gì chứ? Đúng là mê trai tới mức nói sảng rồi.
Nãy giờ anh vẫn luôn nhìn cô, thấy biểu tình trên gương mặt liền bật cười.

Hai người ngồi cạnh tưởng anh nghe thấy lời khen kia liền gắng sức nói to hơn chút nữa, cuối cùng bị giọng của Hoàng Trình chặn lại:
- Mọi người trật tự đi! Chúng ta bàn chuyện một chút!
Cao Tuấn Lãng vẫn không ngẩng mặt nhìn lên, chú tâm quan sát cô.

Hoàng Trình nói tiếp, lời nói cố ý nhằm vào anh:
- Cậu trai đang ngồi kia không phải người trong đoàn, có thể vui lòng đi nơi khác ăn không?
Lúc này anh mới biết người ta nhắc đến mình, bình tĩnh đáp lại:
- Tại sao tôi phải đi nơi khác? Tôi đã trả tiền thuê phòng rồi mà?
- Nhưng đây là chuyện riêng, e là cậu không tiện nghe đâu.
Cao Tuấn Lãng nhếch mép cười, biết là Hoàng Trình đang công kích mình, chỉ lãnh đạm phun ra vài chữ:
- Sao lại không tiện? Xem như giáo viên dự giờ không được à?
Hoàng Trình giận quá hóa thẹn, ho khan vài tiếng rồi nói:
- Vậy được, chúng ta bắt đầu đi, dù sao cậu còn trẻ như vậy, chắc cũng không hiểu
nhiều.
Cao Tuấn Lãng trước sau vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt, vòng tay trước ngực nhếch mày nhìn anh ta, dáng vẻ cao ngạo.
Cuộc họp kéo dài chỉ khoảng mười phút, tập trung nói về việc bị mất vắc xin.

Mộc Yên Chi tuy không biểu hiện nhiều cảm xúc nhưng rõ ràng trong lòng rất khó chịu.

Cô có đáp trả vài câu nhưng không có ích gì, vì ở đây không có camera giám sát.

Cao Tuấn Lãng im lặng một hồi, sau đó kéo ghế đứng dậy.

Tiếng ghế ma sát với mặt sàn tạo ra tiếng “két” lớn, giữa không gian im ắng lại càng rõ ràng hơn, thu hút không ít ánh mắt.

Nhưng anh không để ý, dứt khoát đi ra ngoài.
Cao Tuấn Lãng tới gần nhà kho, đi vòng vòng xem xét một hồi mà vẫn không thấy có gì khả nghi.

Vì bên ngoài không có đèn nên rất tốt, anh buộc phải mở đèn pin điện thoại lên, lúc đang đứng sau bức tường bị khuất định tắt đi thì nghe thấy tiếng thì thầm.
Ở đây chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran, ngoài ra chẳng còn tiếng động nào khác nên yên tĩnh vô cùng, cố ý lắng tai nghe là có thể nghe được toàn bộ câu chuyện.

- Đợi đám bác sĩ kia đi ngủ hết đã.
- Không được, sắp tới giờ xe rồi, không là không kịp đâu.
- Lần trước vẫn không đủ sao?
- Tao tiêu hết rồi.
Hai người kia nói chuyện rất nhỏ, lại dùng giọng địa phương làm Cao Tuấn Lãng nhíu mày nghiêng người mới nghe được, lại mất một lúc mới hiểu được.

Trong đầu anh liền có hiềm nghi, vội quỳ thấp xuống, dựa vào bóng tối mà ẩn nấp.
Đợi thêm vài phút, cuối cùng trong bụi rậm đối diện với cửa kho, hai cái bóng nhỏ từ từ bò ra, mang quần áo kín mít hòa quyện cùng màn đêm.

Cao Tuấn Lãng nheo mắt mới nhìn thấy rõ, đợi cho chúng tiến tới gần cửa kho, chuẩn bị dùng một sợi thép nhỏ phá khóa thì anh mới tiến tới, tiện tay với lấy cây gỗ mục bên cạnh.
Cửa còn chưa kịp mở, bọn chúng đã nghe thấy tiếng anh nói sau lưng:
- Ăn trộm là không tốt đâu mấy nhóc!
Hai người kia hoảng hốt, lỡ tay làm rơi luôn sợi thép kia, lùi về phía sau một khoảng.
- Mày là ai? Đừng có tiến lại đây.
Cao Tuấn Lãng nhếch mày nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, còn chưa cao tới ngực anh, bình thản nói:
- Lần trước đã lấy được bao nhiêu rồi?
- Tại sao tao phải nói cho mày...
Thằng bé mặc áo nâu hung hăng đáp lại, nhưng mấy từ cuối chưa kịp thốt ra đã bị cây gỗ mục trong tay anh chặn lại.

Cao Tuấn Lãng vì cao hơn mà hơi cúi đầu nhìn xuống, cảm giác áp bức rõ ràng.

Anh đưa cây gỗ chĩa thẳng vào miệng người kia, giọng trầm lạnh:
- Người lớn hỏi thì phải trả lời.
Đứa nhỏ đứng sau kéo áo người đằng trước, nhỏ giọng bảo:
- Thôi đi, đừng gây chuyện với anh ta.
Người mặc áo nâu rốt cuộc cũng thấy sợ, tầm mắt dời xuống thấp hơn, bực dọc đáp:
- Lần trước bán ở chợ đêm được khoảng một ngàn tệ.

- Vậy mà cũng trộm.

Anh đây cho cậu hẳn năm ngàn.
Hai đứa trẻ vội ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng háo hức.
- Anh nói thật sao ạ?
Năm ngàn tệ này đối với anh chỉ là con số lẻ, thế nhưng đối với người dân ở đây lại là cả một gia tài.

Cao Tuấn Lãng bây giờ đã trở thành “đại ca” của hai cậu nhóc kia rồi, anh nhếch mày:
- Muốn lấy tiền thì đi vào đây.

Lát nữa nhận tội xong anh đưa cho mấy nhóc.
- Nhận tội? Em...
Cao Tuấn Lãng cười, xoa đầu hai cậu trai nhỏ tuổi kia, giọng điệu hào phóng:
- Anh bảo vệ mấy nhóc.
Hai người kia chần chừ một lúc, nhưng vì số tiền quá lớn kia mà đánh liều đi theo sau anh.
Lúc Cao Tuấn Lãng quay lại, bữa ăn tối vẫn chưa kết thúc.

Mộc Yên Chi nhìn ra ngoài cửa, thấy anh đi cùng hai đứa trẻ thì nhíu mày, chắc bụng rằng anh lại dùng tiền để bắt chúng lên dọn phòng.

.