Chị Gái Độc Thân Muốn Yêu Đương Rồi!

Chương 44



Hai ngày sau, Cao Như Tuyết cùng với bà Cao đi mua sắm ít đồ đạc cho em bé, tiện đường ghé luôn qua nhà cô. Mộc Yên Chi còn đang làm việc ở bên trong, lúc nghe mẹ gọi mới chạy ra.

Cao Như Tuyết thấy cô thì mỉm cười, đứng dậy nắm tay nói:

- Chào em, chị là Cao Như Tuyết, là chị gái của Tuấn Lãng.

- Em chào chị!

Cô và Cao Như Tuyết nói chuyện rất hợp, chưa được mười phút đã thân nhau. Cao Như Tuyết bảo:

- Bây giờ mẹ và chị định đi mua sắm, em đi cùng nhé!

Mộc Yên Chi đương nhiên không từ chối, liền lên lầu thay đồ rồi xuống ngay. Cô chỉ mặc đơn giản, áo ôm hở bụng và quần jean ống rộng, trông thời thượng lại trẻ trung, nhìn không giống với người phụ nữ đã hai mươi tám tuổi.

Cả ba đi tới trung tâm thương mại đối diện rạp phim, cười cười nói nói cùng chọn đồ. Cô nói:

- Em có nghe Tuấn Lãng bảo là chị sinh em bé, nhưng mà mãi chưa có dịp qua thăm.

- Không sao, chị có bế con về Cao gia rồi, Tiểu Lãng đang trông đấy, chút nữa em sang đấy mà thăm.

Mộc Yên Chi mím môi, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày bé hơn nắm đấm, đầu óc đột nhiên lại nghĩ đến hình ảnh Cao Tuấn Lãng đang chăm em bé. Tim cô đập nhanh một nhịp, dồn hết máu lên làm mặt ửng hồng.

Bà Cao vui vẻ chọn đồ cho đứa cháu chưa được một tháng tuổi, còn ý tứ nói với cô:

- Cháu ngoại đã có rồi, thêm một đứa cháu nội nữa thì vui biết mấy.

Cao Như Tuyết cười cười, thúc tay cô, bảo:

- Mẹ đang giục kìa.

Cô ngượng đến chín mặt, tay vần vò chiếc áo nhỏ, muốn tìm đường thoát thân, bèn nói:

- Bác gái với chị đi nãy giờ chắc mệt rồi, để cháu đi mua nước.

Bà Cao định ngăn lại nhưng không kịp, Mộc Yên Chi đã nhanh chân chạy mất. Cao Như Tuyết rất thích đứa em dâu này, mỉm cười nói với mẹ:

- Con bé xinh thật mẹ ạ! Mà lại thích phải Tiểu Lãng nhà ta, thiệt thòi cho nó quá.

Tư Ân bật cười đáp lại:



- Vậy thì con nhớ yêu thương em nó nhiều vào nhé!

Mộc yên chạy tới máy bán nước tự động lại chạm mặt Quân Dao. Ả ta không phải vô tình, mà là đã sắp xếp trước để gặp cô. Từ khi điều tra được thông tin, Quân Dao thuê người theo dõi cô, nhưng vì người kia không biết mặt Tư Ân và Cao Như Tuyết nên chỉ nói là Mộc Yên Chi đi cùng bạn. Ả ta tới nơi liền gặp cô, cảm thấy kế hoạch quá sức thuận lợi.

Mộc Yên Chi không biết Quân Dao, chỉ nghĩ là người đến mua nước nên không để ý nhiều. Nhưng cô còn chưa kịp đưa tiền vào máy đã nghe thấy người phía sau lên tiếng:

- Cô là người yêu của anh Tuấn Lãng à?

Cô quay lại nhìn, thấy người phụ nữ phía sau ăn mặc cầu kì, váy ôm sát người, càng mặc cả áo khoác da, mặt được trang điểm kĩ càng, đến đuôi mắt cũng được kẻ sắc nhọn. Mộc Yên Chi nghiêng đầu nhìn cô ta, nghĩ xem mình có quen người này không, cuối cùng vẫn không nhớ được, bèn đáp:

- Cô tìm tôi có việc gì?

Quân Dao khoanh tay trước ngực, hất mặt hỏi:

- Tôi hỏi cô có phải người yêu của Tuấn Lãng không?

Mộc Yên Chi bây giờ mới nhận ra ả ta muốn gây chuyện, liếc mắt nhìn một lượt rồi đáp:

- Phải. Thì sao?

Ả ta gỡ chiếc kính hàng hiệu đắt đỏ xuống, ngạo nghễ hỏi Mộc Yên Chi:

- Chắc cô cũng biết anh Cao đào hoa phong nhã, không chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất phải không?

Mộc Yên Chi vẫn bình tĩnh như thể không có chuyện gì, đáy mắt vẫn tĩnh lặng.

- Cô có thể nói thẳng vào vấn đề không? Tôi không có nhiều thời gian.

- Cô muốn nói thẳng thì tôi sẽ nói thẳng.

Quân Dao cười nham hiểm, đưa tay đặt lên vùng bụng phẳng lì của mình, xoa nhẹ.

- Không biết chừng, trong bụng tôi đang có hạt giống của anh ấy đấy!

Khi cô nghe những lời này, đáy lòng như mặt nước hồ bị người ta ném một tảng đá lớn, phá vỡ đi sự yên tĩnh vốn có. Mộc Yên Chi cố trấn an lại bản thân, đang định nói lại ả ta thì đã nghe thấy tiếng của Cao Như Tuyết đằng xa.

- Yên Chi!

Cả bà Cao và Như Tuyết đều tiến gần tới chỗ cô, lúc hướng mắt sang Quân Dao đứng bên cạnh, nét mặt liền đanh lại. Tư Ân đã gặp Quân Dao hai lần, xem như là quen mặt, khi nãy lúc nhìn thấy hai người nói chuyện liền kéo Cao Như Tuyết sang “chi viện” cho cô.



Cao Như Tuyết là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đương nhiên không bao giờ để bản thân chịu ủy khuất, ra mặt bảo vệ đứa em dâu mà cô yêu thích, kiêu ngạo nhìn Quân Dao, hỏi:

- Cô đây là ai vậy? Mặc đồ hầm hố như thế, có phải muốn đi đánh nhau không?

Quân Dao đương nhiên biết mặt hai người, vẻ ngạo mạn khi nãy đã được rút lại, cả người bỗng chốc co rúm.

- Tôi nghe cái gì mà mang thai, thấy ngứa tai quá!

Bà Cao vòng tay đặt sang eo cô, kéo về phía mình, còn Cao Như Tuyết tiến lên trước một bước, khí chất cao quý đè bẹp Quân Dao. Ả ta rúm ró, giọng nhỏ dần:

- Bác gái! Chị Cao!

Tư Ân nhìn Quân Dao, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đáp:

- Cô gái, không phải hôm trước đã nói rõ rồi sao? Hôm nay cô lại đi đòi quyền lợi à?

Ả ta chột dạ, mặt cứng như xịt ngàn lớp keo, còn chưa kịp nói đã bị Cao Như Tuyết chặn họng:

- Đòi quyền lợi?

Cao Như Tuyết vừa nói vừa vung tay cười khẩy. Quân Dao lại ghét nhất cái điệu bộ này, tuy muốn phản bác lại chẳng có cách nào mở miệng. Dù sao thì Cao Như Tuyết cũng không phải người hiền lành gì, hơn nữa có Cao gia phía sau chống lưng, con người thấp cổ bé họng như Quân Dao làm sao dám động tới. Chưa kể là nhà chồng của Cao Như Tuyết có xuất thân quân đội, e rằng cô ta chết chẳng toàn thây.

- Em gái ơi, chị nói em nghe cái này nhé! Cao Tuấn Lãng nó không ngu ngốc đến mức chơi gái không dùng bao đâu em. Gia đình giáo dục tốt lắm, tránh bệnh lây qua đường tình dục đấy. Còn cái thai trong bụng em, xem lại đi nhé, không chừng là của ông già mà em tiếp tối hôm qua đấy!

Cao Như Tuyết nói thẳng thừng, không chút kiên nể khiến cả người Quân Dao run lên bần bật. Cô ta đứng chết trân ở đó, đợi đến khi ba người kia đi vào thang máy mới thở hắt ra một hơi. Người nhà Cao gia, chẳng ai dễ động cả.

Mộc Yên Chi đứng trong thang máy, điều chỉnh lại sắc mặt của mình. Lời ban nãy của Cao Như Tuyết đã minh oan cho anh, nhưng chí ít Quân Dao đã đâm một nhát dao vào tim cô rồi.  

Cao Như Tuyết đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của cô, nhẹ giọng an ủi:

- Yên Chi, em đừng buồn. Cái đám rong bèo đó chỉ muốn chia tách hai đứa thôi. Cao Tuấn Lãng nó thương em thật lòng đấy!

Bà Cao cũng nói thêm vào:

- Cũng tại trước đây nó quá ham chơi nên mới có cớ sự này, để bác mắng nó giúp cháu.

Mộc Yên Chi cười nhẹ, nhìn xuống hai bàn tay vẫn đang nắm chặt tay mình, lòng ấm áp. Đây là cảm giác mà lúc yêu Trần Đình cô không cảm nhận được.

Cả ba về đến nhà đã thấy Cao Tuấn Lãng ngồi ở sofa, một tay bế đứa cháu nhỏ, một tay vuốt ve Gà con. Đứa bé ngủ rất ngoan, không hề quấy phá gì, tay còn nắm chặt vào cổ áo anh.