Chí Hôn

Chương 56



Edit: Dollan

Thẩm Lâm Hoan không trả lời Kỳ Thừa, cô hơi trầm mặc.

Trái lại, đàn chị liếc Kỳ Thừa một cái đầy ẩn ý, ​​cười khẽ.

Kỳ Thừa lớn hơn Thẩm Lâm Hoan vài tuổi, nhưng hiện tại lại giống như một trợ thủ rụt rè.

Ba người ngồi sofa bốn chỗ, tạo thành một khoảng bán mở, Kỳ Thừa và Thẩm Lâm Hoan ngồi một bên, đàn chị ngồi đối diện.

Cảnh tượng này quả thực có chút kỳ quái.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan tâm lý mạnh, không có nhiều biểu cảm và phản ứng.

Kỳ Thừa thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Thẩm Lâm Hoan cũng mạnh dạn hơn.

Thẩm Lâm Hoan nhận được điện thoại của Kiều Úy, Kiều Úy hỏi cô khi nào về, mấy ngày gần đây Kiều Úy hút thuốc rất nhiều, giọng nói khàn khàn, tâm trạng nặng nề, lời nói có vẻ cực kỳ bạo lực.

Thẩm Lâm Hoan nhíu nhíu mày, “Kiều Úy…”

“Mẹ kiếp có về hay không!” Cô ấy mất kiên nhẫn nói một câu, cúp điện thoại.

Đàn chị cúi đầu nhìn điện thoại một lúc, đập vào mắt cô là tin tức Phong Thần muốn thu mua Nguyên Nhất, Nguyên Nhất từ chối, sau đó lâm vào cảnh khốn cùng.

Một phóng viên đã đến khuôn viên Khoa học Công nghệ để quay chụp, tình cờ thấy Kiều Úy đứng dưới lầu hút thuốc, phóng viên khiêng camera muốn tranh thủ phỏng vấn, chỉ là tâm trạng Kiều Úy không tốt, từ chối, nhưng nghề phóng viên từ trước đến nay luôn hiên ngang không sợ nản, sau đó Kiều Úy nổi máu chó, tức giận mắng người.

Cư dân mạng ngồi hóng hớt vô cùng hào hứng, thậm chí còn kéo dài từ kinh doanh đến đạo đức, họ cho rằng công ty có một người lãnh đạo không có đạo đức sẽ không thể tiến xa.

Không ít người nói việc Phong Thần mua lại Nguyên Nhất chỉ là chuyện ngày một ngày hai.

Đàn chị ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan nhíu mày cúp điện thoại của Kiều Úy.

Cho dù ở trong tình huống như vậy, Thẩm Lâm Hoan cũng chỉ có chút mệt mỏi, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, tựa như không có gì đáng để cô xúc động.

Đàn chị phát hiện, trên người Thẩm Lâm Hoan thiếu chút ung dung.

Kỳ Thừa cũng phát hiện, lông mày càng nhíu chặt hơn, dường như vẫn không hiểu nổi, lại nói: “Lục tổng thật sự không nên như thế này.”

Cho dù Lục Nghiêu không có ý làm Thẩm Lâm Hoan khó xử, nhưng đối với một doanh nghiệp lớn như Phong Thần, chỉ cần Lục Nghiêu đưa ra chỉ thị, cấp dưới của anh sẽ không tiếc công sức để thúc đẩy nó tiến về phía trước.

Hơn nữa Thẩm Lâm Hoan còn là vợ của anh, anh chỉ thị như vậy càng khiến người ta coi thường Thẩm Lâm Hoan.

Người bên ngoài có thể nắm được thông tin: Lục Nghiêu và vợ bất hòa.

Thẩm Lâm Hoan lại nhấp một ngụm cà phê, nhưng vẫn không trả lời. Cứ thế, như để che giấu sự tổn thương trong lòng, cô im lặng.

Kỳ Thừa rất đau lòng khi nhìn Thẩm Lâm Hoan, lúc rời đi còn dịu dàng nói: “Tôi tiễn cô đi! Tình trạng hiện tại của cô khiến tôi không yên tâm.” Dứt lời liền vô tình nói, “Sao Lục tổng nỡ bỏ cô vậy, tôi là người ngoài còn không nỡ.”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu nói không cần, nhưng Kỳ Thừa không nghe lời cô, lên xe cùng cô đến Nguyên Nhất.

Nguyên Nhất đang hỗn loạn, nhân viên bên dưới không muốn làm việc, lòng người dao động, Kiều Úy giống như ăn phải thuốc súng, nổi bão khắp nơi, đối với cô ấy mà nói, mất đi người phụ trách hạng mục là một sự sỉ nhục lớn.

Cũng là một đả kích lớn.

Kỳ Thừa không vào công ty, anh chào tạm biệt Thẩm Lâm Hoan ở lối vào khuôn viên Khoa học Công nghệ: “Tôi ở khách sạn gần đây, có việc gì cứ tìm tôi.” Anh nhấn mạnh, “Gọi là đến.”

Thẩm Lâm Hoan cũng ở gần đây, vì vậy nhướng mày gật đầu.

Kỳ Thừa nhận thấy cử chỉ nhỏ của cô, ngạc nhiên nói: “Không phải cô ở khách sạn Tư Duệ chứ?”

Thẩm Lâm Hoan không phủ nhận, “Ừm” một tiếng.

Kỳ Thừa mỉm cười, “Tôi còn tưởng cô sẽ ở khách sạn của Phong Thần. Thật khéo, tối nay tôi mời cô ăn tối.”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không cần đâu.”

Kỳ Thừa: “Tôi có chuyện công việc muốn bàn với cô, nhất định cô phải tới đấy.”

Lúc này Thẩm Lâm Hoan đồng ý.

Sau một hồi mắng mỏ phóng viên, Kiều Úy nhận được tin Phong Thần đã thu mua thành công hai công ty kia. Vừa ký hợp đồng bàn giao.

Người phụ trách Phong Thần vừa gửi một email khác, họ thậm chí còn liên hệ với các thành viên sáng lập để cố gắng mua một số cổ phiếu từ họ.

Thủ đoạn này không dễ sử dụng, việc mua lại một số cổ phần vụn vặt là vô nghĩa, không giống Bác Thịnh, Thẩm Bá Cẩn có rất ít cổ phần, Thẩm Lâm Hoan cũng là một trong những cổ đông vào thời điểm đó, cho nên cô đã thu thập số cổ phần một cách suôn sẻ.

Về phía Nguyên Nhất, tổng cổ phần của Thẩm Lâm Hoan và Kiều Úy vượt quá 50%. Trừ khi một trong hai người Thẩm Lâm Hoan và Kiều Úy bị lung lay, không ai có thể kiểm soát Nguyên Nhất.

Nhưng bây giờ Kiều Úy không tin tưởng Thẩm Lâm Hoan. Vì vậy, hoạt động của Phong Thần coi như có thể giành được cổ phần trong tay Thẩm Lâm Hoan.

Không khí trong công ty rất thấp.

Thẩm Lâm Hoan và Kiều Úy nói chuyện trong văn phòng nửa giờ, đoán chừng lại đóng băng, kết thúc bằng tiếng gào của Kiều Úy.

“Trước đây Kiều tổng không như vậy, gần đây sao thế.”

“Kiều tổng rất giỏi, đối với cô ấy mà nói, không có gì là khó khăn, nhưng theo tình hình hiện tại, không phải năng lực cá nhân của cô ấy có thể quyết định.”

“Nhiều công ty bị tư bản cuốn sạch vốn liếng lắm, chắc hẳn Kiều tổng rất lo lắng!”

“Chồng của Thẩm tổng quá nham hiểm, một bên cám dỗ đe dọa, một bên lấy chúng ta làm nòng cốt, chờ đến khi anh ta đào hết người thì công ty cũng suy sụp, đến lúc đó không phải muốn bán hay không, mà là chúng ta có thể xử lí cục diện rối rắm này hay không. Cho nên Kiều tổng có thể không sụp đổ sao?”

“Chuyện quái gì vậy.”

“Nghe nói Thẩm tổng và chồng cô ấy chênh lệch gia thế rất lớn, Thẩm tổng có thể tiến vào nhà giàu, có lẽ là không có tiếng nói!”

“Thật đáng thương.”



“Thật đáng thương.” Kỳ Thừa nhíu mày, “Thẩm đổng, cô biết không? Mọi người ở Tân Thành bây giờ đều đang nói về cô như thế này. Họ sẽ không bao giờ hiểu được cô ưu tú đến mức nào đâu.”

Tân Thành vừa mới nghe nói vợ Lục Nghiêu là mối tình đầu của anh cách đây không lâu, vẫn còn hâm mộ Thẩm Lâm Hoan, quay đầu đã xảy ra chuyện này.

Nhưng ngẫm kĩ lại cũng không sai, không vướng bận lợi ích thì không sao, có vướng bận lợi ích thì một gia tộc như Lục gia không nhất thiết phải châm chước.

Thẩm Lâm Hoan ngồi đối diện Kỳ Thừa, hai người ăn tối ở một nhà hàng Nhật.

Thẩm Lâm Hoan vẫn không lên tiếng, im lặng.

Một lúc sau, cô mở miệng hỏi sang chuyện khác, “Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Thật ra không có việc gì, chỉ là nhìn cô quá mệt mỏi, muốn đưa cô đi thả lỏng một chút.” Kỳ Thừa nhìn Thẩm Lâm Hoan, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Cô sẽ không giận chứ?”

Thẩm Lâm Hoan khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.

Kỳ Thừa cảm thấy Thẩm Lâm Hoan là người mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, “Lục tổng có thể cưới cô quả thực rất may mắn, đáng tiếc anh ta không hiểu cô.”

Khi Lục Nghiêu ở Tân Thành, có tin đồn anh và Thẩm Lâm Hoan căng thẳng trong phòng họp.

Chỉ cần Lục Nghiêu quan tâm Thẩm Lâm Hoan một chút, chuyện như vậy sẽ không xảy, nếu anh muốn giải quyết thì tin tức cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.

Thẩm Lâm Hoan im lặng ăn cơm.

Nhà hàng Nhật gần khách sạn, ăn tối xong hai người đi bộ về.

Trước khi đến khách sạn, đúng lúc gặp xe của Lục Nghiêu, Lục Nghiêu vẫn mặc một bộ vest lịch lãm, đầu tóc tỉ mỉ, trên sống mũi đeo kính, trông rất lạnh lùng.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lục Nghiêu nhìn Thẩm Lâm Hoan, ánh mắt dò xét, Thẩm Lâm Hoan cũng nhìn lại anh với vẻ mặt ảm đạm.

Kỳ Thừa nhìn hai người họ, dừng lại vài giây, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích: “Lục tổng đừng lo, tôi tới đây công tác, còn phải bàn chuyện công việc với Thẩm đổng nên mời cô ấy một bữa cơm.”

Lục Nghiêu liếc Kỳ Thừa một cái, giọng chầm chậm: “Thật không? Kỳ tổng thật vất vả, đã muộn thế này rồi còn vội lo công việc. Thật sự rất chuyên nghiệp!”

Lục Nghiêu đẩy cửa xe ra, để tài xế lái xe đi trước, đứng giữa Thẩm Lâm Hoan và Kỳ Thừa, nắm tay Thẩm Lâm Hoan.

Kỳ Thừa nhìn Lục Nghiêu cao hơn mình một chút, hơi nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Lục tổng hẳn là rất bận nhỉ? E là không có thời gian đi cùng Thẩm đổng.”

Lục Nghiêu “À” một tiếng, “Đúng vậy, nhưng vợ tôi sẽ thông cảm cho tôi.” Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan, “Phải không, vợ?”

Thẩm Lâm Hoan cúi đầu, không phản ứng với anh, cũng không trả lời.

Lục Nghiêu nhíu mày, “Sao em không để ý đến anh?”

Thẩm Lâm Hoan miễn cưỡng “Ừm” một tiếng.

Kỳ Thừa thầm nắm chặt tay, cắn răng, dáng vẻ vừa đau lòng cho Thẩm Lâm Hoan vừa hận Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu thấy rõ ràng.

Lục Nghiêu liếm răng hàm, híp mắt, “Kỳ tổng lạnh à? Sao sắc mặt kém thế!”

Kỳ Thừa cứng ngắc lắc đầu, “Cảm ơn Lục tổng đã quan tâm, tôi không lạnh.” Giọng nói đó gần như nghiến răng nghiến lợi.

Lục Nghiêu nắm tay Thẩm Lâm Hoan chặt hơn, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy có chút không thoải mái, hơi vùng vẫy, Lục Nghiêu lại cố chấp kéo tay cô về phía mình, Thẩm Lâm Hoan từ bỏ giãy giụa, khẽ nhíu mày, dáng vẻ không muốn so đo với anh.

Kỳ Thừa không chịu nổi nữa, “Lục tổng… Thẩm đổng không được thoải mái lắm, anh không cần lúc nào cũng bắt cô ấy làm việc mình không thích.”

Lục Nghiêu thầm tỏ vẻ khinh thường, dáng vẻ tựa như không hiểu, “Hả? Anh nói gì?”

Kỳ Thừa không có dũng khí lặp lại, đành im lặng.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan lại nghe được nên nói: “Tôi không sao.”

Kỳ Thừa càng thêm đau lòng.

Khi đến khách sạn, Kỳ Thừa muốn cứu Thẩm Lâm Hoan khỏi dầu sôi lửa bỏng, mở miệng: “Thẩm đổng, tôi còn chuyện muốn nói với cô, chúng ta lên tầng thượng một lát được không?” “

Tầng thượng là nhà hàng ngoài trời, cũng là điểm hẹn hò của các cặp đôi, cảnh rất đẹp, bàn chuyện cũng thích hợp, nhưng thời tiết mùa đông lạnh, đi lên trên có vẻ hơi ngớ ngẩn.

Nhưng Kỳ Thừa không có lý do nào ổn hơn.

Trước khi Thẩm Lâm Hoan nói, Kỳ Thừa đã nhìn Lục Nghiêu trước, “Xin lỗi Lục tổng, có thể tôi phải mượn Thẩm đổng một lát, chuyện công ty rất quan trọng. Bây giờ ngài và Thẩm đổng đang ở hai phía đối lập nhau, vì vậy không thể cho ngài nghe được.”

Thiếu điều viết chữ châm ngòi ly gián trên mặt.

Lục Nghiêu cứ nhìn Kỳ Thừa lại thấy phiền, nhưng mắng anh ta lại sợ Thẩm Lâm Hoan sẽ không vui, anh nhìn Thẩm Lâm Hoan, nhẹ giọng nói: “Anh cũng có chuyện muốn nói với em, nếu thật sự quan trọng, em đi cùng Kỳ tổng trước đi! Anh không sao đâu, dù sao anh cũng không phải người ngoài, em không cần lo lắng cho anh. Chỉ là về sớm một chút nhé? Anh sẽ luôn chờ em.”

Kỳ Thừa cau mày, cảm thấy lời nói của Lục Nghiêu cứ là lạ.

Thẩm Lâm Hoan cũng nhìn Lục Nghiêu, cuối cùng khóe mắt giật giật, nâng tay nắm lấy tay anh, nói với Kỳ Thừa: “Gần đây rất bận, có thể không có thời gian nói chuyện với anh, nếu anh có việc gì thì gửi mail cho tôi.”

Giọng điệu thờ ơ giải quyết việc chung.

Kỳ Thừa thầm siết chặt tay, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi, Thẩm đổng.”

Bên này Kỳ Thừa đang đợi thang máy, Lục Nghiêu dẫn Thẩm Lâm Hoan tới thang máy bên cạnh, vừa đi vừa nói: “Không có vấn đề gì chứ? Anh ta sẽ không tức giận đúng không? Anh đã gây thêm phiền phức cho em ư? Anh thực sự không sao đâu, hay là em cứ đi bàn chuyện với Kỳ tổng đi! Kỳ tổng chuyên nghiệp như vậy, còn hi sinh thời gian nghỉ ngơi để làm chính sự! Nhưng anh ta cũng chẳng hiểu gì cả, phụ nữ không thể chịu lạnh, thế mà còn muốn cùng em lên tầng thượng.”

Thang máy vừa mở, hai người bước vào.

Thẩm Lâm Hoan rốt cuộc không nhịn được nữa, nhéo nhéo eo Lục Nghiêu, “Anh bình thường đi.”

Lục Nghiêu chậm rãi nở nụ cười, nhưng không cười, hừ một tiếng, “Anh ta có bệnh à? Nghĩ mình là sứ giả hộ hoa chắc!”

Thẩm Lâm Hoan khẽ thở dài, “Anh thật trẻ con.” Cô có thể nhìn ra được anh cố ý chọc tức Kỳ Thừa, giọng điệu kia rất giả vờ giả vịt.

Vào phòng, Lục Nghiêu đột nhiên bế Thẩm Lâm Hoan lên, vừa đi vừa nói: “Anh trẻ con đấy, em đánh anh đi!”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu ngẫm lại vẫn cảm thấy chán ghét, “Không phải anh ta nói xấu anh với em chứ?”

“Chắc là… không phải.” Thẩm Lâm Hoan giả vờ do dự nói: “Anh ta không biết chuyện gì, nên hơi tức giận và cho rằng anh quá đáng với em.”

Cả người Lục Nghiêu như muốn rạn nứt: “… Em cố ý chọc giận anh, thật sự nhìn không ra đấy.”

Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, tên đàn ông kia chỉ thiếu nước viết chữ chồng em thật tệ trên mặt, còn nhớ thương muốn lên tầng thượng với vợ người ta, quá buồn nôn.

Lục Nghiêu đau lòng nhìn Thẩm Lâm Hoan, đối với một người phụ nữ thẳng như thép như vậy, anh không ôm hi vọng về phương diện tình cảm của cô.

Thẩm Lâm Hoan đột nhiên bật cười, đặt tay lên vai anh, bất ngờ hôn anh.

Hiếm khi Lục Nghiêu thấy Thẩm Lâm Hoan chủ động, hoảng hốt một lát, thậm chí còn quên bước chân, đứng sững tại chỗ, cùng cô hôn hai phút, sau đó mới nhớ tới bước đi.

Giọng Thẩm Lâm Hoan có chút vui vẻ, “Anh ngốc quá.” Nếu không vì hành vi kỳ lạ của Kỳ Thừa, Thẩm Lâm Hoan sẽ không chạm mặt anh ta. Những lời đó, cô không nói lời nào chỉ vì cảm thấy không cần thiết, không phải cô nghe không hiểu.

Lục Nghiêu cuối cùng cũng nhận ra điều đó, cô đã nhìn ra tâm tư thầm kín của Kỳ Thừa, lời nói vừa rồi là trêu chọc anh.

Thiếu chút nữa anh bị đóng băng thành một tác phẩm điêu khắc bởi sự hài hước lạnh lùng của cô.

Lục Nghiêu không thể không thừa nhận Thẩm Lâm Hoan thực sự quá thông minh, nhiều khi nhìn phát đã thấu.

Anh vẫn còn nhớ hôm Thẩm Lâm Hoan nói với anh lần nữa ở cửa nhà hàng rằng Nguyên Nhất không thể chấp nhận việc thu mua, câu trả lời của anh là: “Đối với Phong Thần mà nói, trước mắt đây là phương án tốt nhất, anh không thể đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào để hủy bỏ nó.”

Thẩm Lâm Hoan không nói lời dư thừa, chỉ gật đầu, “Được rồi.”

Nhưng Lục Nghiêu cảm thấy không được tốt lắm, hỏi cô: “Em sẽ không giận chứ?”

Câu trả lời của Thẩm Lâm Hoan là gì?

Cô liếc anh một cái, “Không giận, đại khái em có thể đoán được anh muốn làm gì. Anh muốn mượn tay em chặt đứt phe cuối cùng của công ty, sau đó anh thuận lý thành chương có thể đưa cho em bất cứ thứ gì.” Thẩm Lâm Hoan cười nói, “Lục Nghiêu, em không ngốc. Em đã nhận ra từ khi anh công khai giằng co với em trong phòng họp.” Anh cố tình làm lớn chuyện.

Cấp bậc của Kỳ Thừa thật sự không đủ để cho Thẩm Lâm Hoan làm thuốc nhỏ mắt.

Lục Nghiêu đột nhiên cảm thấy mình làm loạn với Kỳ Thừa rất thừa thãi, cho nên càng thêm đau lòng, ôm Thẩm Lâm Hoan lên giường.

Thẩm Lâm Hoan hỏi anh: “Không phải anh có chuyện muốn nói với em à?”

“Ồ, chuyện yêu đương có tính không?” Lục Nghiêu nhìn cô cười, “Hai ta nói một chút về việc hòa hợp sâu sắc tạo ra sinh mạng mới đi.”

(Nguyên văn là xxoo, chỉ quá trình tạo người ă mng.-.)

Thẩm Lâm Hoan lấy mắt kính của anh xuống, che miệng anh lại, “Em hi vọng nếu như có em bé, anh có thể nói ít một chút. Nếu không hai cha con anh mà hợp lại… thì ồn ào vô cùng!”

Lục Nghiêu: “…”